Chương 47: Lữ Thanh Nhan

Thanh Lam lại chỉ một ngón tay xuống, một mũi nhọn màu xanh, lập tức rơi trên người yêu tu kia, yêu tu kia ngay cả tiếng kêu thảm cũng không thể phát ra được, cả cơ thể đều hóa thành tro bụi.

Hiện trường yên tĩnh.

Hiển nhiên.

Trưởng lão chân truyền Tô Tử Húc này, mấy câu vừa rồi xem như đã hoàn toàn nói rõ chuyện này có liên quan đến hắn, chính là hắn tự sắp xếp, nhưng hắn không có suy nghĩ và ý muốn giải thích.

Chính là ngang ngược như vậy, hống hách như vậy.

Nhưng mà.

Đám người Tề Minh cũng không nói được gì.

Bởi vì.

Tô Tử Húc là trưởng lão chân truyền, tu vi khó lường, mà đám người Tề Minh chẳng qua chỉ là đệ tử tạp dịch nhỏ bé, tuy đã vượt qua khảo hạch, nhưng so với Tô Tử Húc, thì chẳng là gì cả.

“Tề Minh.”

Ánh mắt Tô Tử Húc dừng lại trên người Tề Minh, thẳng thắn nói: “Bổn tọa nghe Thanh Lam nói, tiềm lực và thiên phú của ngươi quả thực rất tốt, đáng để bồi dưỡng.”

“Thế nào?”

“Có muốn từ bỏ Thanh Vân Phong, chuyển vào môn hạ của bổn tọa? Bổn tọa cho ngươi vị trí đệ tử chân truyền.”

“Chuyện này…”

Tề Minh sửng sốt, không ngờ Tô Tử Húc lại nói như vậy: “Đệ tử…”

Xung quanh.

Ánh mắt mọi người đổ dồn lại.

Bảy mươi tám đệ tử tạp dịch, mười hai đại trưởng lão tạp dịch, và cả mười hai trưởng lão nội môn, cùng với Thanh Lam, trong ánh mắt của bọn họ đều tràn ngập khen ngợi và hâm mộ.

Vị trí đệ tử chân truyền.

Đây không phải là thứ mà người bình thường có thể ngồi lên được.

Đều trải qua sàng lọc kỹ càng.

Mỗi một người đều tài năng hơn hẳn người khác, tư chất phi phàm, khí vận hùng hậu.

Có thể nói.

Mỗi đệ tử chân truyền, chỉ cần không thất bại giữa đường, tương lai nhất định sẽ trở thành Nguyên Anh.

Người ao ước nhất chính là Thanh Lam.



Dù sao.

Thanh Lam chỉ là đệ tử ký danh của Tô Tử Húc, hắn vẫn luôn muốn trở thành đệ tử chân truyền của Tô Tử Húc, nhưng vẫn không có cơ hội, cũng không đạt được tiêu chuẩn trở thành đệ tử chân truyền.

“Tô Tử Húc.”

Phùng lão cau mày, bước lên một bước, trầm giọng quát: “Tề Minh là đệ tử mà lão phu đã sớm nhận định, hơn nữa Tề Minh vốn xuất thân từ Thanh Vân Phong.”

“Ngươi như vậy là muốn cướp đệ tử trước mặt lão phu phải không?”

“Khụ khụ…”

Lúc này.

Ngô lão kia khẽ ho một tiếng, đi đến, nở nụ cười nhìn Tề Minh, nói: “Tề Minh, tuy Tô lão và Phùng lão cũng tốt, nhưng lão phu cảm thấy, ngươi nên bái ta làm sư phụ, vào Kim Linh Phong, trở thành chân truyền của Kim Linh Phong, ta tin sẽ không khiến ngươi thất vọng.”

“Bởi vì lão phu nghe nói ngươi mới ở Luyện Khí tầng sáu mà đã thu phục được một Linh sủng Trúc Cơ sơ kỳ, thiên phú xuất chúng như vậy, vô cùng thích hợp tu luyện pháp môn của Ngự Thú sư.”

Ngô lão tiếp tục nói: “Mà vừa hay, Kim Linh Phong am hiểu đạo Ngự Thú sư này nhất, mà lão phu cũng là người xuất sắc trong số Ngự Thú sư.”

“Vì vậy ngươi nên bái nhập môn hạ của lão phu, lão phu có thể cẩn thận dạy ngươi đạo ngự thú.”

“Vớ vẩn!”

Phùng lão đỏ mắt, trực tiếp quát mắng: “Thiên phú thực sự của Tề Minh hoàn toàn không phải của Ngự Thú sư, hơn nữa, Ngự Thú sư thì có gì tốt? Tề Minh nên theo Kiếm đạo, tu luyện thành Kiếm Tiên.”

“Dưới một kiếm, vạn tiên cúi đầu.”

“Không, không, không.”

Mặt Tô Tử Húc tươi cười nói: “Tề Minh ở viện tạp dịch khoảng ba năm, âm thầm nhẫn nhịn ba năm đến hôm nay mới thể hiện ra sự phi phàm của mình, có thể thấy tâm tính tên nhóc này rất tốt, tính cách cũng bền gan vững chí, hơn nữa thiên phú lại tốt, nên vào Vũ Chiếu Phong, luyện thể tu tiên, dùng võ bình định càn khôn.”

“Câm miệng.”

Phùng lão mắng: “Tề Minh là đệ tử Thanh Vân Phong của ta, hai người các ngươi không ai được cướp đi.”

“Chuyện này vẫn phải theo nguyện vọng của chính Tề Minh mới tốt.”

Ngô lão nói.

“Bổn tọa cho rằng, nên để Tề Minh đến Vũ Chiếu Phong thích hợp với hắn.”

Tô Tử Húc lại nói.

Ngay tức khắc.

Ba vị trưởng lão chân truyền, ít nhất cũng là đại lão nhân vật tu vi Nguyên Anh trở lên, ở trước mắt bao người, mà lại có thể tranh cãi đến đỏ mặt tía tai để có thể thu nhận Tề Minh làm đồ đệ.

Nói thật.

Tất cả mọi người có mặt đều sững người.



Vẻ mặt hoàn toàn không nói nên lời, tâm trạng của bọn họ lúc này đã không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể nhìn Tề Minh với ánh mắt vô cùng kính nể và hâm mộ.

“Tề sư huynh siêu quá, lại có thể khiến ba trưởng lão chân truyền vì hắn mà cãi nhau đến mức này.”

Đám người Khương Thế Thành đều tán thưởng nói.

“Cũng không phải các ngươi chưa từng thấy biểu hiện của Tề sư huynh trong bí cảnh Thiên Khôi, hoàn toàn là vô địch, một đường xông lên, tàn sát đàn yêu thú, gϊếŧ yêu tu, được các trưởng lão chân truyền tán thưởng là chuyện rất bình thường.”

“Nói đúng lắm.”

“Không ngờ lại có thể may mắn nhìn thấy một khía cạnh như vậy của các trưởng lão chân truyền.”

“Chuyện này vẫn nhờ có Tề sư huynh!”

Mọi người bàn tán không thôi.

“Tề Minh.”

Lúc này.

Ngô lão, Tô lão, Phùng lão, ba người bọn họ đồng thời quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Tề Minh, hai mắt đều hơi đỏ, như có sát khí: “Ngươi tự mình lựa chọn!”

“!!!”

Mi tâm Tề Minh nhăn lại, đám người Phùng lão chính là đại lão Nguyên Anh cảnh trở lên, áp lực mang đến cho Tề Minh giờ phút này vô cùng lớn, khiến Tề Minh chịu áp lực gấp bội, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Hiển nhiên.

Cho dù Tề Minh chọn ai, đều sẽ khiến hai người khác cảm thấy khó chịu.

Có điều.

Tề Minh hoàn toàn không quan tâm đến điều này.

Tề Minh ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng ổn định tâm thần, vẻ mặt cung kính nói: “Đệ tử vô cùng cảm kích sự yêu quý của ba trưởng lão chân truyền ở đây, nhưng bây giờ khảo hạch ngoại môn hẳn đã kết thúc rồi, có phải nên đưa phần thưởng cho đệ tử trước không?”

“Ngươi cái tên nhóc này.”

Đám người Phùng lão tức đến bật cười, ngược lại không khí căng thẳng dịu đi không ít: “Chẳng qua chỉ là phần thưởng khảo hạch ngoại môn mà thôi, đợi ngươi trở thành đệ tử chân truyền, sẽ hoàn toàn không xem những phần thưởng ấy ra gì.”

“Vậy tuyên bố kết quả thi đấu khảo hạch ngoại môn lần này đi.”

Phùng lão nói.

“Vâng.”

Một trưởng lão nội môn trong đó bước ra, khuôn mặt nàng thanh tú, sắc đẹp tuyệt mỹ, dáng người gợi cảm mê hoặc, đôi chân thon thả trắng nõn mượt mà, nàng chính là trưởng lão nội môn của Thanh Vân Phong – Lữ Thanh Nhan.

“Xét thấy khảo hạch ngoại môn lần này đã bị yêu tu quấy rối, hơn nữa, các đệ tử tạp dịch cũng không mang được linh dược về, chỉ có Tề Minh của Thanh Vân Phong mang về một lượng lớn linh dược.”