Chương 34: Ôm Cây Đợi Thỏ?

Truyền thừa Thiên Khôi không hề ở trong bốn khu vực này, mà là nằm ở khu vực giáp giới giữa sơn cốc Lạc Nhật và đầm lầy Kịch Độc, có một rừng cây không lớn không nhỏ.

Chỉ có điều.

Rừng cây này có trận pháp đặc biệt bảo vệ, trừ phi là đã hiểu rõ pháp ấn tương ứng, mới có thể kích khởi trận pháp, từ đó phát hiện rừng cây này.

Các yêu tu ẩn náu đặt tên cho rừng cây này là: Rừng cây truyền thừa.

Vừa vặn.

Ở phía trên tấm bản đồ này đã có pháp ấn tương ứng.

“Thiên Khôi ấn.”

Tề Minh cẩn thận xem lại kí ức, hắn đã học được pháp ấn này, tên là Thiên Khôi ấn, không có tác dụng gì khác, chỉ là dùng để mở ra trận pháp.

“Quả thực là thú vị.”

Tề Minh trầm ngâm. “Rừng cây truyền thừa có trận pháp bảo vệ, ở trong mắt người ngoài, rừng cây truyền thừa này không tồn tại, nếu như không hiểu rõ Thiên Khôi ấn, thậm chí không thể phát hiện rừng cây truyền thừa.”

“Lại thêm cả Thiên Khôi ấn thoạt nhìn thần bí khó lường này, cùng với những bản đồ này, còn có đủ loại tin đồn, quả thực giống như là sự thật.”

“Sư huynh, vậy chúng ta?”

Đám người Khương Thế Thành nhìn Tề Minh, trong ánh mắt đã tràn ngập mong chờ.

“Đi thôi.”

Tề Minh đứng dậy, thu đồ lại.

“Vâng.”

Đám người Khương Thế Thành nhanh chóng đi theo.

Hiển nhiên.

Tề Minh định đi đến rừng cây truyền thừa bên kia xem thử, không phải là vì truyền thừa Thiên Khôi, nói thật, Tề Minh căn bản không tin chuyện truyền thừa Thiên Khôi này.

Có điều.

Nếu như đã có yêu tu trà trộn tiến vào, vậy thì nói rõ yêu tu ẩn náu đã rung động rồi, cho nên mới sẽ mạo hiểm thử một lần, nếu như vậy, Tề Minh đã có một dự định khác.

Phạm vi của bí cảnh Thiên Khôi không nhỏ, yêu thú cũng không ít, nhưng linh dược lại phân bố cực kì thưa thớt, hiển nhiên đồ vật có giá trị đều đã bị vơ vét gần hết rồi.

Tìm kiếm linh dược khá khó khăn.

Nhưng Tề Minh chẳng qua chỉ là đã thu thập một yêu tu Luyện Khí tầng năm mà thôi, vậy mà đã thu hoạch được nhiều linh dược còn có chiến lợi phẩm khác như vậy.

Cho nên.

Tề Minh chuẩn bị đóng chốt ở xung quang rừng cây truyền thừa.

Bất kể là yêu tu hay là đồng môn.



Chỉ cần đến đây thì cướp hết toàn bộ.

Không có vấn đề gì.

“Đây là...”

Khi Tề Minh rời khỏi nửa tiếng, đã có một nam tử khuôn mặt thanh tú đi đến, hắn nhìn thấy xác khô đầy đất xung quanh, còn có thi thể của Triệu Sĩ, hắn im lặng một lúc, “Có yêu tu.”

“Vậy mà toàn bộ đã chết rồi.”

“Sát khí hung tàn như vậy, có thể điều khiến quỷ vật, quả thực không giống là thủ đoạn của Thiên Khải tông chúng ta, lẽ nào vẫn còn gian tế Ma Tông chưa loại bỏ sạch sẽ?”

“Chẳng lẽ chuyện truyền thừa Thiên Khôi là thật sao?”

“Quả thực là có hơi không dám tin đấy.”

Lại im lặng một lúc lâu.

Vị nam tử khuôn mặt thanh tú này đã rời khỏi nơi này, phương hướng hắn đi đến giống với Tề Minh, chính là đi đến hướng rừng cây truyền thừa.

Một tiếng sau.

Dưới tình huống lên đường với tốc độ cao nhất, hiện tại đám người Tề Minh đã vượt qua sơn cốc Lạc Nhật, đến nơi giáp giới giữa sơn cốc Nhật Lạc và đầm lầy Kịch Độc, xuất hiện trước tầm mắt bọn họ là một mảnh đồng bằng trống trải.

Không hề nhìn thấy rừng cây gì cả.

Ngoài ra.

Lại đứng ở chỗ cao nhìn về phía phương xa sẽ có thể nhìn thấy đầm lầy Kịch Độc, bốc lên khí độc đầm lầy nồng đậm, những người tu vi quá thấp đều không thể chống đỡ được những khí độc này.

“Nơi này là một mảnh đồng bằng, căn bản không có rừng cây gì đó mà?”

Đám ngươi Khương Thế Thành nói.

“Thiên Khôi ấn.”

Tề Minh đi về phía trước mấy bước, sau đó hai tay nặn ra từng đạo ấn quyết, dựa theo thủ pháp của Thiên Khôi ấn tiến hành kết ấn, linh lực trong cơ thể hội tụ.

Tiếp đó.

Đã ngưng tụ ra một pháp ấn huyền diệu, bay lên, tản phát ra ánh sáng trắng sáng, sau cùng từ từ dung nhập vào trong hư không.

Ting!!!

Pháp ấn Thiên Khôi đã biến mất.

Không gian xung quanh.

Lại giống như là đã ném vào một tảng đá, chấn động ra từng vằn sóng gợn, khuếch tán ra xung quanh, hoàn cảnh xung quanh đang xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Dần dần.



Có một mảnh rừng cây tươi tốt lại dày đặc cây cối giống như bỗng dưng xuất hiện.

“Rừng... Rừng cây truyền thừa!”

Đám người Khương Thế Thành kinh hô nói: “Thật sự có rừng cây truyền thừa!”

“Chuyện này... Chuyện này...”

Bọn họ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Tề Minh vô cùng bình tĩnh, đi về phía trước, đám người Khương Thế Thành thở có hơi gấp rút, sau khi đưa mắt nhìn nhau mấy cái đã lập tức đi theo.

Ting!

Sau khi đám người Tề Minh tiến vào bên trong rừng cây truyền thừa, trận pháp lại lần nữa vận chuyển, rừng cây truyền thừa đã lại lần nữa biến mất, bóng dáng của đám người Tề Minh cũng bỗng dưng biến bất.

Có điều.

Tề Minh lại có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài trận pháp, mà dưới tình huống không dẫn động trận pháp, người bên ngoài trận pháp không thể phát hiện đám người Tề Minh.

“Rất tốt, rất tốt.”

Tề Minh vô cùng hài lòng, “Vậy thì cứ đợi ở đây đi.”

“Sư huynh, chúng ta không đi vào tìm thử sao?”

Khương Thế Thành nhìn rừng cây đen kịt không ánh sáng ở sau lưng, mơ hồ có từng luồng khí tức không rõ vọt đến, khiến đám người Khương Thế Thành rùng mình một cái.

“Không đi.”

Tề Minh tìm một cái cây lớn không tệ, nhảy lên một cái đã nhảy lên phía trên, dựa vào ở phía trên, nhắm mắt dưỡng thần, “Ta không có hứng thú với truyền thừa Thiên Khôi.”

“Nếu như các ngươi muốn, có thể tự mình đi vào xem thử.”

“Chuyện này...”

Đám người Khương Thế Thành rõ ràng đã có hơi siêu lòng, nhưng vì Tề Minh, bọn họ lại không dám đi tìm kiếm, lo lắng sẽ vì vậy mà chọc giận Tề Minh.

Mười mấy phút sau.

Ánh mắt của đám người Khương Thế Thành thỉnh thoảng nhìn về phía chỗ sâu rừng cây truyền thừa, hơn nữa tần suất cũng càng ngày càng cao, hiển nhiên đã không thể kìm lại được nữa.

“Sư... Sư huynh...”

Trương Kiến Văn đột nhiên vẻ mặt xảy ra thay đổi, tay trái hắn che lấy bụng, tay phải lại ấn lấy mông, giọng điệu đứt quãng nói: “Bụng... Bụng ta đột nhiên có hơi không thoải mái..., có... có lẽ là tối qua đã ăn nhầm thứ gì rồi, ta... ta phải tìm một nơi bài tiết một chút.”

“Ha.”

Dư quang nơi khoé mắt Tề Minh liếc nhìn Trương Kiến Văn một cái, cười một tiếng, khoát tay nói: “Đi đi, tránh xa chút, tránh khỏi bốc mùi đến người khác.”

Luyện Khí tầng bốn có thể tiêu chảy không?

Tề Minh không biết, nhưng vẫn thật sự là lần đầu tiên nghe nói, tìm một lí do cũng không trọn vẹn như vậy.