Chương 3: Thử Thân Thủ

Chớp mắt.

Hôm nay đã là ngày thứ bảy Tề Minh xuyên không đến đây.

Kỳ hạn bảy ngày, đêm nay sẽ đến rồi.

Buổi trưa.

“Ting!”

“Thanh Vân Luyện Khí quyết liên tục treo máy tu luyện ba ngày với tốc độ tăng gấp tôi, tu vi tăng đến Luyện Khí tầng ba sơ kỳ.”

Ầm ầm!

Lập tức.

Thanh Vân Luyện Khí quyết trong cơ thể Tề Minh tự động vận chuyển, linh khí xung quanh điên cuồng nhập vào trong cơ thể của hắn, chảy dọc theo kinh mạch toàn thân, luyện hóa thành linh lực.

Trong đan điền.

Đã ngưng tụ ra khí xoáy Thanh Vân thứ ba.

Tu vi đột phá.

Đạt tới Luyện Khí tầng ba sơ kỳ.

“Ting!”

“Ngươi đã treo máy ba ngày ở phó bản Hang động Huyết Sát, vượt qua phí bản trò chơi ba lần, đạt được: pháp môn luyện chế Huyết Sát Phiên, một tấm Quỷ Phù Huyết Sát Lệ, sáu mươi viên linh thạch hạ phẩm.”

“Tốt rồi tốt rồi.”

Tề Minh mừng rỡ: “Cuối cùng cũng đạt tới Luyện Khí tầng ba, mặc kệ nói thế nào, đã thỏa mãn yêu cầu cơ bản của khảo hạch ngoại môn rồi, không cần lo lắng bị đuổi khỏi tông môn nữa.”

Nghĩ đến đây.

Tề Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, vẫn là ở lại trong tông môn yên ổn treo máy tu luyện an toàn.

Phập!

Đột nhiên.

Cửa phòng bị người ta dùng lực đập mở ra, Tề Minh nhìn qua, đã nhìn thấy một bóng hình thuộc như là cái thùng tròn lăn vào từ ngoài cửa.

“Tề Minh, Tề Minh, mau mau mau, ngươi mau tìm một nơi trốn đi.”

Bóng hình quen thuộc như cái thùng tròn vô cùng nhanh nhẹn bò lên từ mặt đất, cũng không màng bùn đất và bụi bẩn trên người, hô lên với Tề Minh.

“Hả?”

Tề Minh ngẩn người: “Diệp Đôn, làm sao vậy? Chuyện gì khiến ngươi hoảng hốt như vậy?”

“Chính là tên khốn khϊếp Lệ Phi Vân đó.”

Diệp Đôn bình tĩnh lại: “Không phải sắp đến khảo hạch ngoại môn rồi sao? Tối qua Lệ Phi Vân đã đột phá đến Luyện Khí tầng ba sơ kỳ rồi.”

“Bây giờ rất có tinh thần.”

“Đã có không ít đệ tử tạp dịch gặp phải độc thủ của hắn, linh thạch tích góp mấy năm nay bị Lệ Phi Vân cướp mất hơn một nửa, linh thạch của ta cũng mất rồi.”

“Bây giờ hắnđang đi về phía này đấy.”

“Ngươi mau tìm một chỗ trốn đi, tuyệt đối đừng để bị phát hiện, nếu không, e rằng số linh thạch mà người khó khăn lắm mới tiết kiệm được cũng bị cướp mất.”

“Lệ Phi Vân.”

Tề Minh cũng hơi quen thuộc với cái tên này.

Trong cả tạp dịch viện chữ Đinh.

Tổng cộng có một ngàn đệ tử tạp dịch, trong một ngàn đệ tử tạp dịch, chỉ có vô cùng ít người thiên phú tu luyện tạm được, có cơ hội trở thành đệ tử ngoại môn.

Vừa hay.

Lệ Phi Vân là một trong số đó.

Quả nhiên.

Lệ Phi Vân đúng là đã đột phá thành công đến Luyện Khí tầng ba sơ kỳ vào tối hôm qua.



Nhưng lần đột phá này.

Lệ Phi Vân lại bắt đầu cướp đoạt linh thạch của đệ tử tạp dịch khác, làm như vậy sự thực sự hơi ác, dù sao tất cả mọi người đều là đệ tử tạp dịch, đương nhiên biết tiết kiệm linh thạch hạ phẩm là việc khó khăn thế nào.

Kết quả.

Lệ Phi Vân lại muốn cướp đi.

Đương nhiên

Cũng không phải là cướp quang minh chính đại.

Nói thẳng ra.

Chính là nếu ngươi không đưa linh thạch, thì sẽ đánh ngươi một trận một cách vô lý mà không phạm đến môn quy của Thanh Vân Phong, cho đến khi ngươi giao linh thạch ra mới ngừng.

“Ta cũng hết linh thạch rồi.”

Tề Minh nhỏ giọng nói thầm một câu.

Mấy ngày nay.

Tề Minh vẫn nạp linh thạch để treo máy tu luyện, dùng hết toàn bộ linh thạch kiếm được từ phó bản rồi, hiện tại ngay cả hai viên linh thạch hạ phẩm còn lại trong tay cũng dùng để làm vé vào cửa phó bản Hang động Huyết Sát.

“Diệp Đôn, lá gan không nhỏ đấy, dám chạy tới báo tin.”

Đột nhiên.

Ngoài cửa vang lên giọng nói châm biếm.

Tề Minh nhìn qua

Ở vị trí cửa.

Có một người cao gần một mét tám, cơ thể vô cùng cường tráng, làn da màu đồng cổ, trên người mặc quần áo của đệ tử tạp dịch Vân Phong.

Hắn chính là Lệ Phi Vân.

Bên cạnh Lệ Phi Vân.

Còn có mấy tên chó săn đi cùng.

Xem ra có vẻ khí thế không nhỏ.

“Lệ Phi Vân.”

Diệp Đôn bề ngoài tỏ ra rất mạnh mẽ, nhưng trong lại lại rất sợ hãi: “Ngươi… ngươi không được làm bừa, nơi này là tạp dịch viện của Thanh Vân Phong, không thể tùy tiện đánh người.”

“Diệp Đôn.”

Một tên chó săn mũi khoằm bên cạnh Lệ Phi Vân nói: “Ngươi đang nói linh tinh cái gì thế hả? Làm sao Lệ Phi Vân sư huynh có thể tùy tiện đánh người?”

“Lệ Phi Vân sư huynh là bởi vì sắp đến khảo hạch ngoại môn, lại thấy tu vi của mọi người không tiến bộ, cho nên mới dành chút thời gian vô cùng quý giá đến chỉ điểm các ngươi mấy chiêu.”

“Các ngươi không những không cảm ơn, lại còn muốn nói xấu Lệ Phi Vân sư huynh, quả thực là khiến người ta lạnh lòng.

“Ha ha ha…”

Lệ Phi Vân thoải mái cười to: “Nói rất hay, nói rất hay.”

“Ngươi… các ngươi…”

Diệp Đôn tức giận toàn thân run lên.

Phải biết rằng.

Diệp Đôn vừa mới bị Lệ Phi Vân đánh một trận, khuôn mặt chỗ xanh chỗ tím, năm viên linh thạch hạ phẩm cũng bị coi như làm học phí cướp đi mất.

“Ngươi… Ngươi…”

Lệ Phi Vân chỉ vào Tề Minh, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Mau đứng lên, để bản sư huynh chỉ điểm cho ngươi mấy chiêu, có bản sư huynh chỉ điểm, tin rằng ngươi sẽ rất nhanh có thể đột phá tu vi.”

“Ngươi muốn chỉ điểm cho ta?”

Tề Minh chỉ vào mình: “Không cần đâu.”

“Phí lời cái gì.

Lệ Phi Vân quát: “Mau lên, đừng làm lỡ thời gian của ta, chốc nữa ta còn phải đi tìm những người khác.”

“Được thôi.”

Tề Minh bày dáng vẻ miễn cưỡng khó xử, đúng lúc dùng tên Lệ Phi Vân này để thử thân thủ hiện tại của mình: “Vậy phiền sư huynh rồi.”



“Yên tâm đi.”

Khóe miệng Lệ Phi Vân cong lên, lộ ra nụ cười tàn khốc, nắm chặt nắm đấm, vang lên âm thành xương cốt đan xen vô cùng rõ ràng: “Sư huynh sẽ quan tâm ngươi thật tốt.”

“Tề Minh, ngươi phải cẩn thận đấy.”

Diệp Đôn không nhịn được nói.

“Tề Minh này ta biết, chính là tốp đệ tử tạp dịch tư chất kém nhất, có lẽ bây giờ chỉ là Luyện Khí tầng một, hắn sắp bị xử lý một trận rồi.”

“Đúng thế.”

“Lệ Phi Vân đã là Luyện Khí tầng ba sơ kỳ, đương nhiên Tề Minh phải bị đánh, linh thạch cũng sẽ bị cướp.”

“Đây cũng là chuyện không còn cách nào.”

“Nhỏ yếu sẽ bị ức hϊếp.”

Xung quanh.

Những đệ tử tạp dịch xem kịch đó đang bàn tán nhỏ.

“Tiểu tử, xem chiêu đây.”

Lệ Phi Vân quát lớn một tiếng, hai chân đạp đất, cơ thể bắn mạnh ra, giơ tay là một đấm, nắm đấm hướng về phía khuôn mặt củaTề Minh.

Có trận gió mạnh.

Phập.

Kết quả.

Tề Minh giơ tay phải lên, tinh tế và chắc chắn nghênh đón nắm đấm Lệ Phi Vân, tay phải tóm chặt nắm đấm của Lệ Phi Vân.

“Ngươi!!!”

Lệ Phi Vân mở trừng to hai mắt, hắn thực sự sửng sốt.

“Sư huynh.”

Tề Minh mỉm cười: “Sáng nay ngươi không ăn sáng sao? Sao lực đạo của nắm đấm như đàn bà vậy.”

“Việc này… việc này…”

Diệp Đôn mở trừng to hai mắt, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt: “Sao có thể? Tề…Tề Minh hắn… Hắn lại tiếp được một quyền của Lệ Phi Vân.”

“Lệ Phi Vân là Luyện Khí tầng ba sơ kỳ, còn mấy ngày trước Tề Minh mới chỉ là Luyện Khí tầng một hậu kỳ thôi!”

“Chuyện gì vậy?”

“Chẳng lẽ Tề Minh cũng là Luyện Khí tầng ba?”

Xung quanh.

Các đệ tử tạp dịch khác cũng ngẩn người.

“Sư huynh, bây giờ đến lượt ta rồi.”

Tề Minh đạp một đạp về phía bụng của Lệ Phi Vân, sau khi Lệ Phi Vân phản ứng lại, dùng sức thoát khỏi bàn tay của Tề Minh, nhanh chóng lui về phía sau né tránh.

Soạt!

Tề Minh liền rút ra pháp kiếm Khô Lâu giấu ở dưới ván giường, thi triển kiếm thuật Thanh Vân, kiếm thuật Thanh Vân của Sơ Khuy Môn Kính cũng bất phàm, ở trong tay Tề Minh, dướu linh lực vận chuyển, hóa thành kiếm quang màu xanh.

Ánh mắt Lệ Phi Vân lộ ra hoảng sợ, hắn tu luyện Thanh Vân Ngũ Hổ Ấn, dưới kiếm quang của Tề Minh, vốn không thể thi triển ra, liên tục bị đánh lui.

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lệ Phi Vân bay ngược trở lại, trước ngực bị pháp kiếm Khô Lâu rạch một vết thương sâu có thể nhìn thấy xương, nằm dưới mặt đất, máu tươi nhuốm đỏ quần áo của hắn.

Cả hiện trường yên tĩnh.

Chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Lệ Phi Vân.

Mọi người thật là sợ ngẩn người.

“Chỉ vậy thôi à?”

Tề Minh bĩu môi, đi đến, ngồi xổm bên cạnh Lệ Phi Vân, đưa tay lục soát lấy lại toàn bộ linh thạch trên người Lệ Phi Vân.