Tề Minh trở lại viện tạp dịch, mấy người Diệp Đôn lập tức vây quanh, lòng tràn đầy tò mò, mặt mũi mấy người Chu Tiểu Nhàn thì đầy vẻ nịnh nọt.
“Nguyên một đám không có việc gì làm hay sao mà cả ngày đi hỏi thăm lung tung vậy?”
Tề Minh tức giận nói: “Các ngươi đã làm xong nhiệm vụ tạp dịch của ta chưa? Các ngươi lo làm việc đi.”
“Vâng, lão đại.”
Chu Tiểu Nhàn hô.
“Tuân lệnh.”
“Chúng ta phải đi giúp lão đại làm nhiệm vụ tạp dịch.”
Trương Thanh, Hồ Cương và Hà Bình vội vàng nói.
“Không có việc gì chứ?”
Diệp Đôn hơi lo lắng hỏi.
“Ta không sao.”
Tề Minh xua tay: “Ngược lại là ngươi, Diệp Đôn, bây giờ ngươi Luyện Khí tầng mấy rồi?”
“Tháng trước ta mới đột phá đến Luyện Khí tầng hai sơ kỳ.”
Diệp Đôn cười khổ một tiếng: “Ta chắc chắn không cách nào vượt qua khảo hạch ngoại môn lần này. Tuy nhiên người trong nhà cũng đã thông báo trước cho ta. Nếu ta khảo hạch ngoại môn thất bại thì phải trở về kế thừa thương hội của gia đình.”
“Không ngờ ngươi còn là con của phú thương.”
Tề Minh ngạc nhiên nói.
“Có ích lợi gì đâu?”
Diệp Đôn lắc đầu: “Cho dù ta là con của phú thương, nhưng cũng chỉ là nhân gian thế tục, làm sao có thể so sánh được với Thanh Vân Phong, thật sự không tính là cái gì.”
“Hơn nữa.”
“Cho dù hoàng thân quốc thích nhân gian thế tục đi tới Thanh Vân Phong thì địa vị chưa chắc cao hơn một đệ tử tạp dịch bao nhiêu.”
“Quên đi.”
Diệp Đôn mỉm cười, nói: “Nếu ta không cách nào đi con đường tu luyện, vậy đành phải trở về kế thừa gia tài bạc triệu, không cách nào tiêu dao thành tiên, vậy đổi thành nhân gian phú quý một hồi, thê thϊếp thành đàn, không uổng công đi qua thế gian này một lần.”
“Ừm.”
Tề Minh vỗ bả vai Diệp Đôn, trong lòng không biết nên hâm mộ hay là nên buồn bã.
“Diệp Đôn.”
Tề Minh hỏi: “Hôm nay ta nghe Mục đại trưởng lão nói, Thiên Khải tông quản lý bao nhiêu nhân gian thế tục? Ngươi có biết gì không?”
“Đúng là biết một ít.”
Diệp Đôn gật đầu, nói ra: “Nếu ngươi muốn biết thì ta sẽ nói cho ngươi.”
“Được.”
Tề Minh nói.
“Thiên Khải tông.”
Diệp Đôn chậm rãi giảng giải: “Một trong tam đại tông ở Nam Vực, phân chia thành mười hai phong, Thanh Vân Phong chính là một trong số đó, cũng chính là nơi chúng ta đang ở.”
“Tam đại tông là tam đại tông nào?”
Tề Minh hỏi.
“Thiên Khải tông, Xuân Thu môn, Vạn Phật tự.”
Diệp Đôn trả lời: “Thật ra ta cũng không biết cụ thể, ta chỉ là con trai của một phú thương bình thường, nào biết được nhiều bí mật như vậy.”
“Nhưng muốn nói nhân gian thế tục mà Thiên Khải tông quản lý, chỉ riêng Thanh Vân Phong đã quản lý vương triều Nguyên Thịnh, vương quốc Đại Yến, vương quốc Phượng Hỏa.”
“Thương hội Bách Bảo của nhà ta chính là một trong ba đại thương hội của vương triều Nguyên Thịnh.”
“Ừm.”
Tề Minh gật đầu.
Hắn cũng hiểu một chút về sự lớn mạnh của Thiên Khải tông.
Vẻn vẹn chỉ là dưới một Thanh Vân Phong đã là hai đại vương quốc và một vương triều.
Sau đó.
Tề Minh lại hỏi Diệp Đôn một số chuyện, sau đó kết thúc nói chuyện, Diệp Đôn cũng rời đi, nhiệm vụ tạp dịch hôm nay của hắn là đi cho một ít linh thú cấp thấp được nuôi nhốt trong Thanh Vân Phong ăn.
Ngay sau đó.
Tề Minh lấy ra ngọc giản Linh Huyễn Cửu Bộ mà Mục Thanh đưa cho hắn, vận chuyển linh lực rót vào trong đó, dẫn dắt pháp thuật ghi chép trong ngọc giản tràn vào trong đầu.
Nửa giờ sau.
Tề Minh lập tức ghi nhớ Linh Huyễn Cửu Bộ.
Răng rắc! Răng rắc!
Ngọc giản trong tay Tề Minh cũng vỡ thành hai nửa, đã phế đi.
“Chậc.”
Tề Minh bĩu môi: “Ta còn muốn bán ngọc giản này lấy linh thạch, kết quả là một lần duy nhất, chỉ có thể dùng một lần. Mục lão đầu thật sự là một chút chỗ trống cũng không cho chui.”
Trên thực tế.
Sau khi Tề Minh đánh nhau với Bạch Cốt đạo nhân. Hắn đã cảm nhận được rõ ràng pháp thuật và chiêu thức đối địch của bản thân không đủ, chỉ biết một bộ Thanh Vân kiếm thuật và Thiên Ưng Trảo, hơn nữa còn chỉ là Sơ Khuy Môn Kính.
Nếu như Tề Minh nắm giữ pháp thuật và thủ đoạn đối địch nhiều hơn một chút, cảnh giới cấp độ cao một chút, cũng không đến mức toàn bộ quá trình bị Bạch Cốt đạo nhân áp chế thành dáng vẻ kia.
Khảo hạch ngoại môn không chỉ khảo hạch tu vi, còn khảo hạch thủ đoạn đối địch.
“Mở ra vị trí treo máy thứ hai.”
Tề Minh nói.
“Ting!”
“Ký chủ không đủ linh thạch, mở ra thất bại, cần một vạn viên linh thạch hạ phẩm mới có thể mở ra vị trí treo máy thứ hai.”
“Một vạn viên linh thạch hạ phẩm.”
Tề Minh nói không nên người.
“Nạp một trăm viên linh thạch hạ phẩm, treo máy tu luyện Thanh Vân kiếm thuật.”
Tề Minh nói.
“Ting!”
“Thanh Vân kiếm thuật tăng gấp mười lần đang treo máy…”
“Nạp tiền một trăm viên linh thạch hạ phẩm, treo máy Linh sủng: Dơi yêu.”
Tề Minh lại nói.
“Ting!”
“Linh sủng: Dơi yêu tăng gấp mười lần…”
“Mở phó bản hoàn toàn mới.”
Tề Minh lại nói.
“Ting!”
“Ký chủ sử dụng năm viên linh thạch hạ phẩm làm vé vào cửa, thành công mở ra phó bản Luyện Khí tầng năm Đầm Lầy U Ám, thành công tiến vào phó bản Đầm Lầy U Ám.”
Đồng thời.
Trước mắt Tề Minh xuất hiện hình ảnh phó bản.
Ở bên ngoài Thập Vạn đại sơn.
Trong Đầm Lầy U Ám có yêu thú cấp thấp sinh tồn tên là Cự Tích đầm lầy, chiếm cứ toàn bộ Đầm Lầy U Ám, trở thành một đàn yêu thú không lớn không nhỏ.
Ngày hôm nay.
Nhân vật của Tề Minh chính là vị tuyệt thế kiếm khách kia, đi tới Đầm Lầy U Ám, cầm Khô Lâu pháp kiếm, bắt đầu tàn sát Cự Tích đầm lầy.
Không biết từ lúc nào.
Một ngày đã trôi qua.
“Ting!”
“Thanh Vân kiếm thuật treo máy ở trạng thái tăng gấp mười lần một ngày, cảnh giới pháp thuật tăng lên, từ Sơ Khuy Môn Đường tăng lên tới Dung Hội Quán Thông.”
Quả nhiên.
Tề Minh có biến hóa, trong nháy mắt này, ý thức bản thân hắn tiến vào một loại trạng thái huyền diệu khó giải thích, giống như giác ngộ.
Cheng! Cheng! Cheng!!!
Bên tai vang đầy tiếng kiếm.
Không bao lâu.
Mức độ hiểu rõ của Tề Minh với Thanh Vân kiếm thuật đã đạt tới Dung Hội Quán Thông, thật giống như tuyệt thế kiếm khách đã luyện kiếm nhiều năm, khí chất trên người đều trở nên lợi hại.
Sau đó.
Mới chậm rãi ẩn giấu đi.
“Rất tốt, rất tốt.”
Tề Minh vô cùng hài lòng.
“Ting!”
“Linh sủng: Dơi yêu treo máy ở trạng thái tăng gấp mười lần một ngày, thực lực tăng lên, từ Luyện Khí tầng bảy hậu kỳ tăng lên Luyện Khí tầng tám hậu kỳ.”
“Được.”
Tâm trạng Tề Minh càng thêm sung sướиɠ.
“Ting!”
“Ký chủ treo máy ở phó bản Đầm Lầy U Ám, vượt ải phó bản một lần, đạt được: một cái Kiên Cự Tích, năm mươi viên linh thạch hạ phẩm.”
“Khiên Cự Tích.”
Xoát!
Tề Minh vừa nghĩ tới đó lập tức lấy Khiên Cự Tích ra. Nó chỉ to bằng bàn tay, lại là một loại pháp bảo Luyện Khí kỳ, có thể lấy máu nhận chủ, dùng linh lực luyện hóa, có thể lớn có thể nhỏ, là bảo bối phòng ngự.
Đạo cụ: Khiên Cự Tích
Giới thiệu: Pháp bảo do da và lân phiến của Cự Tích đầm lầy luyện chế thành, pháp bảo Luyện Khí kỳ phân chia tứ phẩm: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm. Khiên Cự Tích là pháp bảo Luyện Khí kỳ thượng phẩm.
“Pháp bảo Luyện Khí kỳ thượng phẩm.”
Tâm trạng Tề Minh lại càng thêm sung sướиɠ.
Lại nói tiếp.
Tất cả pháp bảo Luyện Khí kỳ trong tay Tề Minh gồm Khô Lâu pháp kiếm và Áo cà sa Khô Lâu đều chỉ là pháp bảo Luyện Khí kỳ trung phẩm, đều kém Khiên Cự Tích.