Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phấn Mặc Sơn Hà

Chương 4: Tái tương kiến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc Tử U từ xa xa nhìn qua, nàng cảm thấy tướng mạo thiếu kia vô cùng tuấn tú, y mặc một chiếc áo choàng xanh ngọc viền lông cáo tuyết được làm công phu tinh xảo. Theo điệu nhạc nâng chén múa tay, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, lại hát khúc ca bi ai này, phối với bộ y phục trắng phiêu dật thoát tục, rất có khí thế bi tráng.

Thì ra là một đào kép. Sao lại hát ca trong trời gió tuyết ở đây thế này. Mặc Tử U lại ngắm kỹ một người khác trong đình.

Trên bàn đá ở trung tâm của đình đặt một lò than nhỏ, trên lò đặt một chiếc chậu đồng nhỏ đựng nước, trong bồn đang ủ một bầu rượu.

Bên cạnh bàn có một nam tử đang ngồi, y khoác một chiếc áo choàng lông sói, lớp lông xám trắng đan xen quấn quanh cả người y, chỉ lộ ra gương mặt thanh tú, không nói không động, yên lặng nghe thiếu niên kia hát khúc.

Khi chợt nhìn rõ mặt của nam tử đó, Mặc Tử U còn tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng khi nàng nhìn thấy một chiếc xe ngựa đỗ riêng một bên ngoài trường đình với hình vẽ Bạch Trạch trên thành xe, nàng biết ngay là mình không nhận nhầm. Cả Ngụy quốc này, ngoài Hoàng thượng ra thì chỉ có Thành Vương Sở Huyền, người đã bị đưa đi Nam Lương làm con tin sáu năm trước, mới có tư cách sử dụng hoa văn Bạch Trạch này.

Thành Vương tại sao lại ở đây vào lúc này?

Mặc Tử U rất rõ, kiếp trước, mãi cho đến khi Sở Liệt lên ngôi, Thành Vương vẫn chưa được triệu về Nguỵ Quốc.

Tuy nhiên sau này, Sở Liệt lên ngôi chưa đầy một năm đã bắt đầu lạm dụng sức dân, xây dựng rầm rộ, mở rộng hoàng cung, xây dựng nhiều hành cung, xa hoa vô độ, đắm chìm trong hưởng lạc. Sau đó, hắn còn hai lần phát động chiến tranh với Tây Lang, quốc khố gần như cạn kiệt, cuối cùng chỉ còn cách tăng thuế, khiến bách tính oán thán không ngừng.

Thành Vương mới nắm bắt thời cơ, mượn binh từ Lương Quốc và liên thủ với Vân Vương Sở Trác Nhiên, lấy lý do Sở Liệt làm sâu dân mọt nước, một mạch tấn công tới Kim Lăng ép Sở Liệt thoái vị.

Cũng chính khi đó, nàng, sống trong thâm cung ít nghe sự ngoài, lần đầu tiên phát hiện hóa ra Sở Liệt mà nàng cho là hoàn hảo thực ra không hoàn hảo chút nào. Ít nhất là hắn không thể trở thành một quân chủ tốt.

Kiếp trước, nàng và Thành Vương từng gặp mặt một lần.

Lần đó, nàng đến đại doanh của Vân Vương để cầu Sở Trác Nhiên lui binh và ở lại trong đại doanh của Vân Vương một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, khi Sở Trác Nhiên tiễn nàng ra khỏi doanh trại, Sở Huyền đã đứng chờ họ ở cổng đại doanh.

Ngày hôm đó, y không mặc giáp trụ, cũng không mang kiếm, chỉ mặc một bộ trường bào nguyệt sắc, buộc tóc mà không đội quan, chỉ cố định bằng một chiếc trâm ngọc. Khi nhìn rõ mặt nàng, y ngẩn ra một thoáng rồi lập tức cười khổ, nói, “Thảo nào, thảo nào Sở Liệt lại phái ngươi đến.”

Sau đó, y chỉ liếc nhìn Sở Trác Nhiên một cái, thở dài một tiếng thật sâu, không khuyên Sở Trác Nhiên thêm câu nào nữa, quay người rời đi.

Đến giờ Mặc Tử U vẫn chưa hiểu được y nói câu đó là có ý gì, cũng như nàng vẫn không hiểu tại sao Sở Trác Nhiên chỉ gặp nàng một lần mà đã chịu lui binh. Vì sao Sở Huyền chỉ gặp nàng một lần, liền từ bỏ việc thuyết phục Sở Trác Nhiên, như thể xác định rằng cho dù có khuyên nữa cũng vô ích, cứ thế mà đi luôn, để tất cả chiến quả trước đó của họ phó cho dòng nước cuốn trôi.

Chẳng qua, mặc kệ kiếp trước ra sao, Thành Vương hiện giờ xuất hiện ở đây quả thật đã giúp nàng rất nhiều. Tám hộ vệ bên cạnh y nhìn qua vẻ đều có thân thủ bất phàm, muốn giải quyết bốn tên sơn tặc này chắc chắn dễ như trở bàn tay.

Nếu có thể nhờ y ra tay giúp đỡ, rồi đưa nàng đến Kim Lăng để làm chứng cho nàng, thì Sở Liệt sẽ không còn cơ hội gì nữa.

Chỉ trong nháy mắt, Mặc Tử U đã tính toán xong, “Phi Huỳnh, cầu cứu họ!”



Bên ngoài trường đình, tuyết rơi lả tả, thiếu niên kia đang hát —

“… Cho đến nay, chịu nhục hình, chết vô tội. Công cũng uổng, danh cũng uổng, dũng cũng uổng. Đáng tiếc ngươi có vạn đạo binh hùng, đều trở thành mây khói phôi phai…” [1]

Sở Huyền vừa nghe những lời ca bi thương đó, vừa cười có chút hoài niệm lại có chút cay đắng, “Lương Đô rất hiếm khi có tuyết, cảnh băng tuyết ngập trời như này, thật khiến ta có chút hoài niệm.”

Đứng cạnh y là một nam tử mặt nhẵn không râu, mặc áo choàng màu xanh đá lót lông sóc. Nam tử đó cầm bầu rượu men xanh đang ủ trong chậu đồng trên lò than, rót đầy tám phần vào chiếc chén nhỏ nhắn cùng loại men xanh trên bàn, rồi lại đặt bình rượu vào chậu đồng tiếp tục ủ. Giọng y có sự mềm mại hiếm có ở nam tử bình thường, “Vương gia uống chén rượu cho ấm người đi, trong đình này gió lớn, vẫn nên lên xe khởi hành sớm thì hơn.”

“Đúng vậy, sáu năm rồi không cảm nhận được cái lạnh giá của mùa đông ở Ngụy quốc, ta thật sự có chút không quen.” Sở Huyền thò bàn tay thon dài ra từ trong tay áo phải bó chặt, cầm lấy chén rượu, từ từ uống cạn rồi cười, “Nghĩ lại lúc trước, trong số mấy huynh đệ, ta là người không sợ lạnh nhất. Mỗi lần sau những trận tuyết lớn thế này, ta nhất định phải gọi bạn dẫn bè đi săn ở ngự uyển. Mùa đông lạnh giá, thức ăn khó tìm, dã thú sẽ trở nên hung ác nhất, săn bắt trong thời điểm này là thú vị nhất.”

“Vương gia là tay săn giỏi nhất Đại Ngụy. Khi xưa theo Vạn tuế gia đến bãi săn Mộc Lan săn bắn mùa thu, Vương gia mới mười tuổi mà đã một mình săn được chín con sói xám, lập tức truyền thành giai thoại, nô tài đến nay ký ức hãy còn nhớ như in.” Nam tử cười rồi cúi người rót đầy rượu cho Sở Huyền.

“Lý Đức An, ngươi vẫn thích nịnh nọt thế nhỉ.” Sở Huyền lắc đầu bật cười.

“Nô tài nói đều là sự thật. Chiếc áo lông sói Vương gia đang mặc trên người đây, chẳng phải là do khi ấy Vạn tuế gia cao hứng, đặc biệt sai người dùng da của chín con sói xám đó làm nên sao?”

“Đúng vậy,” Sở Huyền đưa tay vuốt ve chiếc áo lông sói trên người, nụ cười dần dần nhạt đi, “Khi ấy thân hình ta còn nhỏ, năm tấm da sói là đã đủ làm áo lông rồi, nhưng ta cứ khăng khăng muốn Thượng Y Cục dùng trọn vẹn chín tấm da sói, luôn cảm thấy như vậy mới hoàn thành viên mãn cuộc săn thu lần đó. Kết quả chiếc áo lông sói này làm ra đúng thật là to quá, mãi không thể mặc vừa, giờ thì lại dùng được rồi.”

Lý Đức An cầm bình rượu đứng dậy, nhìn chủ tử của mình với ánh mắt ngậm ngùi từ đằng sau. Năm ấy, trong số các hoàng tử, không ai có thể sánh kịp về tài năng hay đức hạnh của Sở Huyền, là trữ quân được lòng tin mong của mọi người. Nhưng sau này, y lại gặp phải biến cố lớn, từ Thái tử bị biếm thành thân vương, còn bị Hoàng thượng đưa đến Lương quốc làm con tin suốt sáu năm.

Trong suốt sáu năm đó, hắn luôn ở bên cạnh Sở Huyền, tận mắt chứng kiến điện hạ trước kia đầy nhiệt huyết dần dần trở nên trầm mặc, ẩn nhẫn thận trọng, nhiều suy nghĩ sầu lo, sống trong sự cẩn thận từng li từng tí tại Lương Quốc như thế nào.

Hắn thu hồi biểu cảm trên mặt, lại bày ra khuôn mặt tươi cười, đang định nói gì đó để làm Sở Huyền vui lòng, thì nghe thấy tiếng kêu lớn của nữ tử: “Cứu mạng với — Có sơn tặc! Hãy cứu bọn ta với ——”

Lý Đức An nhăn mày nhìn theo hướng tiếng kêu cứu truyền tới, liền thấy trong bụi tuyết cuồn cuộn, một chiếc xe ngựa cũ kỹ đơn sơ đang lao về phía bên này, trên xe có hai thiếu nữ. Phía sau có bốn tên nam nhân khuôn mặt cười đầy vẻ da^ʍ ô, tay cầm cung tên đuổi theo.

“Tiểu nương tử, đừng chạy nữa, dừng lại đi! Cùng ca ca về núi ăn hương uống cay1, đảm bảo nàng sẽ sướиɠ hơn tiên –“

Những nữ tử đang ngồi trên xe ngựa vây quanh trường đình đều cả kinh thò đầu ra xem, nhưng khi vừa thấy bọn sơn tặc hung thần ác sát đó, tất cả đều hốt hoảng rút đầu vào, chỉ sợ mình cũng sẽ gặp rắc rối.

Lý Đức An nhìn những vũ tiễn đang cắm trên thành của chiếc xe ngựa hỏng kia, hơi nheo mắt, hỏi Sở Huyền, “Vương gia, có cần cứu người không?”

Sở Huyền uống cạn rượu nóng trong chén, sóng mắt chỉ lướt thoáng qua chiếc xe ngựa, sau đó không chú ý nữa, “Không vội, chờ thêm chút nữa.”

“Hai tiểu nữ tử đáng thương quá, người đánh xe trông cũng chỉ có khoảng mười một, mười hai tuổi.” Lý Đức An cảm thấy hơi không đành lòng, người còn lại ngồi trong xe thì không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn thân hình thì có lẽ cũng là một tiểu cô nương.

“Người đáng thương như vậy, sao lại để chúng ta gặp khéo thế cơ chứ,” Sở Huyền đặt chén trong tay xuống bàn đá, giọng điệu bình thản, “Không đúng, phải nói là họ sao lại gặp phải chúng ta khéo như vậy.”

Lý Đức An biến sắc, lập tức thu hồi trái tim thương hại của mình, rót cho Sở Huyền một chén rượu nữa. Trên đường trở về Kim Lăng, họ đã gặp không ít “bất ngờ”. Lý Đức An nghĩ rằng mặc dù Sở Huyền đã bị Hoàng thượng ghét bỏ, nhưng suy cho cùng cũng từng là trữ quân. Lần này y đột ngột quay về, khó đảm bảo sẽ không có một số người cố ngăn y vào Kim Lăng.

Thiếu niên kia vẫn đang hát:

“… Ngươi tam tòng giản, tứ đức toàn. Tam tòng giản, tứ đức toàn. Chết vô tội, vì hàm oan, an bang mà hóa chịu oán nghịch thiên. Sầu lấp biển, muộn chất núi, ta đây quỳ xuống trước thềm, uổng lệ giàn giụa, chỉ đành ngẩng đầu nâng bầu rượu, khom người hóa tiền giấy. . . . . .” [2]

Khi nhìn thấy chiếc xe ngựa sắp lao qua trường đình mười dặm, nhưng Thành Vương vẫn ngồi yên nghe ca hát, làm ngơ trước lời kêu cứu của họ, tâm trạng Mặc Tử U trầm xuống. Trong lòng cười lạnh, Sở Huyền từng được gọi là “Bạch Trạch quân tử”, người Ngụy thường nói y là thánh hiền đương thời, không nỡ nhìn nhất là bách tính chịu khổ, giờ thì dường như chỉ là vẻ bề ngoài.

Cũng đúng, thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi đi. Hành động vô nghĩa ở vùng núi hoang vu này cũng chẳng ai thấy được, Thành Vương lại không biết thân phận của nàng, hiển nhiên là không muốn bận tâm đến việc cứu giúp.

Nhưng, nếu Thành Vương thực sự không ra tay giúp đỡ, đoạn đường phía trước chỉ sợ sẽ không thể gặp được người khác nữa, huống hồ gì hai con ngựa già này của nàng không thể chống đỡ được lâu, sớm muộn cũng sẽ bị bốn tên sơn tặc phía sau đuổi kịp.

Phải làm sao mới có thể dụ được Thành Vương ra tay giúp đỡ đây?

Mặc Tử U nhìn chằm chằm Sở Huyền, nhưng trong một thoáng nhất thời không biết phải làm gì.

Chỉ trong nháy mắt, chiếc xe ngựa đã lao qua trường đình, nàng lập tức mất hết hy vọng. Lẽ nào nàng chỉ có thể chờ đợi cho đến khi Sở Liệt giải quyết xong bọn sơn tặc kia rồi mới đến cứu nàng ư?

Ngay khi nàng cảm thấy nản lòng thoái chí, chợt nghe thiếu niên đang hát hí khúc vang lên câu hát, “Ta chỉ lo tế điện, lại quên đi chuyện ám sát Tần Cối!” [3]

Lời còn chưa dứt, hắn đã cực nhanh nhẹn rút bội đao trên người một thị vệ bên đình, giơ tay ném đi. Đường đao lao đi nhanh như chớp, đâm chính xác vào mông một con ngựa trong số bốn con đang kéo chiếc xe ngựa hoa văn Bạch Trạch.

Con ngựa bị đau hí lên, rồi kéo chiếc xe chạy thẳng đến giữa con đường, đúng lúc ngăn cách giữa xe ngựa của Mặc Tử U và bốn tên sơn tặc kia.

Sự việc đột ngột này khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Mặc Tử U có chút bất ngờ, thiếu niên giống như đào kép mà Sở Huyền nuôi, vậy mà lại ra tay giúp đỡ trong khi Sở Huyền vẫn khoanh tay đứng nhìn. Nàng cảm động, thầm nghĩ nếu thiếu niên kia đã ra tay thì Sở Huyền sẽ không mặc kệ tiếp. Nàng lập tức kêu Phi Huỳnh dừng xe, rồi dẫn Phi Huỳnh nhảy xuống xe ngựa và chạy về phía trường đình, muốn tìm kiếm sự bảo vệ.

Nhưng nàng chỉ chạy vài bước đã dừng lại, bởi vì thần sắc của Sở Huyền quá lạnh lùng. Y còn không cả thèm nhìn nàng thêm một cái, khiến Mặc Tử U do dự không biết có nên đi tới hay không.

Bốn tên sơn tặc vừa bị con ngựa lao tới làm cho khϊếp sợ, giờ thấy Mặc Tử U xuống xe, lập tức phản ứng lại, chửi ầm lên, “Là tên nào chán sống dám cản gia gia ngươi!”

Vừa chửi vừa quay đầu tìm cái tên nhiều chuyện, nhưng khi nhìn thấy Sở Huyền trong trường đình bên đường cùng với tám tên thị vệ cường tráng, bọn chúng liền đơ ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »