Chương 24: Thân Thể Phật Đà Chuyển Thế

Hai bên giương cung bạt kiếm, mắt thấy sẽ phải khai chiến.

Tề Minh cũng có loại cảm giác da đầu run lên.

Loại cường giả cấp độ này.

Đã đạt tới cảnh giới có thể so với tiên thần.

Bộp!

Diệp Đôn quỳ xuống ngay lúc này.

“Tiền bối, xin nhận của vãn bối lễ ba lạy chín khấu.”

Diệp Đôn quỳ xuống, hướng về phía Phùng lão thực hiện ba lạy chín khấu, mỗi một lần dập đầu đều vô cùng dùng sức, có thể nghe được tiếng vang bụp, cái trán đã chảy ra máu tươi rồi.

“Ba năm trước đây vãn bối được phụ thân giúp đỡ, may mắn vào được Thiên Khải tông, lại bởi vì tư chất không đủ, chỉ có thể làm tạp dịch ba năm ở Thanh Vân Phong.”

Diệp Đôn chậm rãi nói: “Hiện giờ, ba năm tạp dịch đã hết, vãn bối tư chất ngu dốt, vẫn không thể đạt tới Luyện Khí tầng ba, ngay cả ngoại môn cũng không vào được.”

“Vãn bối bởi vậy mà chán nản, mà khó chịu, mà đau khổ…”

“Nhưng mà.”

“Hiện giờ có một con đường khác bày ra trước mặt vãn bối, vãn bối không muốn từ bỏ, cũng không muốn từ bỏ, cho dù là tương lai tan xương nát thịt, hồn phi phách tán thì vãn bối cũng sẽ không hối tiếc.”

“Vẫn xin tiền bối thành toàn!”

Diệp Đôn lớn tiếng la.

“A Di Đà Phật.”

Diệu Tai chắp hai tai trước ngực, lại niệm một câu Phật hiệu, hơi hơi nhắm hai mắt lại, lại bỗng nhiên lấy ra một cái hộp ngọc màu tím: “Phùng thí chủ, ngươi hẳn là đã nghe được.”

“Diệp Đôn.”

Tề Minh nhìn Diệp Đôn quỳ trên mặt đến, bởi vì không thể chịu nổi uy áp đến từ Phùng lão mà run rẩy toàn thân, trong mắt có một ít lo lắng, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phùng lão một cái: “Thân phận của Phùng lão quả nhiên không đơn giản.”

“Thôi.”

Phùng lão thu ánh mắt đặt trên người Diệp Đôn về, liếc mắt một cái nhìn hộp ngọc màu tím trong tay Diệu Tai, sắc lạnh nói: “Ta cũng không phải là người không nói đạo lý, tự phế tu vi, từ nay về sau không thể lại tu luyện công pháp gì có quan hệ với Thanh Vân Phong.”

“Cảm tạ tiền bối thành toàn!”

Phụt!

Diệp Đôn cắn răng, nâng tay phải lên, trực tiếp vỗ một chưởng vào đan điền, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, ba năm đau khổ cực nhọc tu luyện đến tu vi Luyện Khí tầng hai, ở giờ khắc này tan hết toàn bộ.

Ba năm chịu khó, một ngày tan hết.

“Cút đi.”

Phùng lão lạnh lùng đến cực điểm.

“Được lắm Thanh Vân Phong, được lắm Thiên Khải tông.”

Diệu Tai hít sâu một hơi, vẻ mặt u ám: “Chẳng qua là một đệ tử tạp dịch, đối với các ngươi mà nói hoàn toàn không nhẹ không nặng, lại nhất định muốn ép đến bước này.”



“Diệu Tai, nếu ngươi không đi, vậy ở lại đi, cùng lắm thì bổn tọa tự mình đi Khổ Hạnh Nhai Vạn Phật tự nói chuyện với thủ tọa của mạch Khổ Hạnh Phật Đạo các ngươi.”

Keng!

Đột nhiên.

Có một âm thanh vang lên, giống như truyền đến từ bốn phương tám hướng, truyền vào trong tai Diệu Tai, làm cho sắc mặt Diệu Tai thay đổi lớn, kinh hãi nói: “Phong chủ Thanh Vân Phong!”

“Đi!”

Diệu Tai đưa tay nắm lấy bả vai Diệp Đôn, cũng không dám ở lại nữa, biến thành một lưu quang màu vàng trực tiếp bỏ chạy rồi, biến mất ở nơi phương xa.

Trước khi rời đi.

Diệp Đôn liếc mắt nhìn Tề Minh một cái, trong ánh mắt có chút không nỡ.

“Phùng lão.”

Tề Minh hành lễ, hỏi: “Vì sao Diệu Tai lại xem trọng Diệp Đôn? Trên người Diệp Đôn rốt cuộc có chỗ không tầm thường gì? Có thể giải thích nghi hoặc cho đệ tử không?”

“Còn có thể là cái gì?”

Giọng điệu Phùng lão dường như có chút khinh thường, nói: “Thân thể Phật Đà chuyển thế, trong cơ thể Diệp Đôn có Chuyển Thế Luân Hồi Ấn của Phật Đà trong Vạn Phật tự.”

“Đương nhiên muốn đưa hắn về.”

“Chuyển Thế Luân Hồi Ấn chỉ có Vạn Phật tự có thể sử dụng phương pháp đặc biệt tra xét được, tất cả những người khác đều không biết, nếu Diệp Đôn ở lại Thanh Vân Phong, quả thật không có ngày lộ diện.”

“Nhưng tương lai của Diệp Đôn sẽ như thế nào, vẫn là phải xem vận may của chính hắn.”

“Thân thể Phật Đà chuyển thế.”

Trong lòng Tề Minh có chút kinh ngạc.

“Không cần suy nghĩ quá nhiều.”

Phùng lão nói: “Chuẩn bị tỷ thí vài ngày sau cho tốt, đừng để cho ta thất vọng.”

“Vâng.”

Tề Minh gật đầu.

Soạt!

Phùng lão rời khỏi.

Xung quanh.

Bởi vì động tĩnh vừa rồi thật sự là quá lớn rồi, gần như là quấy rầy đến hơn phân nửa Thanh Vân Phong, nhưng thật sự ra mặt vẫn chỉ có Phùng lão, cùng với Phong chủ Thanh Vân Phong.

“Thân thể Phật Đà chuyển thế.”

Tề Minh bùi ngùi trong lòng: “Lai lịch này quả thật có chút mạnh đó, đặt ở trong tiểu thuyết cũng có thể làm vai chính rồi.”

Điều quan trọng là.

Dựa theo tình huống hiện giờ.



Diệp Đôn trốn khỏi Thanh Vân Phong, gia nhập Vạn Phật tự, Phùng lão lại ép Diệp Đôn tự phế tu vi, cứ như vậy, có phải Thanh Vân Phong biến thành nhân vật phản diện rồi hay không?

Tương lai Diệp Đôn trở nên mạnh mẽ, sẽ tìm Thanh Vân Phong rửa sạch sỉ nhục lúc trước sao?

Này…

Quên đi.

Mặc kệ.

Nghĩ nhiều như vậy có ích lợi gì.

Sau khi Tề Minh nằm lên giường, trực tiếp ngủ, trời sập cũng có người cao gánh, Tề Minh ta chỉ là một đệ tử tông môn bình bình thường thường.

“Lão… lão đại…”

Bọn Chu Tiểu Nhàn đã không dám nói chuyện nữa, vẻ mặt căng thẳng nhìn Tề Minh.

Chuyện vừa mới xảy ra, quả thật làm bọn họ bị dọa không nhẹ.

“Không nên hỏi quá nhiều.”

Tề Minh nói: “Biết quá nhiều không có lợi đối với các ngươi.”

“Vâng.”

Bọn Chu Tiểu Nhàn lập tức ngậm miệng lại.

Đêm khuya.

Đỉnh núi Thanh Vân Phong.

Có một tòa lầu các treo lơ lửng giữa trời, mây mù lượn lờ, giống như tiên cảnh, tầm mắt dần dần kéo đến gần, có thể nhìn thấy một tòa lầu các ba tầng nguy nga lộng lẫy.

Trên tấm biển trước cửa viết: Phượng Hi Các.

Hiển nhiên.

Đây đúng là phủ đệ của Phượng Hi tiên tử.

Trong lầu các.

“Chủ nhân.”

Huyết Liên yêu nữ quỳ một gối xuống đất, dập đầu hành lễ với Phượng Hi tiên tử: “Tại sao phải buông tha cho viện tạp dịch Thanh Vân Phong? Tuy rằng mười năm nay cũng không có tiến triển quá lớn, nhưng nếu buông tha như vậy, thật sự là rất đáng tiếc.”

Nhìn kỹ.

Huyết Liên yêu nữ lại chỉ còn lại có linh thể, thân thể đã hủy diệt rồi, tu vi gần như toàn bộ không còn.

Hiển nhiên.

Vì diễn một tuồng kịch kia, Huyết Liên yêu nữ cũng trả cái giá vô cùng nghiêm trọng.

“Huyết Liên.”

Phượng Hi tiên tử cách một tấm bình phong bách điểu triều phượng nói chuyện với Huyết Liên yêu nữ: “Miêu Hoành Kiếm đã nhận ra rồi, nếu như ngươi không chủ động hiện thân, sợ là sẽ chết ở dưới kiếm của hắn.”