“Cám ơn Phùng lão.”
Tề Minh hành lễ.
“Chẳng qua.”
Phùng lão lại nói: “Ngươi phải tham gia khảo hạch ngoại môn kế tiếp, đi vào bí cảnh Thiên Khôi, hơn nữa cũng phải lấy được thành tích nổi bật.”
“Nếu không.”
“Ta phải kiểm tra thẩm tra lại ngươi cho tốt.”
“Này… Không phải…”
Tề Minh sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, nhìn Phùng lão cười như không cười, trong lòng tất cả là không biết nói gì, mấy tên cáo già các ngươi, rất ngấm ngầm xảo trá, không thể thay đổi một kiểu mới sao? Vẫn là kiểu này à?
Ngươi sẽ không phải cũng là mật thám Ma Tông đâu nhỉ?!
“Còn có vấn đề gì không?”
Phùng lão thản nhiên nói.
“Đệ tử…”
Tề Minh dừng một chút, hắn thật sự là không muốn đồng ý.
“Lần này khảo hạch ngoại môn khen thưởng rất phong phú, hạng nhất khen thưởng một vạn linh thạch hạ phẩm, cùng với một món Phù bảo Luyện Khí kỳ cực phẩm và một môn pháp thuật Luyện Khí kỳ tuyệt cấp; hạng hai khen thưởng năm nghìn viên linh thạch hạ phẩm và một môn pháp thuật Luyện Khí kỳ tuyệt cấp; hạng ba khen thưởng một nghìn viên linh thạch hạ phẩm và một món Phù bảo Luyện Khí kỳ cực phẩm.”
Phùng lão nói: “Trừ cái đó ra, hạng nhất đến hạng ba có thể chọn một vị trưởng lão nội môn trong Thanh Vân Phong làm sư phụ, có thể trực tiếp tiến vào nội môn.”
“Đương nhiên.”
“Nếu biểu hiện của ngươi đủ xuất sắc và ưu tú, thậm chí sẽ có trưởng lão chân truyền tự mình thu đồ đệ, chủ yếu vẫn là ở biểu hiện của chính ngươi.”
“Một vạn viên linh thạch hạ phẩm.”
Trước mắt Tề Minh sáng ngời.
Bởi vì.
Mở khóa vị trí treo máy thứ hai cần thì cần một vạn viên linh thạch hạ phẩm.
“Đây là pháp thuật Luyện Khí kỳ tuyệt cấp Ngự Phong kiếm thuật.”
Phùng lão lấy ra một miếng ngọc giản, lại lấy ra một túi trữ vật thứ phẩm, giao cho Tề Minh: “Ngoài ra, còn có một nghìn viên linh thạch hạ phẩm, cầm lấy cả đi.”
“Này… này…”
Tề Minh đưa tay lấy vào tay ngọc giản và túi trữ vật thứ phẩm: “Đệ tử cám ơn Phùng lão ban thưởng hậu hĩnh, trưởng lão ban thưởng, không dám từ chối.”
“Còn có vấn đề gì không?”
Phùng lão hỏi.
“Không có.”
Tề Minh quyết đoán lắc đầu, nói: “Khảo hạch ngoại môn vào ngày mai, đệ tử nhất định phải dùng hết toàn lực, làm rạng danh Thanh Vân Phong, đoạt được vị trí người đứng đầu.”
“Ừm.”
Phùng lão cười cười: “Chí khí không tệ, trực tiếp đã nghĩ đến lấy hạng nhất.”
“Mặt khác.”
Phùng lão lại nói: “Bởi vì Thanh Vân Phong đã xảy ra những chuyện này, làm cho mười một phong khác cũng sinh lòng cảnh giác, từ đó bắt được không ít gian tế Ma Tông.”
“Cho nên khảo hạch ngoại môn hoãn lại ba ngày.”
“Chuẩn bị cho tốt đi.”
“Tuân mệnh.”
Tề Minh nói.
Cứ như vậy.
Có ba ngày giảm xóc.
Tề Minh đối với việc lấy được vị trí đầu trong khảo hạch ngoại môn càng nắm chắc và tự tin lớn hơn nữa.
“Trở về đi.”
Phùng lão phất phất tay.
“Vâng.”
Tề Minh gật đầu, xoay người rời khỏi.
Chẳng được bao lâu.
Vù!
Ở Đại đường tiếp khách.
Một bóng dáng trống rỗng mà đến, đây là một vị thanh niên mặc trường sam màu trắng, có một đôi lông mày lưỡi mác, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất bồng bềnh xuất trần.
“Như thế nào?”
Thanh niên mặc trường sam màu trắng hỏi.
Phùng lão hành lễ, nói: “Từ đầu đến cuối, Ngôn Linh Đồ cũng không có một chút phản ứng gì, việc này đủ nói rõ toàn bộ đều là lời nói thật, có thể thấy được Tề Minh hẳn chỉ là không cẩn thận bị cuốn vào đây.”
“Ồ.”
Vị thanh niên mặc trường sam màu trắng này đúng là Phong chủ của Thanh Vân Phong.
Tên thật: Miêu Hoành Kiếm, hiệu Thiên Kiếm Chân Nhân.
Trừ cái đó ra.
Còn có không ít ngoại hiệu.
Trên thực tế.
Chuyện này còn phải lớn hơn so với dự đoán của Tề Minh, cả Thanh Vân Phong đều bị kinh động, không chỉ có riêng vài vị trưởng lão ngoại môn và vài vị trưởng lão chân truyền ra mặt đơn giản như vậy.
Sự việc rất lớn!
Vù!
Vị Phong chủ Thanh Vân Phong này chìa tay, tấm Xuân Hạ Thu Vũ Đồ kia bay đến trong tay hắn, cẩn thận quan sát một phen, quả thật không phát hiện vấn đề gì.
“Huyết Liên yêu nữ ẩn nấp ở Thanh Vân Phong ước chừng mười năm, đến lúc gần đây mới lộ ra dấu vết, còn là bị một đệ tử tạp dịch phát hiện ra.”
Phùng lão nói: “Tuy rằng từ đầu đến cuối chuyện này quả thật không có điểm gì đáng ngờ, nhưng Huyết Liên yêu nữ ẩn nấp lâu như vậy, vậy mà lại chết đơn giản tới thế, dù sao vẫn cảm giác có chút không thích hợp.”
“Như thế nào?”
Phong chủ Thanh Vân Phong Miêu Hoành Kiếm cười cười.
“Ngươi dám nghi ngờ Phượng Hi tiên tử à?”
“Việc này ta cũng không dám.”
Phùng lão lắc lắc đầu: “Chính là cảm thấy có chút kỳ lạ.”
“Chú ý Tề Minh kia nhiều một chút.”
Miêu Hoành Kiếm nói.
“Vâng.”
Phùng lão gật đầu: “Thiên phú của Tề Minh không tệ, là một thiên tài bị chôn vùi, nếu lần này hắn biểu hiện xuất sắc trong khảo hạch ngoại môn, ta sẽ cân nhắc nhận hắn làm đệ tử.”
“Dựa theo lời ngươi nói, thiên phú quả thật cũng được, đáng giá bồi dưỡng.”
Miêu Hoành Kiếm gật đầu: “Nhưng mà vẫn phải xác định rõ ràng.”
“Việc này thì ta vẫn biết.”
Phùng lão nói.
Lúc này.
Tề Minh đã về tới chỗ ở, bọn Diệp Đôn còn chưa có xuống núi, nhưng đều đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau khi nhìn thấy Tề Minh trở về thì đi qua vây quanh.
“Lão đại, ngươi không có chuyện gì chứ?”
Chu Tiểu Nhàn hỏi.
“Không làm khó dễ ngươi chứ?”
Bọn Hồ Cương cũng đang hỏi.
“Không có chuyện gì.”
Tề Minh lắc lắc đầu: “Chỉ là hỏi một ít tình hình cơ bản.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bọn Diệp Đôn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Các ngươi tính khi nào thì đi?”
Tề Minh hỏi.
“Ngày mai đi.”
Bọn Chu Tiểu Nhàn nhìn nhau liếc mắt một cái: “Đến lúc đó chúng ta sẽ xuống núi, đến lúc đó cũng chỉ còn lại một mình lão đại ngươi.”
“Lão đại có thể giống với các ngươi sao?”
Trương Thanh bĩu môi: “Các ngươi là bị hạ cấp đến nhân gian thế tục, quan sát sản nghiệp của Thiên Khải tông ở nhân gian thế tục, lão đại đây là một bước lên mây, tương lai chính là muốn thành tiên thành tổ.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Giọng điệu của Hồ Cương cũng nịnh nọt nói: “Đến lúc đó hy vọng lão đại thật sự thành tiên thành tổ, có thể kéo chúng ta một phen, để cho chúng ta có thể gà chó lên trời.”
Trên thực tế.
Đã bắt đầu có rất nhiều đệ tử tạp dịch vào buổi tối hôm nay đã rời khỏi Thanh Vân Phong, đi trước đến các nơi, bốn viện tạp dịch lớn từ từ trở nên vắng vẻ.
Đêm khuya.
Tề Minh không ngủ.
Ánh trăng rơi xuống.