Chương 108: Nổi điên

Tàng Huyền Thanh cho dù không kiêng nể ai, cô cũng có nguyên tắc của mình. Phụ thân mẫu thân chính là tín ngưỡng cả đời của cô, lời cha dạy cùng những hứa hẹn với mẹ chính là quy tắc của cô. Cho dù chế nộ tới cảnh giới nhất định Tàng Huyền Thanh, một khắc này cũng mất đi lý trí, nói ra muốn dùng nam nhân đến trừng phạt Mộ Dung Phỉ.

Hơi tỉnh táo lại cô mới biết mình có bao nhiêu bài xích lời vừa nói ra, đó cũng chỉ là dọa nàng thôi, Tàng Huyền Thanh cho dù tiếp tục tức giận, cũng còn chưa tới mức phát rồ đến đưa người yêu của mình lên giường người khác, huống chi cô còn là một nữ tử ích kỷ và khiết phích, quan trọng nhất là cô yêu Mộ Dung Phỉ, lý do đủ để phủ định tổn thương Mộ Dung Phỉ. Bất kể như thế nào đều tốt vì Mộ Dung Phỉ đã có ấn ký của cô, chỉ có thể thuộc về cô, tình nguyện gϊếŧ nàng cũng tuyệt không có khả năng để cho người khác nhúng chàm.

Không ai bì nổi Tàng Thiên Hải là một kẻ điên, hắn dạy con gái mình theo phương thức cực đoan, hắn từng cùng Tàng Huyền Thanh nói qua: Vĩnh viễn không cần buông tha người lừa gạt phản bội mình, cho dù đối phương thành khẩn nhận sai cũng đừng tin tưởng, thà gϊếŧ lầm chứ không bỏ sót!

Hắn biết mình giáo ɖu͙ƈ nhi đồng kiểu này, ngày sau nhất định sẽ gây thù hằn khắp nơi. Nhưng hắn vẫn dạy Tàng Huyền Thanh như thế, hắn chỉ muốn tốt cho con gái mình, quản những người khác chết sống, không có quan hệ gì với hắn. Huống chi hắn tự tin trước khi mình chết, nhất định có thể để lại cho Tàng Huyền Thanh tư chất bá đạo.

Tàng Huyền Thanh từng đối mẫu thân hứa hẹn ba điều, 1 tay không nhiễm máu, 2 không hút thuốc phiện, 3 đem thân mình giao cho người mình yêu mà người kia cũng yêu mình. Hai hứa hẹn trước đã vi phạm, cho nên cô luôn luôn giữ vững hứa hẹn cuối cùng, bằng không nữ tử xinh đẹp như cô, thân hãm trong xã hội đen, như thế nào cũng không thể 32 tuổi mà còn chưa trải qua nhân sự được.

Tàng Huyền Thanh thừa nhận, cô thích Mộ Dung Phỉ, cô yêu Mộ Dung Phỉ, bằng không cũng sẽ không đem mình giao cho em ấy, trêи thế giới này nhiều người như vậy, cô chỉ lựa chọn riêng một người mà thôi. Nhưng người độc nhất vô nhị đó lại lừa gạt cô, tới gần cô đều chỉ là vì lấy tình báo. Kêu cô như thế nào không hận, phụ thân từng dạy, từng ưng thuận hứa hẹn mẫu thân, cũng không giúp cô buông mối hận! Mặt trái của tình yêu là hận thù, nếu Mộ Dung Phỉ dưới tình huống Tàng Huyền Thanh không biết, chôn vùi Thanh Liên Hội do cha cô sáng lập, đến lúc đó yêu nghiệt Tàng Huyền Thanh sẽ bộc phát ra lực phá hoại như thế nào? Này thì không có cách nào tưởng tượng ra.

Thấy Mộ Dung Phỉ rốt cuộc xuất hiện vẻ kinh hoảng, Tàng Huyền Thanh ngược lại là yên tĩnh, đè Mộ Dung Phỉ từ trêи cao nhìn xuống, khóe miệng nhẹ cười, tay ôn nhu như nước vỗ về khuôn mặt nàng, ngữ khí nỉ non như giữa tình nhân, nhưng ý tứ cũng rất âm lãnh: "Mộ Dung... Ngươi lừa gạt ta, ngươi thế nhưng lừa gạt ta! Ta hận không thể gϊếŧ ngươi!"

Tàng Huyền Thanh nhìn không thấu Mộ Dung Phỉ, Mộ Dung Phỉ cũng nhìn không ra Tàng Huyền Thanh đang suy nghĩ gì, đây là một cặp đôi quái dị, Tàng Huyền Thanh nói xong, lại là nhẹ nhàng cười nói: "Mộ Dung... Kỳ thật ta thật sự thích ngươi, ở trêи thế giới này ta chỉ yêu mỗi mình ngươi. Haha... Lời vừa rồi là ta dọa ngươi thôi, ngươi chỉ có thể thuộc về ta, cho dù chết cũng phải là chết trong tay ta."

Chết? Mộ Dung Phỉ chưa từng để ý qua sinh tử của mình. Nhiệm vụ Sở Thu giao cho nàng, có cái nào không phải cực độ nguy hiểm? Mộ Dung Phỉ tin Tàng Huyền Thanh, kinh hoảng tiêu thất, căn bản sự kinh hoảng của nàng ở chỗ Tàng Huyền Thanh, nàng sợ hãi mất đi sự vật mới vừa có được. Ánh mắt chuyên chú cùng Tàng Huyền Thanh đối diện, nàng trầm mặc, nàng đang đợi Tàng Huyền Thanh mở miệng, lẳng lặng chờ đợi, vô luận là kết quả gì. Nàng chính là một người như thế, máu có thể đều là lãnh, không có một chút cái gì gọi là thiện tâm, nhưng tình yêu của nàng chỉ trao cho một người, giao ra rồi thì sẽ không lấy lại.

Tàng Huyền Thanh càng lạnh, càng cười đẹp đẽ, ai thấy cũng sợ, cô đột nhiên cúi đầu hôn nhẹ Mộ Dung Phỉ, sau đó dùng lực. Mộ Dung Phỉ nhíu mày, trong nháy mắt liền giãn ra, nhắm hai mắt lại, mở miệng ra, nhượng cái lưỡi đinh hương tiến vào. Tàng Huyền Thanh cơ hồ nổi điên, tuyệt không thương tiếc, cuốn lấy lưỡi Mộ Dung Phỉ, mạnh mẽ quấy ʍút̼, Mộ Dung Phỉ có chút đau đớn, nhưng lại sẽ không không thoải mái, nàng vẫn thích hưởng thụ còn được Tàng Huyền Thanh cho hết thảy.

Cũng không biết hôn bao lâu, dù sao hai người tựa hồ cũng dùng hết dưỡng khí, lúc tách ra, cả hai sắc mặt đỏ bừng, thở hồng hộc. Hai người mở miệng thở, khí tức ôn noãn phun lên mặt đối phương, bốn mắt nhìn nhau.

Tàng Huyền Thanh híp mắt, khóe miệng nhếch lên làm cho người ta xem mà không hiểu, ngón tay cô xẹt qua khuôn mặt hoạt nộn của Mộ Dung Phỉ, mãi cho đến cổ nàng, nơi đó trắng nõn, dưới làn da, mạch máu như ẩn như hiện, cuối cùng ngón tay dừng ở một chỗ, nhẹ nhàng vuốt phẳng.

Động tác ôn nhu là thế, Mộ Dung Phỉ lại căng thẳng trong lòng, nhăn mặt một chút, nàng nhớ rõ, Tàng Huyền Thanh từng phủ bên tai, nhẹ giọng thuyết: "Nhớ kỹ, nơi này là động mạch cảnh, một đao trí mạng." Nàng tuyệt không hoài nghi Tàng Huyền Thanh sẽ gϊếŧ mình, nhưng nàng lại tùy ý đầu ngón tay hơi lạnh kia sượt qua cổ mình, nhẹ nhàng mà vẽ lấy, sắc mặt bình tĩnh đối diện Tàng Huyền Thanh, không có biểu tình nào, chỉ có cặp đồng tử đầy chuyên chú kia.

Ngón tay Tàng Huyền Thanh làm ra động tác nguy hiểm, nhưng ngữ khí cũng là mềm nhẹ, hỏi Mộ Dung Phỉ: "Mộ Dung, vì sao phải nói cho ta biết, vì sao phải lựa chọn nói cho ta biết?"

Mộ Dung Phỉ không hề nghĩ ngợi, liền đáp: "Sở Thu phái em tới, vốn là vì đối phó chị cùng Thanh Liên Hội, bây giờ chiến dịch truy quét đã chấm dứt rồi, ông ta rất nhanh sẽ an bài em đi làm những nhiệm vụ khác."

Đây là ý tưởng của Mộ Dung Phỉ, không hề... Giấu giếm, Tàng Huyền Thanh nghe xong, ngón tay như cũ ôn nhu huy động, mày nhíu lại một chút, nghĩ lời Mộ Dung Phỉ nói, nàng nói như thế, là vì cáo biệt? Hay là vì lưu lại? Hay là vì điều gì khác?

Tàng Huyền Thanh không hài lòng với đáp án này, cô hỏi tiếp: "Ngươi chỉ nói nguyên nhân, nhưng không có nói cho ta biết mục đích của ngươi. Hửm?"

Mộ Dung Phỉ nhìn Tàng Huyền Thanh trong mắt đột nhiên xuất hiện nhiệt liệt, đó là chờ đợi, nàng nói: "Em muốn ở lại bên cạnh chị."

Mắt Tàng Huyền Thanh hơi chớp động, nhưng chỉ là trong nháy mắt lại ẩn đi, cười lạnh một tiếng, không đáp Mộ Dung Phỉ mà là hỏi: "Vậy ngươi nói cho ta biết, trong Thanh Liên Hội, Sở Thu còn phái ai nằm vùng nữa?"

Nói đến Sở Thu, ánh mắt Tàng Huyền Thanh lơ đãng nhiều hơn một tia âm lãnh, Sở Thu nơi chốn nhằm vào Thanh Liên Hội, phái nằm vùng cũng không phải lần đầu, tuy rằng mỗi lần cô đều khiến bọn họ biến mất trêи cõi đời, nhưng Sở Thu vẫn chưa hết hi vọng.

Mộ Dung Phỉ là một người lãnh huyết vô tình, nàng làm Sở Thu tuyến nhân, cũng chỉ là thói quen mà thôi, nếu không có Tàng Huyền Thanh chạm vào nội tâm nàng, có lẽ nàng sẽ tập quán đi xuống. Nàng không biết đại nghĩa, không biết trung thành, càng không biết tình nghĩa đồng hương. Nàng hoặc là không thương, hoặc là nếu yêu thì chỉ yêu một người, sinh tử của người khác không quan hệ gì với nàng, nàng không cần, càng sẽ không đồng tình. Tàng Huyền Thanh vừa hỏi, nàng không chút nghĩ ngợi liền bán rẻ tay sai khác của Sở Thu: "Có. Bóng Đêm. Mộc Trung Giản."

Nghe được tên này, Tàng Huyền Thanh nhíu mày, có chút kinh ngạc, cười lạnh, Sở Thu quăng câu thật lớn, Mộc Trung Giản được quản lý Bóng Đêm là Liễu Thương Nhan đề bạt, nghe nói là đồng hương với nàng, xuất ngũ ba năm không tìm được việc, chơi bời lêu lổng. Liễu Thương Nhan thấy hắn thân thủ không tệ, hơn nữa còn là đồng hương, liền dẫn ở tại bên người sai sử. Lại không nghĩ rằng... Xem ra Trần Dương lại phải hoạt động tay chân một chút rồi!

Tàng Huyền Thanh ôn nhu nở nụ cười, hỏi: "Giữa ta và Sở Thu, ngươi nghe ai?"

Mộ Dung Phỉ đáp: "Chị."

"Ngươi yêu ta sao?"

"Yêu!"

"Chỉ yêu một mình ta?"

"Vâng!"

Mộ Dung Phỉ đáp không do dự. Nhưng đối với Tàng Huyền Thanh cực đoan mà nói, sự tình không đơn giản như vậy là có thể chấm dứt, nụ cười ôn nhu biến mất, thay vào đó là cười lạnh một tiếng, cô nói: "Nhưng ta không tin! Làm sao bây giờ?"

Vấn đề này làm khó Mộ Dung Phỉ, nàng nghiêng nghiêng đầu, nhẹ nhàng nhíu mày, lúc này đổ lại có chút khí tức mà nữ hài tử nên có, hơn nữa bề ngoài thuỷ linh, tóc thẳng đen dài, hai mắt thật to, cái miệng nho nhỏ, quả nhiên như là Tinh Linh, xinh đẹp đáng yêu.

Tàng Huyền Thanh nhìn Mộ Dung Phỉ suy tư, tay rốt cuộc rời đi cổ nàng, nhấc đầu để ở l*иg ngực nàng, nằm ở nơi này, nhắm hai mắt lại, cô không muốn xem bộ dáng của Mộ Dung Phỉ mà cô yêu thích, sợ mình mềm lòng, đi ngược với tín ngưỡng, ngữ khí trở nên biếng nhác, giống như nỉ non, thanh âm gợi cảm, đôi môi đỏ thẫm như máu nhìn thấy ghê người: "Ta không tin, trừ phi ngươi đi gϊếŧ hắn, tự tay gϊếŧ hắn, ta mới tin."

Ở xã hội pháp trị, dám quang minh chính đại đàm luận việc gϊếŧ người, mà đối phương còn là một vị cảnh sát, cái này xác thực nghe rợn cả người. Nhưng mà Mộ Dung Phỉ nghe Tàng Huyền Thanh nói xong, chỉ tạm dừng ba giây, ngữ khí không chút cảm tình đáp: "Hảo."

Tàng Huyền Thanh lật người, đưa lưng về phía Mộ Dung Phỉ, làm như sắp ngủ, ngữ khí mềm nhẹ nói: "Ừ, đi đi... Xe ở ngoài tự ngươi chọn, tùy tiện lái một chiếc đi đi."

Mộ Dung Phỉ chăm chú nhìn Tàng Huyền Thanh hồi lâu, ngồi dậy xuống giường, trực tiếp rời đi.

Mộ Dung Phỉ rời đi, Tàng Huyền Thanh xoay người ngơ ngác nhìn ra cửa, hồi lâu mới thở dài một hơi, khẽ vuốt trán, nỉ non: "Mộ Dung... Tôi thật sự yêu em. Tôi chỉ yêu một lần, cũng chỉ yêu một người, cho nên em phải hoàn toàn thuộc về tôi... Chỉ có như vậy, tôi mới không có lỗi với cha mẹ tôi; chỉ có như vậy, tôi mới có thể tin em cả đời..."

Mộc Trung Giản huynh đài, huynh ra đi mạnh giỏi ~