Vẻ mặt Lục Hải Sinh khẽ thay đổi, ngạc nhiên nói: “Dung hợp kiếm thuật, thế mà ngươi lại nắm giữ loại kiếm thuật dung hợp này, quả nhiên vượt ngoài dự đoán của ta.”
“Chém!”
Ánh mắt Tề Minh lạnh lùng, sau khi dung hợp hai môn kiếm thuật, linh lực truyền vào bên trong, trực tiếp chém ra một nhát kiếm khí màu xanh, dài đến ba mét.
Ngự Phong vây quanh.
Nhanh như chớp giật.
“Đến đây!!!”
Lục Hải Sinh hít một hơi sâu, không hề có ý định tránh né, hơn nữa hắn trốn cũng không thoát, vận Kim Giáp Công đến mức cao nhất, linh lực quanh người tràn vào trong hai tay, lộ rõ hư ảnh Long Hổ, “Để ta xem xem dung hợp kiếm thuật mạnh đến đâu!”
Gào! Gào!
Lục Hải Sinh dùng toàn lực xuất chiêu, đối đầu trực diện, cùng với Long Hổ, ngưng tụ thành quyền ấn khổng lồ, trực tiếp đánh vào kiếm khí màu đen dài đến ba mét kia.
Ầm ầm!!!
Hai bên va chạm.
Từng tiếng nổ mạnh vang lên, dư âm lan truyền, mặt đất bị cuộn lên từng tầng đất, quyền ấn băng diệt, Long Hổ gào thét, không thể ngăn cản sức mạnh chiêu kiếm này của Tề Minh.
Răng rắc! Răng rắc!
Oành!
Long Hổ Quyển Ấn nổ tung.
“A!!!”
Lục Hải Sinh kêu thảm, uy lực còn lại của kiếm khí chém trúng người hắn, quần áo rách nát, lộ ra giáp hộ thân Mãng Lân, cơ thể bị lực mạnh đánh bay ra ngoài, hộc ra máu tươi.
Vừa mới ngông cuồng và phách lối nhưng giờ đây bị Tề minh một kiếm đánh nát.
“Lưu Hải Sinh.”
Nét mặt Từ Dạ hoảng sợ, nhanh chóng lùi về phía sau, muốn rời đi nhưng đã muộn rồi, hơn nữa còn bị Huyết Sát Lệ Quỷ thừa cơ đánh trúng, toàn bộ mười tầng Kim Cương Phù trên người đều bị vỡ vụn.
“A!!!”
Phụt!
Từ Dạ kêu thảm thiết, miệng hộc máu tươi, l*иg ngực của hắn bị Huyết Sát Lệ Quỷ xé rách lỗ hổng, máu tươi dầm dề, còn một ít tinh khí bị Huyết Sát Lệ Quỷ cắn nuốt.
Chỉ là một nhát.
Từ Dạ đã bị thương nặng, ngã trên mặt đất.
“Hai người các ngươi đã thua rồi, mau thành thật giao đồ ra đây.”
Tề Minh đi đến, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Từ Dạ và Lục Hải Sinh, “Nể mặt mọi người đều là đồng môn, có thể tha cho các ngươi một mạng, nhưng mà hai ngươi dám ra tay, thì phải trả giá.”
“Ngoài linh dược, thì tất cả đồ vật trên người các ngươi đều thuộc về ta.”
“Hiểu chưa?”
“Ha ha ha....”
Lục Hải Sinh cười to, nhìn thẳng Tề Minh quát: “Thua cũng đã thua rồi, vậy mà thua trong tay ngươi, tất nhiên ngươi nói cái gì thì chính là cái đấy. Cho dù ngươi lấy mạng ta, ta cũng chẳng có gì để nói.”
“Được!”
Từ Dạ cắn răng nói.
“Từ Dạ và Lục Hải Sinh đột nhiên thất bại rồi, vừa rồi tranh đấu kịch liệt như vậy, sao mới chớp mắt đã thua rồi? Hơn nữa còn là hai người liên tiếp bị đánh bại.”
“Quả nhiên, Tề sư huynh mạnh nhất trong một trăm hai mươi đệ tử tạp dịch!”
“Tề Minh sư huynh không chỉ có tu vi cao hơn chúng ta, mà pháp thuật, phù bảo, kinh nghiệm chiến đấu đều không kém chúng ta, thậm chí còn mạnh mẽ hơn, hoàn toàn không có nhược điểm.”
“Quá mạnh.”
“Chúng ta vẫn nên thành thật giao linh dược đi.”
Các đệ tử tạp dịch chỉ có thể ngoan ngoãn cam chịu.
“Ngươi không vào sao?”
Tề Minh nhìn Lục Hải Sinh, toàn bộ đồ trên người Lục Hải Sinh, phù bảo, linh thạch, linh dược, ngoại trừ Khảo Thạch khiên, toàn bộ đều bị Tề Minh lấy đi.
“Không hứng thú.”
Lục Hải Sinh ngắm nhìn rừng cây truyền thừa, cầm Khảo thạch kiếm trong tay, nói rằng: “Tề sư huynh, linh dược của tất cả đệ tử tạp dịch đều bị ngươi lấy đi, mười vị trí đầu trong cuộc thi Ngoại môn khảo hạch, xem ra đã không cần so tài rồi.”
“Chúc mừng Tề sư huynh trước, chúc huynh đã đạt được ví trí số một của khảo hạch ngoại môn.”
“Ta phải vào đây.”
Sắc mặt Từ Dạ tái nhợt, mặc dù trong lòng không can tâm, nhưng chỉ có thể đưa đồ cho Tề Minh, sau khi đi rời khỏi Lục Hải Sinh thì đi về rừng cây truyền thừa.
“A!!!”
Đúng lúc này.
Đột nhiên xảy ra chuyện.
Trong rừng cây truyền thừa truyền ra tiếng kêu thảm thiết, nhóm Tề Minh nhìn qua, thì nhìn thấy đám đệ tử tạp dịch vừa mới đi vào, vẻ mặt hoảng sợ, chạy trối chết.
“Có chuyện gì vậy?”
Tề Minh nhìn qua.
“Xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Lục Hải Sinh hoảng hốt, “Xảy ra chuyện rồi.”
“Mau đi!”
Lão gia gia trong chiếc nhẫn của Tiêu Phàm truyền âm nói: “Rời khỏi chỗ này, có yêu tu, hơn nữa không chỉ một con, mà là cả đàn yêu thú, nếu tiếp tục ở lại đây, với thực lực của ngươi chỉ có một con đường chết.”
“Chuyện này...”
Tiêu Phàm cảm thấy tê cả da đầu, “Nhóm Tề Minh sư huynh phải làm sao bây giờ?”
“Đến bản thân ngươi còn khó bảo toàn.”
Vị lão gia gia kia quát: “Còn phải nói, thực lực của Tề Minh lợi hại hơn ngươi nhiều, cho dù ngươi chết, Tề Minh cũng sẽ không chết, mau chạy đi.”
“Kiều sư tỷ, Đường sư tỷ.”
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, quát: “Các ngươi mau theo ta.”
“Tiêu sư đệ.”
Kiều Ngọc Tiên và Đường Băng hơi sửng sốt: “Làm sao vậy?”
Gào! Gào! Gào!!!
Rừng cây truyền thừa truyền đến từng trận thét gào, yêu thú chi chít tạo thành đàn, xông ra từ bốn phương tám hướng, số lượng thực sự rất nhiều.
Cự Hung Lang, Giác Mãnh, Man Hùng, Thiết Tê Ngưu....
Đều là yêu thú bên trong bí cảnh Thiên Khôi.
“Sao có thể có nhiều yêu thú vậy?”
Bọn Lục Hải Sinh tê cả da đầu.
“Tề sư huynh.”
Đám Khương Thế Thành lập tức chạy đến bên người Tề Minh, sắc mặt bọn họ hoảng sợ: “Yêu thú! Nhất định là yêu tu mai phục giở trò!”
“Đáng chết.”
“Thế mà bọn chúng tập trung nhiều yêu thú như vậy, giấu trong rừng cây truyền thừa.”
“Trương Kiến Văn đâu?”
“Không liên lạc được với hắn.”
Khương Thế Thành trầm giọng nói: “Có thể đã chết.”
“Chuyện này...”
Lưu Nhị Đản và Nhậm Khả Thuận sắc mặt tái nhợt.
“Tề sư huynh, Tề sư huynh...”
Tô Vũ chạy tới, tràn đầy hoảng sợ, kêu to: “Mau chạy đi! Có yêu tu! Có yêu tu! Hơn nữa không chỉ một tên! Bọn chúng canh giữ nơi đây, chính là đang ôm cây đợi thỏ!”
“Mau chạy đi!!!”
“A!!!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chỉ thấy.
Có một đệ tử tạp dịch Luyện Khí tầng ba chạy quá chậm, cho nên bị mấy con yêu thú đuổi kịp, bị vồ gϊếŧ, chết trong tiếng hét thê lương.
“Ha ha ha...”
Tiếng cười điên cuồng, cực kỳ phách lối vang lên.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Chỉ thấy.
Phía sau cùng của đàn yêu thú.