“Ta vốn tưởng rằng Tề Minh sẽ bị Tào Vân Hải đánh cho te tua.”
“Hiện tại xem ra, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
Các đệ tử tạp dịch thảo luận.
“Các ngươi thì biết cái gì?”
Vương Đại Phát và Trương Văn Tú cười khẩy vài tiếng, nói rằng: “Các ngươi vốn dĩ không biết thực lực thật sự của Tào sư huynh, Thanh Vân Ngũ Hổ Ấn chỉ là một trong những môn pháp thuật mà sư huynh biết thôi.”
“Tề Minh.”
Tào Vân Hải hít sâu một hơi, hắn cũng không tức giận, ngược lại rất bình tĩnh, trầm giọng nói: “Ngươi giống như cá chạch vậy, chỉ biết chạy trốn thôi.”
“Nhưng không thể không nói, ngươi quả thật đã chọc giận ta.”
Vừa dứt câu, Tào Vân Hải thò tay vào túi trữ vật thứ phẩm ở thắt lưng, lấy ra một thanh trường đao đầu hổ, thân đao tối đen như mực,lại ẩn hiện một vài sợi tơ máu.
“Đao này tên là: Hổ Sát Đao, là phù bảo Luyện Khí kì thượng phẩm.”
Tào Vân Hải nói.
Keng!
Tề Minh cũng thò tay vào thắt lưng,lợi dụng túi trữ vật thứ phẩm che đậy, lấy ra Khô Lâu Pháp Kiếm. Nói đến cái túi này, đây cũng chính là cái túi lần trước đựng một ngàn linh thạch hạ phẩm.
“Thanh kiếm này...”
Tề Minh ngừng lại một chút, nói: “Thanh này tên là Kiếm, là phù bảo Luyện Khí Kì trung phẩm.”
“Cho nên có thể nói.”
Tào Vân Hải quát: “Phù bảo của ngươi không bằng ta, pháp thuật cũng không bằng ta, kinh nghiệm đấu pháp càng không bằng ta. Ngoài có tu vi cao hơn ta, ngươi dựa vào đâu mà đòi thắng ta?”
“Không cần nghi ngờ, ngươi chắc chắn sẽ thua ta.”
Soạt!
Thân hình hắn lao vυ"t ra.
Sau khi Tào Vân Hải nắm chặt Hổ Sát Đao, khí chất cả người hắn hoàn toàn thay đổi, thân thể vạm vỡ trở nên cực kì linh hoạt, đao pháp lại càng khí thế bức người.
Trong nháy mắt, Tào Vân Hải đã tới trước mặt Tề Minh.
“Phong Quyển Tàn Vân Đao Thuật.”
Tào Vân Hải thi triển đao pháp đúng là giống Phong Quyển Tàn Vân, đao khí như trận gió mạnh gào thét thổi qua, thế công cũng vô cùng mạnh mẽ, từng bước áp sát đến đối thủ.
Rất mạnh!
Xác thật rất mạnh!
Soạt!
Tề Minh lại lần nữa lui lại về sau, tránh thoát chiêu thức của Tào Vân Hải, Tào Vân Hải lại áp sát tới. Trong mắt mọi người, Tề minh dường như đang bị đối thủ áp chế, rất khó đánh trả lại, chỉ có thể tránh né.
Nhưng sự thật là, Tề Minh chỉ đang thích ứng Linh Huyễn Cửu Bộ của Xuất Thần Nhập Hóa, dù sao Tề Minh cũng đã treo máy tu luyện nhiều ngày, cho nên cấp bậc của Linh Huyễn Cửu Bộ và Thanh Vân kiếm thuật đã tăng lên rất nhiều.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tề Minh vận dụng Linh Huyễn Cửu Bộ để quyết đấu.
Xác thật là cần thích ứng.
“Phong Quyển Tàn Vân Đao Thuật là pháp thuật Luyện Khí Kì tuyệt giai, còn có thân pháp của Tào Vân Hải, mặc dù chỉ là Thanh Vân Bộ - một công pháp phổ biến ở Thanh Vân Phong, nhưng đã đạt tới trình độ Xuất Thần Nhập Hóa.”
“Tề Minh chắc chắn sẽ thua.”
“Đúng vậy.”
“Tề Minh vốn dĩ không thể nào thắng.”
“........”
Các đệ tử tạp dịch dường như đã thấy trước được kết quả.
Keng!
Đột nhiên, một âm thanh vang lên bên tai của mọi người.
Mọi người nhìn qua, thì thấy được Tề Minh ra chiêu. Đây là hắn lần đầu tiên chủ động đánh trả Tào Vân Hải, hắn nâng kiếm đâm tới, mũi kiếm chạm vào lưỡi đao của đối thủ, ánh đao bốn phía nhanh chóng tản ra.
“Ngươi!!!”
Ánh mắt Tào Vân Hải co lại.
“Thực lực không tệ.”
Tề Minh thản nhiên nói: “Nhưng ta còn cần luyện thêm.”
“Chịu thua đi.”
“Thanh Vân kiếm thuật.”
Tay phải Tề Minh vung lên, ở trong tay hắn Khô Lâu Pháp Kiếm tựa như sống lại, linh lực vận chuyển, từng đạo kiếm quang giống như mây xanh lưu chuyển, tích chứa một tia Thanh Vân Kiếm Ý.
Trong chớp mắt, từng đạo kiếm khí đó bao phủ Tào Vân Hải.
“Nhanh!”
Soạt!
Kiếm quang màu xanh xẹt qua, nhanh như tia chớp, mọi người đều không có cách nào thấy rõ bóng dáng Tề Minh. Một kiếm này của hắn rất nhanh, rất sắc bén, cũng rất cường thế.
Bịch!
Hổ Sát Đao trong tay Tào Vân Hải, bị đánh văng ra ngoài, linh lực trên người hắn cũng tiêu tán. Toàn thân hắn xuất hiện nhiều vết kiếm nhỏ, rỉ ra vài tia máu.
Cuối cùng.
Mũi kiếm của Khô Lâu Pháp Kiếm được Tề Minh đặt tại cổ họng của Tào Vân Hải. Chỉ cần hắn tiến thêm nửa bước, cổ họng Tào Vân Hải sẽ trực tiếp bị đâm thủng.
Yên tĩnh.
Toàn trường triệt để yên tĩnh.
Trợn mắt há mồm.
Mọi người hoàn toàn bị kinh sợ rồi.
Có thể nói, từ lúc Tề Minh ra tay đến khi kết thúc, trước sau không quá mấy giây, chiêu thức mà Tào Vân Hải vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo đã bị hóa giải, triệt để bị Tề Minh đánh bại.
“Ta...... Ta......”
Tào Vân Hải không dám tin, và cũng không chịu tin, trong mắt đầy sự không cam lòng, “Vì sao lại như vậy? Chuyện này không thể nào, không thể nào......”
“Một tia Kiếm Ý.”
Tiêu Phàm ngẩn người, và rồi hắn nhìn ra bí ẩn trong đó,”Vừa rồi là một tia Kiếm Ý, mặc dù thực sự mỏng manh, nhưng quả thật là Kiếm Ý!”
“Cảnh Giới Viên Mãn!”
“Tề minh thế mà tu luyện Thanh Vân kiếm thuật tới trình độ Cảnh Giới Viên Mãn!”
“Shh......”
“Rất mạnh, thật sự là rất mạnh.”
“Thì ra như thế, thảo nào Tào Vân Hải lại bại một cách triệt để như thế.”
Đường Băng cũng phản ứng lại, “Thì ra Tề Minh đã tu luyện Thanh Vân kiếm thuật tới trình độ Cảnh Giới Viên Mãn, đã ngưng luyện ra một tia Kiếm Ý.”
“Tào...... Tào sư huynh thế mà lại thua.”
Vương Đại Phát và Trương Văn Tú cũng trợn tròn mắt.
“Trận quyết đấu thứ nhất, số mười lăm, Tề Minh thắng.”
Nửa ngày sau.
Trưởng lão viện tạp dịch trực tiếp tuyên bố kết quả.
Toàn trường đều bị náo động.
“Tề Minh! Tề Minh! Tề Minh!!!”
Ngay sau đó.
Hàng ngàn đệ tử tạp dịch đều cùng nhau hoan hô.
Tiếng reo hò của Tề Minh vang dội khắp cả viện tạp dịch Thanh Vân Phong, Bàng Tam chứng kiến cảnh này, không kiềm được lộ vẻ ngạc nhiên.
“Vậy mà ta lại nhìn lầm.”
Bàng Tam kinh ngạc nói: “Gã Tề Minh này thế mà lại có thực lực tới bậc này, Tào Vân Hải đã thua tan tác, gần như chẳng còn sức để trở tay, xem ra từ lúc vừa bắt đầu, Tề Minh đã muốn đùa bỡn đối phương.”
“Ngươi thua rồi.”
Tề Minh lạnh lùng nhìn Tào Vân Hải, sau khi thản nhiên nói một câu như vậy, thì thu lại Khô Lâu pháp kiếm, xoay người rời đi cũng chẳng ngoái lại.
“Tề Minh!”
Tào Vân Hải từ từ bình tĩnh lại, hắn vô cùng tức giận, vào lúc này, lửa giận đã bốc lên đầu, lý trí đã chẳng còn, giận dữ gầm lên một tiếng, từ đằng sau xông lên đánh lén Tề Minh.
Graaa!
Một quyền toàn lực của Tào Vân Hải, sức mạnh của Thanh Vân Ngũ Hổ Ấn bộc phát, biến thành một dấu quyền hình dạng một con hổ, đánh thẳng vào vị trí tâm khẩu sau lưng của Tề Minh.