Chương 48: Lữ Thanh Nhan (2)

Lữ Thanh Nhan nói thẳng: “Vì vậy, hủy bỏ thi đấu lôi đài khảo hạch ngoại môn tiếp theo, trực tiếp chọn Tề Minh của Thanh Vân Phong là vị trí thứ nhất của khảo hạch ngoại môn.”

“Những đệ tử tạp dịch còn lại không có thứ hạng.”

“Quả nhiên!”

“Tề sư huynh là vị trí thứ nhất.”

“Đây là chuyện chắc chắn.”

“Không thể nghi ngờ.”

“Nếu Tề sư huynh là vị trí thứ nhất, ta không có chút ý kiến nào.”

“Quả thật Tề sư huynh nên là vị trí thứ nhất.”

Tất cả đệ tử tạp dịch đều gật đầu, không có bất kì ai phản đối kết quả Lữ Thanh Nhan tuyên bố, có thể nói là vô cùng tán thành.

“Chúc mừng Tề sư huynh, chúc mừng Tề sư huynh.”

Đám người Đường Băng, Chu Hữu Đức đều chúc mừng.

“Cảm ơn.”

Tề Minh khẽ cười.

“Tề Minh tiến lên.”

Lữ Thanh Nhan lại nói.

“Vâng.”

Tề Minh bước nhanh về phía trước, đứng trước mặt Lữ Thanh Nhan.

Sau khi đến gần.

Tề Minh mới thật sự phát hiện dáng người của Lữ Thanh Nhan này khoa trương đến mức nào, đặc biệt là bộ ngực lớn kia, gần như sắp căng đứt vạt áo rộng.

Có thể nhìn thấy làn da trắng nõn như bông tuyết.

Hơn nữa.

Trên người Lữ Thanh Nhan, có mùi thơm thoang thoảng, đây chắc chắn không phải nước hoa gì, hoặc là pháp thuật tạo thành, đó là mùi hương cơ thể độc nhất vô nhị của Lữ Thanh Nhan.

“Tề Minh.”

Lữ Thanh Nhan mỉm cười: “Đây là phần thưởng cho ngươi.”

“Tạ ơn trưởng lão.”

Tề Minh nhận lấy túi trữ vật thứ phẩm do Lữ Thanh Nhan đưa, kiểm tra một chút, trong túi trữ vật phẩm thứ phẩm này, đựng mười sáu ngàn viên linh thạch hạ phẩm, hai lá bùa Phù bảo Luyện Khí kỳ cực phẩm, hai môn pháp thuật Luyện Khí kỳ tuyệt cấp.

Nói cách khác.

Ba phần thưởng cho ba thứ hạng đầu của khảo hạch ngoại môn, tất cả đều bị Tề Minh lấy đi.

“Thế nào? Có hài lòng không?”

Lữ Thanh Nhan cười hỏi.

“Hài lòng, hài lòng, vô cùng hài lòng.”



Tề Minh nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”

“Ha ha…”

Lữ Thanh Nhan che miệng cười khẽ, nhưng cũng không có ý trách cứ gì, ngược lại nói: “Đúng thật là một đệ đệ khéo miệng.”

Phải biết rằng.

Mặc dù Lữ Thanh Nhan nhìn rất trẻ trung xinh đẹp, nhưng nàng là trưởng lão nội môn, có tu vi Nguyên Anh cảnh, tuổi thực đã là ba trăm năm mươi tám tuổi.

Đủ để làm bà nội của Tề Minh.

“Tỷ tỷ.”

Tề Minh lại ngọt ngào nói: “Ta có rất nhiều linh dược lấy được từ bí cảnh Thiên Khôi, có thể bán cho tông môn không?”

“Đương nhiên là được.”

Lữ Thanh Nhan lại cười nói: “Ngươi là vị trí thứ nhất của khảo hạch ngoại môn, tất cả linh dược mang ra từ bí cảnh Thiên Khôi, tông môn đều thu mua với giá gốc.”

“Tạ ơn tỷ tỷ.”

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Hai mắt Tề Minh sáng lên, vung tay phải lên, lập tức từng túi trữ vật thứ phẩm bay ra, bày ở trước mặt Lữ Thanh Nhan, giống như một ngọn núi nhỏ.

“Chính là những thứ này.”

Vẻ mặt Tề Minh đầy vô hại nhìn Lữ Thanh Nhan.

“Đó là túi trữ vật thứ phẩm của ta…”

Khóe miệng Từ Dạ giật giật.

“Còn có của ta nữa.”

Lục Hải Sinh nói.

“Cũng có của ta...”

“Ta cũng vậy…”

“Đáng giận!”

“Bây giờ ta mới nhớ ra, linh dược của chúng ta bị Tề sư huynh đánh cướp, mà lúc trước ta còn thật sự cho rằng Tề sư huynh cực khổ suy tính, là muốn giúp chúng ta, căn bản là ngay từ đầu đã muốn lấy linh dược của chúng ta.”

“Quá đáng giận!”

“Phải rồi, tên khốn nào nói Tề sư huynh cực khổ suy tính? Còn khiến ta hiểu nhầm.”

“…”

Tất cả đệ tử tạp dịch đều tràn ngập phẫn nộ.

“Ặc…”

Tô Vũ rụt cổ, nhanh chóng tìm một góc nấp: “Hừ, một đám người không có đầu óc, hoàn toàn không không thể hiểu được cách đối nhân xử thế của Tề sư huynh vĩ đại mà ngay thẳng biết bao nhiêu, ta còn lười cãi nhau với các ngươi.”

“Được.”

Lữ Thanh Nhan gật đầu: “Có bao nhiêu? Ta tính cho ngươi một chút.”

“Tổng cộng có một ngàn ba trăm tám mươi gốc linh dược Luyện Khí kỳ hạ phầm, sáu trăm chín mươi hai gốc linh dược Luyện Khí kỳ trung phẩm, hai trăm hai mươi gốc linh dược Luyện Khí kỳ thượng phẩm, ba mươi lăm gốc linh dược Luyện Khí kỳ tuyệt phấm.



Tề Minh đã sớm tính toán rõ ràng, lập tức trả lời: “Linh dược Trúc Cơ kỳ, một gốc cũng không có.”

“Tỷ tỷ đến đây tính cho ta với.”

Lữ Thanh Nhan cười tủm tỉm nói: “Giá tông môn thu mua một gốc linh dược Luyện Khí kỳ hạ phẩm là mười viên linh thạch hạ phẩm, còn linh dược Luyện Khí kỳ trung phẩm chính là hai mươi viên linh thạch hạ phẩm.”

“Cứ như thế.”

“Cứ tăng lên một phẩm cấp, thì giá thu mua sẽ tăng lên gấp đôi.”

“Cho nên.”

“Tất cả linh dược của ngươi ở chỗ này, cộng lại là ba vạn chín ngàn hai trăm bốn mươi viên linh thạch hạ phẩm. Tỷ tỷ nể mặt ngươi được hạng nhất, nên sẽ cho ngươi thêm chút ưu đãi.”

“Thu mua tất cả chỗ này là bốn vạn viên linh thạch hạ phẩm.”

“Có được không?”

“Cảm ơn tỷ tỷ.”

Tề Minh mừng rỡ nói.

Vì vậy.

Tề Minh bán ra toàn bộ tất cả linh dược lấy được từ trong bí cảnh Thiên Khôi, thu được bốn vạn viên linh thạch hạ phẩm, hơn nữa lại cộng thêm một vạn sáu ngàn viên linh thạch hạ phẩm được thưởng.

Cứ như vậy.

Số linh thạch trong tay Tề Minh đã đạt đến năm vạn sáu ngàn viên.

Phải biết rằng.

Trong tay Tề Minh vẫn còn một số lượng không nhỏ thứ phẩm túi trữ vật, còn có các loại Phù bảo Luyện Khí kỳ và pháp thuật Luyện Khí kỳ, lúc nào tìm được cơ hội bán hết những thứ đồ linh tinh hỗn tạp này đi, là lại có thể thu hoạch được một khoản linh thạch không nhỏ rồi.

Vì vậy.

Tề Minh vẫn vô cùng hài lòng với lần khảo hạch ngoại môn này.

“Được rồi.”

Soạt!

Phùng lão một bước phá không, đứng ở bên cạnh Tề Minh, đưa tay khoác lên trên bả vai Tề Minh, nói: “Tề Minh, đi cùng với lão phu thôi.”

“Chờ một chút.”

Soạt! Soạt!

Tô Tử Húc và Ngô lão chặn lối đi lại, “Tề Minh vẫn còn chưa nói muốn bái ai làm sư mà.”

“Tề Minh.”

Tô Tử Húc nói thẳng: “Chỉ cần ngươi bái bổn tọa làm sư, bổn tọa sẽ đích thân xin tông môn, tặng cho ngươi một động phủ độc lập, mỗi một tháng còn có tài nguyên tu luyện cố định.”

“Bởi vì bây giờ ngươi vẫn còn là Luyện Khí kỳ, cho nên tạm thời mỗi một tháng chỉ cho ngươi một vạn viên linh thạch hạ phẩm, lại thêm các loại đan dược phụ trợ, cùng công pháp chân truyền thích hợp với ngươi.”

“Chỉ cần ngươi có thể thăng cấp lên đến Trúc Cơ kỳ, tài nguyên tu luyện sẽ trực tiếp tăng mười lần, hơn nữa nếu như ngươi có thể đạt tới yêu cầu của bổn tọa, thì có thể lấy được càng nhiều tài nguyên hơn nữa.”

“Tô Tử Húc, ngươi như thế này...”

Ngô lão sững sốt một chút, có chút kinh ngạc nhìn Tô Tử Húc, không ngờ rằng Tô Tử Húc lại nguyện ý chịu lỗ vốn như vậy.