Chương 1: Tiến về Bắc

Mùa đông, năm Khai Bình thứ mười tám, Ngụy Quốc.

Một chiếc xe ngựa cũ kỹ đang đội gió tuyết vi vu mà tiến về phương Bắc.

Trong xe ngựa, Mặc Tử U đang tựa vào thành xe chợp mắt. Gió lạnh kèm theo tuyết xộc vào, làm cho khoang xe vốn đã không ấm áp lại càng lạnh lẽo hơn.

Cảm giác lạnh lẽo này khác hẳn với ký ức cuối cùng của nàng trong đại lao U Ti ở kiếp trước. Ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ khi ấy nóng rát đến mức nàng vẫn còn cảm nhận rõ nỗi đau bị thiêu đốt mỗi khi tỉnh lại từ giấc mơ nửa đêm.

Nàng vốn tưởng rằng tất cả mọi thứ sẽ chấm dứt trong trận lửa lớn đó. Nhưng không ngờ khi mở mắt ra, nàng thấy mình đang nằm trong tã lót. Nàng đã trở về lúc mới sinh.

Số mệnh trêu ngươi, hóa ra trận lửa lớn đó không phải là kết thúc, mà là một khởi đầu mới.

Mười bốn năm trôi qua, có đôi khi nàng nghi ngờ tất cả những gì ở kiếp trước chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng nàng biết không phải vậy, vì không có đứa trẻ sơ sinh nào lại có ký ức và suy nghĩ của một người trưởng thành ngay từ lúc mới chào đời.

Chẳng qua là kiếp trước đã rời nàng rất xa. Nàng chỉ còn nhớ rõ nhất là tiếng đàn bên kia bức tường và cả nam nhân nắm chặt tay nàng cùng chết.

Không kịp biết tên người đó, đến nay vẫn khiến nàng tiếc nuối. Không biết kiếp này liệu có duyên gặp lại hay không.

“… Phi Huỳnh, ngươi phải nhớ kỹ cho ta. Quy củ Mặc gia rất nghiêm, Đại lão gia lại là trọng thần triều đình rất được Hoàng thượng coi trọng. Trong phủ đừng nói các tiểu thư thiếu gia, ngay cả đám nha hoàn bên cạnh Lão phu nhân và Đại phu nhân cũng phải hiểu lễ nghĩa hơn cả thiên kim của tri huyện Vân Đô. Nha đầu ngươi chân tay vụng về, đừng có làm trò cười mất mặt tiểu thư đấy!”

Mặc Tử U từ từ mở mắt, nhìn về phía nhũ mẫu đang nước bọt tứ tung dạy bảo Phi Huỳnh, nha hoàn thân cận của nàng. Nhũ mẫu vẫn đang nhắc nhở, “Phải biết rằng, Kim Lăng không giống Vân Đô. Đó là ở dưới chân thiên tử, chỗ nào cũng có quý nhân, ngay cả các hoàng tử cũng thường xuyên lui tới Mặc phủ chúng ta. Nếu ngươi không học quy củ cẩn thận, lỡ đυ.ng chạm đến quý nhân nào, thì đến tiểu thư cũng không cứu được ngươi đâu!”

Phi Huỳnh 12 tuổi ngây ngốc nhìn nhũ mẫu. Con bé đang lắng nghe, không nói một lời, đột nhiên hướng về phía nhũ mẫu hắt hơi một cái thật mạnh, “Hắt xì!”

“Ài! Nha đầu chết tiệt này!” Nhũ mẫu lập tức nhảy dựng lên né tránh, quay sang Mặc Tử U lớn tiếng than phiền, “Tiểu thư, người cũng thật là, sao lại nhặt về một con nha đầu ngốc nghếch thế này?”

“Phi Huỳnh còn nhỏ, ma ma từ từ dạy là được.” Mặc Tử U nhàn nhạt nói. Phi Huỳnh là bé gái mồ côi mà nàng nhặt được ở Nguyệt Hoa Am sau núi bảy năm trước. Về sau vẫn luôn giữ lại bên cạnh nàng.

“Dù còn nhỏ nhưng đã ở Nguyệt Hoa Am với tiểu thư bảy năm rồi, chẳng lẽ bình thường tiểu thư không dạy nó quy củ sao?” Nhũ mẫu không chịu buông tha.

“Từ nhỏ đã không có ai dạy ta quy củ, ta làm sao dạy Phi Huỳnh đây?” Mặc Tử U mỉm cười nhìn nhũ mẫu.

“Tiểu thư… người cũng không thể nói như vậy.” Nhũ mẫu cười gượng, “Lúc đó con trai của nô tì bị thương, nô tì đã xin phép tiểu thư, cũng đã được tiểu thư đồng ý cho về nhà chăm sóc con trai mà.”

Mặc Tử U cười nhạt không nói gì. Bảy năm trước, nhũ mẫu quỳ trước mặt nàng, nói con trai bà ta bị thương trong khi làm việc, khóc lóc xin nàng cho phép bà về chăm sóc một thời gian. Kết quả là một đi không trở lại, bỏ lại Mặc Tử U năm đó mới bảy tuổi và Phi Huỳnh mới năm tuổi sống ở Nguyệt Hoa Am.

Mặc Tử U hiểu rõ trong lòng. Bà nhũ mẫu này thấy nàng là một tiểu cô nương không hiểu chuyện, lại mồ côi cha mẹ, từ khi sinh ra đã bị Mặc gia bỏ ở Nguyệt Hoa Am tại Vân Đô không ngó ngàng tới. Bà ta nghĩ rằng đi theo Mặc Tử U thì chẳng có tiền đồ gì.

Trong bảy năm sống cùng Mặc Tử U ở Nguyệt Hoa Am, nhũ mẫu mỗi lần đều giấu hơn phân nửa số tiền mà Mặc gia gửi cho Mặc Tử U, để dành được một khoản tiền. Bà ta đã sớm bảo con trai dùng số tiền đấy để mua nhà và ruộng đất ở Vân Đô. Có thể hưởng phúc cùng con trai nên tất nhiên không muốn ở lại Nguyệt Hoa Am chịu khổ cùng Mặc Tử U nữa.

Ngoại trừ mỗi lần Mặc gia phái người mang tiền đến, bà ta sẽ đến Nguyệt Hoa Am thay Mặc Tử U nhận tiền, bình thường bà ta không bao giờ đến ngó Mặc Tử U một cái.

Cho đến khi Mặc gia phái người đến đón Mặc Tử U về Kim Lăng lần này, bà ta mới nhớ đến việc có thể theo Mặc Tử U về Mặc gia để vơ vét chút lợi lộc, liền chạy đến, nước mắt ngắn nước mắt dài cầu xin Mặc Tử U đưa mình về Kim Lăng.

Chẳng qua, nhũ mẫu không ở bên cạnh cũng là chuyện tốt. Trong bảy năm này, Mặc Tử U mới có thể sử dụng ký ức kiếp trước của mình, lặng lẽ tích góp được một số của cải không nhỏ.

“Tiểu thư.” Nhũ mẫu lại nói, “Lần này người trở về phủ, phải học thật kỹ quy củ đó. Trong thư phủ gửi đến nói rằng sắp tới sẽ định cho người một mối hôn sự tốt. Nếu không biết quy củ, sau khi về nhà chồng sẽ bị gia đình chồng coi thường.”

Hôn sự tốt? Trong mắt Mặc Tử U lộ ra vẻ chế giễu. Đích thực là mối hôn sự tốt. Để nàng thay thế Tư Nhu công chúa hòa thân với hoàng tử Tây Lang, vinh quang như vậy, há lại để người khác dễ dàng có được?

Có điều, chuyện nàng sắp bị chọn đi hòa thân, kiếp trước cũng phải sau khi đến Kim Lăng nàng mới biết. Nhũ mẫu cũng không hề biết chuyện này, vẫn thật sự tưởng rằng nàng sắp có tiền đồ lớn, háo hức đi theo để hưởng phúc.

Mặc gia thực sự tính toán khéo léo. Lần này Tây Lang gửi quốc thư đến Ngụy quốc để cầu thân. Đương kim Thánh thượng chỉ có mỗi công chú Tư Nhu, tuổi vừa 15, yêu quý như châu báu, đương nhiên không nỡ đưa đến Tây Lang chịu khổ. Khéo tình cờ, tất cả các cô gái trong hoàng tộc có độ tuổi phù hợp đều đã xuất giá, những người chưa gả thì quá nhỏ. Dù sao cũng không thể bắt những người đã xuất giá hòa ly được.

Đại bá phụ của Mặc Tử U, tức Thứ phụ Nội các Mặc Việt Thanh, sau khi biết hoàng thượng đau đầu vì chuyện này, lập tức chủ động giúp hoàng thượng giải quyết khó khăn. Ông nói rằng sẵn sàng để Mặc Tử U, con gái của đệ đệ đã mất Mặc Việt Xuyên, thay thế Tư Nhu công chúa hòa thân với hoàng tử Tây Lang.

Hoàng thượng dĩ nhiên khen ngợi không dứt “sự hy sinh” của Mặc Việt Thanh, lập tức ban thưởng rất nhiều tài vật, còn nói đợi khi Mặc Tử U xuất giá nhất định sẽ phong nàng làm công chúa, và phong Mặc Tử Nhiễm, đích nữ của Mặc Việt Thanh làm huyện chúa, coi như bù đắp cho Mặc gia vì đã dâng con gái.

Một cái phong hào công chúa giả, đã không có đất phong, lại chẳng có bổng lộc, còn phải gả đến nơi khỉ ho cò gáy như Tây Lang. Người Tây Lang tính tình tàn bạo, thường xuyên đánh đập thê thϊếp, vì một chuyện cỏn con mà gϊếŧ vợ cũng là chuyện thường xảy ra. Đến lúc đó, Mặc Tử U ở Tây Lang chịu tủi thân, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Núi cao nước xa, Ngụy Quốc căn bản không thể bảo vệ nàng, Ngụy quốc cũng sẽ không bảo vệ một công chúa giả như nàng, nàng có khổ cũng chỉ có thể tự nuốt vào bụng.

Chuyện này, chỉ có những người khác trong Mặc gia được lợi mà thôi. Ví dụ như vị đại bá phụ kia của nàng, người luôn lấy lòng hoàng thượng. Hay vị nhị đường tỷ Mặc Tử Nhiễm của nàng, người sẽ được phong làm huyện chúa do nàng đi hòa thân vì đại nghĩa. Nhưng đối với nàng lại là một thảm họa.

Mặc Việt Thanh có ba cô con gái, tất cả đều lớn hơn nàng, muốn lấy lòng hoàng thượng, sao không để con gái của mình đi, mà lại nhắm vào cô cháu gái bị nhà họ Mặc lãng quên suốt mười bốn năm? Đúng là khinh nàng vì mồ côi phụ mẫu, nhị phòng không còn ai đứng ra làm chủ cho nàng.

Nghĩ đến phụ mẫu của mình, Mặc Tử U liền cảm thấy buồn. Phụ thân nàng, Mặc Việt Xuyên, là đệ đệ duy nhất của Mặc Việt Thanh. Mặc Việt Thanh xuất thân tiến sĩ, học thức uyên bác, tài hoa nổi bật, chỉ mới chừng bốn mươi đã là Thứ phụ Nội các, đồng thời kiêm chức Thượng thư bộ Hình. Còn Mặc Việt Xuyên thì tòng quân từ thuở niên thiếu, dựa vào một thân quân công được phong làm tướng quân An Đức chính ngũ phẩm.

Đã từng, mọi người ở kinh thành ai ai cũng nói rằng tổ mẫu của nàng, tức Mặc lão phu nhân là có phúc khí tốt, dù phu quân mất sớm, nhưng hai người con trai mà bà vất vả nuôi dưỡng đều rất có tiền đồ. Trưởng tử Mặc Việt Thanh đã lấy đích trưởng nữ của Ninh Quốc Công phủ làm vợ, trợ lực thêm cho con đường làm quan của mình.

Mặc lão phu nhân cũng muốn tìm kiếm một mối hôn sự hỗ trợ cho tiền đồ của con trai út Mặc Xuyên Việt, nhưng Mặc Xuyên Việt lại đem lòng yêu một cô gái mồ côi nghèo khổ, cũng chính là Đoàn thị, mẫu thân của Mặc Tử U. Để lấy được Đoàn thị, ông không ngần ngại bất hòa với Mặc lão phu nhân, mang theo thê tử mới cưới đến biên quan xa xôi.

Nhưng không ngờ, khi Đoàn thị mang thai được bảy tháng, Mặc Việt Xuyên gặp mai phục trong một trận chiến với Tây Lang và bỏ mạng giữa mưa tên.

Đoàn thị đau lòng không thiết sống nữa. Khi đang đưa quan về Kim Lăng, bà bị động thai giữa đường, chỉ có thể dừng lại ở gần thành Vân Đô, hạ sinh Mặc Tử U tại Nguyệt Hoa Am. Chưa mấy ngày sau, Đoàn thị đột ngột qua đời, Mặc Tử U lập tức trở thành cô gái mồ côi phụ mẫu.

Mặc lão phu nhân nói đây là do Mặc Tử U cô tinh nhập mệnh, khắc phụ mẫu, coi nàng như điềm xấu, không cho phép nàng về Mặc phủ ở Kim Lăng.

Vì vậy, Mặc Tử U sống trong căn nhà thuê ở Nguyệt Hoa Am cùng với nhũ mẫu suốt mười bốn năm. Cho đến bây giờ người cô tinh nhập mệnh như nàng có giá trị sử dụng, Mặc gia mới phái người đến đón nàng trở về Kim Lăng.

Mỹ danh khác rằng: Nàng sắp cập kê, nên cần đón nàng về phủ để chọn cho nàng một mối hôn sự tốt, cũng có thể coi như những gì phụ mẫu nàng đã giao phó.

Kiếp trước, khi nhận được tin tức này, nàng vô cùng vui sướиɠ, ngay lập tức cùng nhũ mẫu thu dọn đồ để đến Kim Lăng. Sau khi đến Kim Lăng mới biết được chân tướng khiến nàng cảm thấy ghê lòng.

Mà lúc đó, Sở Liệt đã đưa tay ra giúp nàng. Nàng tự nhiên không thể chần chừ mà nắm lấy, từ đó trở thành thϊếp thất của hắn.

Nàng nghĩ, có lẽ vì kiếp trước, Sở Liệt là người đầu tiên trong mười bốn năm đối tốt với nàng, cứu nàng thoát khỏi bùn lầy, nên về sau nàng mới yêu hắn sâu đậm như vậy.

Đáng tiếc, cuối kiếp trước, nàng yêu hắn đến mức tâm tàn ý lạnh, cuối cùng vẫn chết thảm như vậy. Đời này bất kể như thế nào, nàng cũng không muốn liên quan đến Sở Liệt nữa.

Tất nhiên, nàng cũng không thể chấp nhận số phận mà Mặc gia sắp xếp cho nàng. Khi nhận ra mình trọng sinh, nàng đã nghĩ, đời này, nàng nhất định phải để bản thân sống không hối tiếc. Nàng không muốn trải nghiệm cái cảm giác chết đi với nỗi niềm không cam tâm lần nữa.

“Tiểu thư, cũng đã trưa rồi, chúng ta có nên dừng lại ăn chút gì đó rồi đi tiếp không?” Giọng của phu xe từ bên ngoài xe truyền vào.

“Không, đoạn này đừng có dừng,” Mặc Tử U hơi nhíu mày, “Ngươi đã quên ta nói rồi à, ở đây rất dễ gặp sơn tặc.”

“Hừ, một tiểu cô nương chưa từng ra khỏi cửa thì biết cái gì.” Phu xe cố tình phóng đại tiếng nói thầm từ ngoài xe vào, “Chiếc xe ngựa cũ kỹ như này ai mà thèm cướp –“

Đột nhiên, vài tiếng rít của vật sắc đâm xuyên không trung truyền tới. Trên thùng xe ngựa vang lên mấy tiếng động do vật cứng đâm vào. Một mũi tên xuyên qua thành xe, vừa khéo xẹt qua mặt nhũ mẫu. Một dòng máu tươi chảy ra từ vết thương, xẹt qua gò má, rơi trên cổ áo màu xanh cổ vịt của chiếc áo nhỏ.

Cùng lúc đó, phu xe đánh xe ngựa kêu một tiếng thảm thiết, rồi đùng một cái ngã khỏi xe. Hai con ngựa kéo xe không có ai điều khiển lập tức hoảng loạn.