Chương 4: Động Phủ Của Dơi Yêu

“Còn của các ngươi nữa, giao hết ra đây.”

Tề Minh không tính toán kĩ trên người Lệ Phi Vân có bao nhiêu linh thạch, sau khi đứng dậy, ánh mắt quét qua mấy tên chó săn của Lệ Phi Vân.

“Tề… Tề sư huynh…”

“Đây… Đây là linh thạch.”

Mấy tên chó săn của Lệ Phi Vân đã bị doạ đến mức hai chân run lẩy bẩy, mau chóng móc tất cả linh thạch trên người ra, cung kính đưa đến cho Tề Minh, Tề Minh dĩ nhiên không khách khí nhận lấy.

“Cút đi.”

Tề Minh khẽ vẫy tay.

“Vâng, vâng, vâng.”

“Bọn ta cút ngay đây, cút ngay đây.”

Mấy tên chó săn kia mau chóng đỡ Lệ Phi Vân đang bị thương khá nặng dậy, giống như chuột gặp phải mèo vậy, nhanh chóng chạy mất, chỉ có vết máu còn sót lại trên mặt đất chứng minh cho chuyện vừa nãy xảy ra.

“Các ngươi còn muốn tiếp tục xem kịch?”

Tề Minh lại liếc qua đám đệ tử tạp dịch ở xung quanh, “Hay là, trên người các ngươi có linh thạch muốn dâng hiến cho ta?”

“Chúc mừng Tề sư huynh tu vi tăng cao, đột phá Luyện Khí tầng ba, sắp sửa bước vào đệ tử ngoại môn, tương lai thăng tiến như diều gặp gió, trở thành tiên tổ, tiêu dao thiên địa.”

“Chúc mừng Tề sư huynh.”

“Tề sư huynh uy vũ, dạy dỗ tên Lệ Phi Vân làm xằng làm bậy, trả lại trời đất sáng sủa cho Viện tạp dịch chữ Đinh.”

“Tề sư huynh kiếm pháp ngang tàn, Thanh Vân kiếm thuật có một không hai.”

Xung quanh.

Những đệ tử tạp dịch kia lập tức nịnh hót, sợ là sẽ bị Tề Minh bóc lột.

“Giải tán hết cho ta.”

Tề Minh nói.

“Tuân mệnh.”

“Vâng.”

Trong nháy mắt.

Những đệ tử của Viện tạp dịch chữ Đinh đều chạy hết, chỉ còn sót lại Diệp Đôn và Tề Minh.

Tâm trạng của Tề Minh rất tốt, bởi vì tên đồng tử tặng bảo vật này đưa tới những hai trăm năm mươi tám viên linh thạch hạ phẩm.

Nhiều linh thạch như vậy, đều là do Lệ Phi Vân vơ vét, cướp giật được.

Số lượng không ít.

Cũng không sợ bị người khác đánh chết.

Có được khoản tiền phi nghĩa này.

Tốc độ tu luyện của Tề Minh lại có thể tăng lên không ít.

“Tề… Tề Minh, ngươi… ngươi vậy mà lại…”

Diệp Đôn hồi hồn trở lại, biểu cảm kinh ngạc trên mặt vẫn chưa biến mất.

Lời nói cũng đã không lưu loát.

“Ta cũng mới đột phá Luyện Khí tầng ba sơ kì mới đây.”

Tề Minh nhún vai, không muốn nói nhiều.

“Quá trâu bò rồi.”

Hai mắt của Diệp Đôn phát sáng, “Thật không ngờ huynh đệ của ta giỏi đến như vậy.”

“Ta quả thực kinh ngạc đến ngây người rồi, thật đấy.”

“Ngươi bị cướp đi bao nhiêu linh thạch?”

Tề Minh hỏi.

“Năm viên.”

Diệp Đôn đáp.

“Cho ngươi này.”



Tề Minh lấy năm viên linh thạch hạ phẩm đưa cho Diệp Đôn.

“Không cần đâu.”

Diệp Đôn không nhận, mà đáp: “Ta lấy linh thạch này cũng không có tác dụng gì, với tư chất của ta, bây giờ mới Luyện Khí tầng hai sơ kì, căn bản không thể nào đột phá Luyện Khí tầng ba trước khảo hạch đệ tử ngoại môn được.”

“Cho ngươi còn tốt hơn.”

“Được.”

Tề Minh khẽ cười, “Vậy ta sẽ giữ lại.”

“Khách khí với ta gì chứ.”

Diệp Đôn nói.

“Nói cũng đúng.”

Tề Minh nói.

Trên thực tế.

Ở khắp Viện tạp dịch chữ Đinh, bằng hữu của nguyên chủ chỉ có một mình Diệp Đôn, hai người có thể xem là bạn bè vô cùng tốt.

Còn vê tám vị đồng môn khác cùng sống chung dưới một mái nhà, quan hệ cũng bình thường tương đương nhau, thậm chí có nhiều vị trước đây thường xuyên sỉ nhục nguyên chủ, bắt ép nguyên chủ giặt y phục cho bọn họ các kiểu.

Bây giờ.

Tề Minh xuyên không tới đây, chiếm giữ thân thể của nguyên chủ, dĩ nhiên không thể để những loại chuyện như trước kia lại xảy ra.

Lúc chập choạng tối.

Về chuyện đã xảy ra hôm nay, đã loan truyền khắp cả Viện tạp dịch chữ Đinh.

Có thể nói.

Trên cơ bản, đệ tử của Viện tạp dịch chữ Đinh đều biết Tề Minh vốn không có tiếng tăm gì mà lại đánh bại Lệ Phi Vân đã đột phá đến Luyện Khí tầng ba, có thể thấy tu vi của Tề Minh ắt hẳn là Luyện Khí tầng ba, thậm chí có thể còn cao hơn.

Ngoài ra.

Còn có người hiểu chuyện căn cứ vào vào tình hình tu vi và thực lực của những đệ tử tạp dịch, sắp xếp những đệ tử của Viện tạp dịch chữ Đinh thành một Bảng thăng hạng.

Trong đó.

Tề Minh xếp thứ chín trong “Bảng thăng hạng”, Lệ Phi Vân xếp thứ mười, ở phía trước Tề Minh, còn có tám vị đệ tử tạp dịch thực lực không yếu.

Buổi tối.

Tám vị đồng môn sống dưới cùng một mái trở về.

Ầm ầm một tiếng.

Chu Tiểu Nhàn, Trương Thanh, Hồ Cương, Hà Bình.

Bốn người.

Bọn họ nhìn nhau, sau đó cùng lúc quỳ xuống trước mặt Tề Minh, liên tiếp dập đầu với Tề Minh, da đầu đã xước ra, có rớm vết máu.

“Tề sư huynh, trước kia là mấy người bọn ta có mắt không thấy Thái Sơn, làm ra không ít chuyện khốn nạn, hôm nay mấy người bọn ta ở đây dập đầu nhận sai với ngươi, vẫn mong Tề sư huynh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, có thể tha thứ cho bọn ta.”

“Đây là toàn bộ linh thạch bọn ta tích góp được mấy năm nay, tổng cộng sáu mươi viên linh thạch hạ phẩm, là bọn ta dâng lễ cho Tề sư huynh, vẫn mong Tề sư huynh vui vẻ nhận lấy.”

“...”

Bốn người bọn họ quỳ xuống dập đầu, lại còn dâng lễ linh thạch, có thể nói là đủ cho Tề Minh mặt mũi, hơn nữa lời xin lỗi cũng vô cùng thành khẩn.

Đương nhiên rồi.

Đây cũng là bởi vì Tề Minh không còn là con gà yếu đuối Luyện Khí tầng một trước kia nữa, mà là Luyện Khí tầng ba sơ kì, một thánh sau ắt sẽ trở thành đệ tử ngoại môn.

Cho nên.

Chu Tiểu Nhàn chỉ có thể quỳ xuống dâng lễ, dập đầu xin lỗi.

“Khụ khụ.”

Ngũ Thế Lương khẽ ho, nhìn bốn người Chu Tiểu Nhàn đang quỳ trên đất, lại hướng mắt về phía Tề Minh đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng dâng trào cảm xúc khó tả, đây chính là lợi ích mà thực lực đem lại, trong lòng có hơi kính nể Tề Minh.

“Tề… Tề sư huynh, hay là thôi đi?”

Chương Văn nhỏ giọng nói.

“Thôi gì mà thôi?”



Diệp Đôn không nể nang nói: “Mấy tên tiểu tử Chu Tiểu Nhàn này lúc trước bắt nạt Tề sư huynh không ít, hôm nay biết được sự lợi hại của Tề sư huynh, lập tức chạy đến dập đầu là có thể thôi sao?”

“Ta thấy cứ đánh gãy luôn chân của bọn họ đi.”

Mấy đồng môn khác đều không nói, chỉ làm quần chúng ăn dưa.

“Diệp Đôn, ngươi đi thu lại linh thạch của bọn họ đi.”

Tề Minh nói.

“Được.”

Diệp Đôn giơ tay đã lấy hết sáu mươi viên kinh thạch hạ phẩm của đám người Chu Tiểu Nhàn lại, sau đó đưa cho Tề Minh, Tề Minh nhận hết lấy.

“Bắt đầu từ hôm nay.”

Ánh mắt của Tể Minh nhìn xuống đám người Chu Tiểu Nhàn, thấp giọng nói: “Trước khi ta tiến vào ngoại môn, tất cả y phục, vỏ chăn, ga giường của ta đều do bốn người các ngươi thu dọn.”

“Có nghe thấy không?”

“Vâng vâng vâng.”

Chu Tiểu Nhàn nhanh chóng gật đầu.

“Tề lão đại, có thể giặt y phục cho ngươi, đó là phúc khí vài kiếp trước mà bọn ta tu được.”

Trương Thanh khắp mặt nịnh hót.

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Tề Minh liên tục hùa theo, “Tề lão đại, từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ cần yên tâm chuẩn bị khảo hạch ngoại môn, những chuyện còn lại, đều để bọn ta giúp ngươi.”

“Tề lão đại, tiểu nhân đến đấm bóp chân cho ngươi.”

Hà Bình cười hi hi.

“Cút đi.”

Vẻ mặt của Tề Minh đầy ghét bỏ, đá nhẹ một phát khiến Hà Bình ngã nhào ra đất, “Một tên đàn ông như ngươi, cười hi hi cái nỗi gì.”

“…”

Đám người Phương Thế Lương, Chương Văn, Diệp Đôn đều nhìn đến ngây người.

Ban đêm đến.

Đêm nay chính là kỳ hạn bảy ngày.

Chỉ có điều.

Tề Minh không đi đến nơi hẹn, mà khởi động một khoá treo máy, tiến vào phó bản thứ ba hoàn toàn mới.

Phó bản Luyện Khí tầng ba: Động Phủ của Dơi yêu.

Nạp thêm một trăm viên linh thạch hạ phẩm, bắt đầu treo máy tu luyện Thanh Vân Luyện Khí Quyết.

Một bên khác.

Trong rừng sâu tĩnh lặng.

Bạch Cốt đạo nhân lại xuất hiện lần nữa.

“Hả?”

Bạch Cốt đạo nhân nhìn xung quanh, khẽ cau mày, “Sao lại thiếu mất một người?”

“Không… Không biết.”

“Cái này…”

“Bọn ta không rõ.”

“...”

Mấy đệ tử tạp dịch đeo mặt nạ lắc đầu, không dám nói gì nhiều, vô cùng cẩn trọng.

“Đều là phế vật.”

Bạch Cốt đạo nhân hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không quan tâm nhiều, mà vẫn hoàn toàn như trước đây, lấy ra Huyết Quỷ Đan, để đám đệ tử tạp dịch này sử dụng, trong lòng lại thầm nói: “Ắn Huyết Quỷ Đan vào, là đã trúng Phệ Tâm Cổ, cho dù ngươi muốn rút lui nửa đường cũng không thể nào.”

“Qua thêm bảy ngày nữa, không sử dụng Huyết Quỷ Đan, Phệ Tâm Cổ sẽ phát tác, đến lúc đó, vốn dĩ không cần ta đi tìm hắn, hắn sẽ tự mình cút đến đây chịu chết.”

“Đến lúc đó.”

“Ta sẽ dùng hồn phách của tên phế vật này thắp Thiên Đăng, luyện thi thể thành Huyết thi, để hắn biết kết cục của việc phản bội và chốn chạy sẽ thê thảm đến thế nào.”