Ánh mắt mọi người khϊếp sợ.
“Ha ha ha...”
Mục Thanh cười to, hắn không hề sợ hãi, mắt nhìn thẳng ba vị trưởng lão ngoại môn, quát lên: “Chỉ bằng ba người các ngươi cũng muốn giữ chân lão phu?”
“Gϊếŧ!”
Keng!
Tiếng nói vừa dứt.
Tay phải Mục Thanh vừa vung lên, tức thì một thanh pháp kiếm xanh lam lơ lửng trên không, trong phút chốc, tách ra một trăm lẻ tám lưỡi kiếm, hóa thành kiếm vũ, bao lấy ba vị trưởng lão ngoại môn.
“Liệt Hỏa Long Thương, mau.”
Tay phải của một trong các vị trưởng lão ngoại môn vừa chỉ lên, tức thì một cây trường thương màu đỏ sẫm bay ra, lửa cháy hừng hực mãnh liệt, hóa thành một con giao long không vuốt, bổ nhào tới gϊếŧ.
Rầm rầm rầm!!!
Kiếm khí bùng nổ, ngọn lửa bắn ra khắp nơi, từng tiếng gầm rú vang vọng bốn phương, dư âm cực mạnh khuếch tán khắp phạm vi chung quanh, đám người Tề Minh nhanh chóng lùi về sau.
Chà!
Sau bước đầu giao đấu.
Mục Thanh bay trong không trung, lẩn trốn trên cao, ba vị trưởng lão ngoại môn ráo riết truy sát theo, tiếp tục cuộc chiến, đám người Tề Minh đã không nhìn được rõ nữa.
Hết cách.
Chủ yếu là do chênh lệch thực lực quá lớn, ngay cả tốc độ phản ứng cũng theo không kịp.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đám người Tề Minh vẫn có thể nghe được từng tiếng nổ vang, tiếng gầm thét phát ra khi Mục Thanh vào ba vị trưởng lão ngoại môn đánh nhau, trên không trung có đủ loại ánh sáng bùng nổ.
“Huyết nguyệt đại pháp!”
Đoàng!
Đột nhiên.
Đúng lúc này.
Hình như Mục Thanh bị ba vị trưởng lão ngoại môn dồn ép đến sốt ruột, phát ra tiếng thét giận dữ, sau đó âm thanh thậm chí trở nên bén nhọn, ánh sáng chói mắt đỏ như máu bao phủ dày đặc như sương mù.
“Đó là…”
Đám người Tề Minh nhìn qua.
Ầm! Ầm!
Sương mù huyết sắc dần dần bốc lên, lại có một vầng trăng rằm huyết sắc dâng lên, một khí thế khủng bố đến cực điểm lan truyền ra xung quanh, làm cho đám người Tề Minh hoàn toàn không thở nổi.
Kinh khủng!
Đặc biệt kinh khủng!
Tuyệt đối không phải là cảnh giới Trúc Cơ.
“Lão già kia…”
Tề Minh kinh ngạc lắm rồi, “Vậy mà che giấu sâu như vậy.”
Nhưng mà, chuyện còn quỷ dị hơn đã xảy ra.
Chỉ thấy.
Mục Thanh nâng tay phải lên, trên khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười kỳ lạ đến tột cùng, vươn ngón giữa tay phải, móng tay dài nhỏ, giống như nữ quỷ.
Lại sau đó.
Móng tay dài nhỏ giống như đâm thủng làn da chỗ trán, từ trên xuống dưới, chậm rãi rạch tầng da người ở ngoài ra, hiện trường cực kỳ khϊếp người.
“Này… Chuyện này…”
Thần sắc mọi người kinh hãi.
Sau khi lột một tầng da người bên ngoài.
Lộ ra khuôn mặt thực sự sau lớp “da người”.
Đó là một thiếu nữ tuyệt sắc, mặt trái xoan, miệng anh đào nhỏ nhắn, sống mũi cao thẳng, thân mình duyên dáng, tóc dài huyết sắc kia bay bay, lộ ra vẻ xinh đẹp yêu dị đến cực điểm.
Đôi mắt huyết sắc kia tựa như thủy tinh trong sáng, có một loại mê hoặc khác lạ, lại cẩn thận quan sát thêm, ở chỗ đồng tử trong đôi mắt nàng, có một đóa hoa sen huyết sắc.
“Đúng… Là nàng…”
Tề Minh cảm giác có một luồng khí lạnh chạy thẳng từ bàn chân lên não, làm sao cũng không thể ngờ tới, Mục Thanh vậy mà là Bạch Cốt đạo nhân, chính là nữ ma đầu Vạn Ma Quật.
Trên thực tế.
Bạch Cốt đạo nhân và Mục Thanh chẳng qua chỉ là thân phận ngụy trang của nữ ma đầu này thôi.
“Huyết Liên yêu nữ.”
Một vị trưởng lão ngoại môn trong đó trầm giọng quát: “Lá gan ngươi thật lớn, dám cả gan ẩn núp ở trong Thanh Vân Phong đến bây giờ, hôm nay phải cho ngươi hôi phi yên diệt.”
“Gϊếŧ!”
“Thanh Vân Tam Tài Trận.”
Tiếng nói vừa dứt.
Ba vị trưởng lão ngoại môn cùng nhau bày trận, vây công hướng về phí Huyết Liên yêu nữ, uy lực trận pháp rất mạnh, nhưng thực lực Huyết Liên yêu nữ lại càng mạnh hơn.
“Huyết Nguyệt giữa trời, Huyết Liên ngàn năm, vô sinh vô ngã.”
Ầm! Ầm!
Huyết Liên yêu nữ thét dài một tiếng, sức chiến đấu khủng bố bùng nổ ra, huyết quang ngập trời bắt đầu phun trào, Huyết Nguyệt, Huyết Liên, cảnh tượng kỳ lạ dựng lên ngang trời.
Sau đó.
Thanh Vân Tam Tài Trận trực tiếp nổ tung.
“A!!!”
Ba vị trưởng lão ngoại môn kêu thảm thiết, hộc máu, thân thể bay ngược ra ngoài.
“Chuyện này… Này…”
“Ba vị trưởng lão ngoại môn hợp lại, vậy mà cũng không phải là đối thủ.”
“Hừm…”
“Quá mạnh mẽ.”
Mọi người kinh ngạc hô lên.
“Mạnh mẽ như thế.”
Tề Minh cũng rất kinh hãi.
“Ha ha.”
Huyết Liên yêu nữ cười khinh thường, “Đây chính là thực lực của các ngươi? Quá yếu, còn muốn làm cho ta hôi phi yên diệt? Bổn cô nương không chơi với các ngươi.”
Nói xong.
Huyết Liên yêu nữ lập tức muốn chạy trốn.
“Nếu đã đến, thì không cần đi nữa.”
Lúc này.
Từ phía chân trời truyền đến một âm thanh mềm nhẹ, nghe cực kỳ hay, giống như là âm thanh suối nước trong vắt chảy trong núi, trong trẻo êm tai, làm cho người ta phải tưởng tượng xa xôi rằng phải chăng chủ nhân của âm thanh ấy sẽ có dáng dấp như tiên.
“Thuần Bạch Hỏa Phượng, lên!”
Keng!
Ngọn lửa trắng tinh bỗng dưng xuất hiện từ hư không, ngay cả không gian cũng bị đốt cháy đến vặn vẹo, biến thành một bức tượng phượng hoàng trắng tinh, giương cánh bay cao, ẩn chứa uy áp.
Tiếp tới.
Thuần Bạch Hỏa Phượng vỗ cánh, vọt thẳng về hướng Huyết Liên yêu nữ.
“Ngươi!!!”
Huyết Liên yêu nữ hoảng sợ vô cùng, bộc phát toàn bộ năng lực, nhưng Huyết Nguyệt và Huyết Liên ở trong Thuần Bạch Hỏa Phượng, đều bị đốt cháy hết.
Chênh lệch thực sự rất lớn.
“A!”
Huyết Liên yêu nữ kêu thảm thiết.
“Chuyện này…”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc rồi.
Phải biết rằng.
Huyết Liên yêu nữ vừa rồi còn mạnh mẽ như vậy, ba vị trưởng lão ngoại môn phối hợp cùng nhau, còn dễ dàng bị đánh bại, bây giờ vậy mà bị một bức tượng Thuần Bạch Hỏa Phượng được hóa ra nghiền áp.
Cảm giác chấn động như vậy.
Thật sự là làm cho mọi người vô cùng hoảng sợ.
Thuần Bạch Hỏa Phượng tiêu tan.
Huyết Liên yêu nữ rơi xuống đất, bản thân nàng bị trọng thương, vẻn vẹn chỉ có một chiêu mà thôi, khiến cho Huyết Liên yêu nữ này hấp hối, mất đi năng lực phản kháng.
Xoạt!
Chủ nhân của giọng nói vừa rồi xuất hiện.
Chẳng qua là.
Quanh thân là mây mù trắng lượn lờ, Tề Minh căn bản không thấy rõ dáng vẻ của vị Phượng Hi tiên tử này, thậm chí ngay cả bóng người cũng cực kỳ mơ hồ.
Tràn ngập thần bí.
“Bái kiến Phượng Hi tiên tử.”
Ba vị trưởng lão ngoại môn đều quỳ xuống đất hành lễ, giọng điệu vô cùng cung kính, thậm hí còn nghe được một loại cuồng nhiệt, có thể thấy vị Phượng Hi tiên tử này có lai lịch cực kỳ bất phàm.
“Ừ.”