“Lời ngươi nói quả thực rất có đạo lý đấy!”
Tề Minh không nhịn được muốn cười.
“Chuyện của hai người các ngươi ta không muốn nhúng tay.”
Từ Dạ trầm ngâm một lúc đã lui về sau mấy bước, nói: “Rừng cây truyền thừa cũng sẽ không biến mất ở đây, đợi sau khi các ngươi đánh xong, ta lại tiến vào rừng cây truyền thừa.”
Sột soạt...
Xung quanh.
Ở trong lúc trò chuyện vừa rồi, lại có không ít đệ tử tạp dịch đi đến, bởi vì trận pháp vẫn chưa biến mất, cho nên rừng cây truyền thừa vẫn còn hiển hiện, các đệ tử tạp dịch đến lúc này đều đã nhìn thấy rừng cây truyền thừa.
Lại thêm cả tin đồn liên quan đến bí cảnh Thiên Khôi khoảng thời gian này.
Trong nhất thời.
Trong hai mắt của những đệ tử tạp dịch này đã bộc lộ ra ánh mắt nóng rực.
“Lẽ nào đây chính là rừng cây truyền thừa?”
“Tin đồn truyền thừa Thiên Khôi này vậy mà là sự thật?”
“Thật sự không ngờ được.”
Bọn họ đang kịch liệt nghị luận.
“Sao chốc lát đã có nhiều người đến đây như vậy?”
Da đầu Khương Thế Thành tê dại, nhìn hai mươi ba đệ tử tạp dịch đến trong khoảng thời gian ngắn, “Như vậy thì phiền phức rồi, thực lực của Tề sư huynh lại mạnh đi chăng nữa, nhưng nếu như những người này đều xông lên hết, sợ là cũng không thể ứng đối nổi đâu nhỉ.”
“Tề sư huynh.”
Bên trong đám người.
Ba người Kiều Ngọc Tiên, Đường Băng, còn có Tiêu Phàm đi cùng nhau, sau khi nhìn thấy Tề Minh, Kiều Ngọc Tiên giống như đôi mắt xinh đẹp, vẫy tay về phía Tề Minh, và lớn tiếng hét lên.
“Ừm.”
Tề Minh liếc nhìn bọn họ một cái, gật đầu coi như là đã đáp lại.
“Hình như Tề sư huynh đã gặp phải phiền phức?”
Đường Băng nói.
“Có lẽ là vậy.”
Tiêu Phàm gật đầu, “Đợi nột lát xem thử liệu có thể giúp được gì không đi.”
“Được.”
Kiều Ngọc Tiên và Đường Băng gật đầu.
“Hô...”
Dương Vũ hít sâu một hơi, vẻ mặt trầm tĩnh lại, nói: “Không ngờ rằng những đệ tử tạp dịch khác đến nhanh như vậy, phải nhanh chóng hết sức giải quyết xong ngươi rồi, ta cũng dễ đi thăm dò rừng cây truyền thừa.”
“Tránh khỏi bỏ lỡ chuyện quan trọng.”
“Phi Long Thương.”
Soạt!
Dương Vũ tay cầm trường thương, dẫn đầu phát động tiến công về phía Tề Minh, tốc độ nhanh như tia chớp, khi trường thương đâm ra, đồng thời giống như giao long rời biển, nhanh chóng mà mạnh mẽ.
Keng!
Tề Minh giơ kiếm, rất dễ dàng đã cản được một thương này của Dương Vũ, thương mang sắc bén bị kiếm khí của Tề Minh dễ dàng đánh tan, có sự chênh lệch khá rõ ràng.
“Đây...”
Vẻ mặt Dương Vũ khẽ kinh sợ, chỉ là giao thủ bước đầu, lại đã thông qua cường độ linh lực của Tề minh mà phán đoán ra tu vi của Tề Minh, “Luyện Khí tầng sáu!”
“Ngươi vậy mà đã là Luyện Khí tầng sáu!”
Giọng nói vừa dứt.
Không có bất kì chậm trễ gì.
Thậm chí Dương Vũ không nghe câu trả lời của Tề Minh, mà là sau khi nói xong quay người đã nhảy về phía sau, không có một chút ý nghĩ hiếu chiến nào.
Mặc dù lưng đưa về phía kẻ địch là hành vi rất nguy hiểm, nhưng cứ tiếp tục đánh tiếp sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Chỉ thấy.
Tốc độ thân pháp của Dương Vũ rất nhanh, bước đi giống như là một con Du Long, đây chính là Du Long thân pháp, hơn nữa đã đạt đến trình độ Xuất Thần Nhập Hoá rồi.
“Linh Huyễn Cửu Bộ.”
Tề Minh nhanh chóng đuổi theo, đâm ra một kiếm, thi triển Thanh Vân kiếm thuật, kiếm khí chém ra bao hàm một luồng Thanh Vân kiếm ý, khiến sắc mặt của Dương Vũ trắng bệch như tờ giấy.
“Đáng chết! Đáng chết!”
Dương Vũ sợ hãi, “Sao hắn lại có thể là Luyện Khí tầng sáu chứ!”
“Phi Long thương pháp.”
Gào!
Dương Vũ toàn lực ứng đối, Phi Long thương pháp của hắn vậy mà cũng đã luyện đến trình độ Cảnh Giới Viên Mãn, bao hàm một luồng Phi Long thương ý, cho nên khi đâm ra, đồng thời kèm theo một tiếng rồng ngâm trầm thấp.
Rầm!
Kiếm khí chém xuống, đã đánh tan thương mang, rồng ngâm tán loạn.
“A!”
Dương Vũ kêu thảm, thân thể bay ngược ra, dư uy một kiếm này của Tề Minh chém xuống trên người Dương Vũ, quần áo nổ rách ra, lộ ra nội giáp hộ thân Kim Lân Toả Tử giáp sát mình.
Nhân cơ hội này.
Tề Minh đã đánh đến, Trảm Yêu Kiếm Trần gia không do dự chút nào chém về phía đầu Dương Vũ.
“Đi chết đi!”
Ánh mắt Dương Vũ dữ tợn, tức giận gầm thét một tiếng, giơ hai tay lên, ở trong ống tay áo của hắn đã ẩn giấu một đôi Phù bảo độc nang ám tiễn dùng một lần.
Đây là ám khí.
Đương nhiên.
Uy lực cũng là cực mạnh.
Có thể đánh tan phòng ngự linh lực của Luyện Khí tầng bảy trở xuống.
Lại thêm cả là tập kích khoảng cách gần, cho nên khó mà né tránh, chỉ có thể chính diện ứng đối, từng đạo ám tiễn bao hàm kịch độc đánh về những bộ phận yếu hại như đầu và trái tim của Tề Minh.
Keng keng keng!!!
Tề Minh đứng trước gian nguy không hề bối rối, Thanh Vân kiếm thuật đã trực tiếp biến thành Ngự Phong kiếm thuật, kiếm chiêu nhạy bén nhanh nhẹn, giống như cưỡi gió mà ra chiêu, xuất hiện kiếm ảnh hoa mắt, tất cả ám tiễn đã hoàn toàn bị cản lại.
“A!”
Dương Vũ gầm lên, đôi mắt đỏ rực, l*иg ngực bê bết máu tươi do chính mình phun ra, vào thời khắc khủng hoảng như thế này, hắn đã bắt đầu liều mạng, cũng nhất định phải liều mạng, chịu đựng thương tích và nỗi đau sâu sắc xoay người nhảy lên từ mặt đất, tấn công Tề Minh không chút do dự.
Hắn đã không còn đường lui.
Chỉ có thể liều chết chiến đấu!
“Gϊếŧ!”
Ánh mắt Tề Minh lạnh lùng, ra tay chẳng chút lưu tình, Trảm Yêu kiếm Trần gia xông thẳng đến chỗ hiểm của Dương Vũ, kiếm khí lưu chuyển, sắc bén đến vô cùng, hơn nữa ý cảnh lúc ẩn lúc hiện, lại biến hóa thành Thanh Vân kiếm thuật.
“Tề Minh!”
Dương Vũ lại gầm lên, vốn dùng Phi Long thương pháp thì giữa chừng đã thay đổi, hóa ra chỉ là ngụy trang, cây Phi Long thương trong tay hắn phóng về phía Tề Minh như cây giáo.
Rầm!
Tay phải của Tề Minh rung lên, dùng kiếm khí đánh bay Phi Long thương. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như không thể tấn công, nhưng trên thực tế, một đòn này của Dương Vũ đã làm lệch quỹ đạo đường kiếm của Tề Minh.
“A!”
Dương Vũ kêu gào thảm thiết, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn lại trực tiếp dùng cơ thể của bản thân đón lấy Trảm Yêu kiếm Trần gia trong tay Tề Minh, thanh kiếm vững vàng đâm vào l*иg ngực Dương Vũ, đồng thời xuyên qua cơ thể.
Phụt!
Máu tươi bắn tung tóe, chảy ra.
“Cái gì?”
“Cái này... này...”
“Thật tàn nhẫn!”
“...”
Mọi người lại hít một ngụm khí lạnh.
Nên biết.