Chương 14: Oán hận kiếp trước

Trước khi nàng đi gặp Vân Vương, Sở Liệt từng nhiều lần hứa với nàng rằng, bất kể người khác bàn tán chỉ trích thế nào, hắn đều sẽ tin nàng, không nghi ngờ nàng —

Hắn từng ôm nàng thở dài mà hứa rằng, nếu bọn họ có con, bất kể là nam hay nữ, hắn nhất định sẽ coi như báu vật mà bảo vệ —

Kiếp trước, nàng ở bên hắn nhiều năm, từ khi hắn chỉ là một Tần Vương không được sủng ái, từng bước từng bước, cho đến khi hắn đánh bại tất cả đối thủ để leo lên đế vị. Nàng cũng từ một quý thϊếp của Tần Vương phủ trở thành U Phi được sủng ái nhất hậu cung.

Cùng với địa vị của Sở Liệt ngày càng cao, nữ nhân bên cạnh hắn đương nhiên cũng ngày càng nhiều. Dù hắn luôn miệng nói người hắn yêu nhất là nàng, nhưng trong những đêm lạnh lẽo khi hắn không có mặt, nàng không thể dựa vào một câu “yêu nhất” của hắn mà sưởi ấm bản thân.

Mỗi lần đến lúc đó, nàng cực kỳ hâm mộ với những nữ nhân có con. Nàng luôn nghĩ, nếu nàng có thể có một đứa con, bất kể là nam hay nữ, thì nàng sẽ không còn cô quạnh nữa. Chỉ cần có một đứa con huyết mạch tương liên với nàng ở bên, nàng sẽ có thể kiên trì vượt qua mọi thứ.

Nàng đã khao khát một đứa con biết bao.

Đáng tiếc, cuối cùng chính Sở Liệt đã hạ lệnh chấm dứt đứa con của họ, cũng chấm dứt phần tình cảm giữa họ.

Lời hứa của hắn quá đỗi rẻ mạt.

“Đa tạ ý tốt của Vương gia.” Mặc Tử U thản nhiên mỉm cười. Sở Liệt tưởng rằng nàng sẽ đồng ý, trong mắt liền lộ ra chút vui mừng. Không ngờ nàng lại nói, “Chỉ có điều, chuyện hôn nhân đại sự phải do cha mẹ quyết định, nhờ lời mai mối. Cha mẹ ta không còn, đương nhiên sẽ do bá phụ và tổ mẫu làm chủ. Nếu bá phụ và tổ mẫu thật sự muốn để ta đi hòa thân, ta đành phải đi thôi. Vương gia không cần vì ta mà bận lòng.”

Sở Liệt sững sờ. Hắn thực sự không ngờ Mặc Tử U lại từ chối mà không cần suy nghĩ, “Tứ tiểu thư, chẳng lẽ làm trắc phi của ta còn không bằng gả xa đến nơi hoang vu như Tây Lang để hòa thân sao?”

“Không, Vương gia rất tốt. Là do ta trèo cao không nổi.” Giọng của Mặc Tử U thoáng chút tự giễu. Kiếp trước, nam nhân mà nàng yêu sâu đậm như thế, kiếp này vẫn muốn nạp nàng làm trắc phi, nàng lại tránh như tránh tà.

Sở Liệt đương nhiên đoán được những lời như lệnh cha mẹ, lời mai mối của Mặc Tử U chẳng qua là cái cớ. Nói cho cùng là không muốn vào Tần Vương phủ mà thôi. Hắn dần thu lại dáng vẻ tươi cười, “Tứ tiểu thư là người thông minh, nên biết rằng thời cơ nhoáng cái là mất. Bây giờ nàng vứt bỏ thời cơ, sau này dù ta muốn giúp, e là cũng không giúp được nữa đâu.”

“Đa tạ Vương gia.” Giọng Mặc Tử U vẫn không mặn không nhạt như cũ. Dù kiếp này có phải Sở Liệt lại yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên một lần nữa hay không, nàng cũng không định có bất kỳ dây dưa gì với hắn. Sự giúp đỡ của hắn, nàng xin nhận nhưng không dám dùng.

Sở Liệt vốn có lòng tự trọng rất cao, nàng không tin thái độ của nàng như vậy mà hắn còn có thể tiếp tục dây dưa.

Quả nhiên, Sở Liệt nhìn nàng thật sâu, không nói lời nào. Mặc Tử U đã quá quen với vẻ mặt này của hắn. Hắn đang tức giận, hơn nữa còn rất tức giận.

Nhưng một lát sau, trên mặt hắn vẫn tỏ ra vẻ tiếc nuối, lắc đầu, “Tứ tiểu thư, nàng sẽ hối hận.”

Mặc Tử U không đáp lại. Sở Liệt thở dài một tiếng, “Tứ tiểu thư, nàng hãy suy nghĩ kỹ lời ta nói. Hôm nay ta đi trước nhé.”

Hắn quay người đi được hai bước, lại quay đầu lại nói, “Tốt nhất là nàng ít gặp người bên ngoài Mặc gia lại. Kim Lăng không giống Vân Đô, người đông, thị phi cũng nhiều. Nàng càng dính ít thị phi thì càng dễ thoát khỏi chuyện hòa thân.”

Nói xong, hắn quay đầu bước đi xa dần.

Câu cuối cùng của Sở Liệt có chút khó hiểu. Tại sao nàng gặp người ngoài lại nhất định sẽ gặp phải thị phi? Đôi mày thanh tú của Mặc Tử U khẽ chau lại. Kiếp trước, Sở Liệt rất không thích nàng gặp người ngoài. Thậm chí về sau, khi nàng đã trở thành U Phi, hắn cũng không cho nàng tham gia bất kỳ yến tiệc nào trong cung.

Nàng từng hỏi hắn lý do, hắn chỉ nói vì hắn quá yêu nàng, chỉ muốn giấu nàng như báu vật, không để bất kỳ ai nhìn thấy nàng, tốt nhất là cả đời này nàng chỉ gặp mỗi hắn.

Mặc Tử U rùng mình. Những lời ngọt ngào từng lọt vào tai giờ nghĩ lại chỉ khiến người ta lạnh sống lưng.

“Tiểu thư, Mặc gia thật sự muốn đưa người đi Tây Lang hòa thân sao?” Phi Huỳnh lo lắng hỏi.

“Đương nhiên là thật. Nếu không sao họ lại nghĩ đến việc đón ta về?” Mặc Tử U cười nhạt, nói với Phi Huỳnh, “Vì vậy, ở trong phủ này, ngươi không cần phải khách sáo đâu. Trong viện thiếu gì thì cứ đi đòi, nếu không cho thì cứ làm ầm lên. Mặc gia bây giờ chắc chắn sẽ rất khoan nhượng ta, sẽ không để ta có bất kỳ vấn đề gì.”

“Nhưng tiểu thư ơi, nô tỳ nghe nói người Tây Lang đều rất dã man, lại còn ăn thịt người nữa. Sao mà họ có thể gả người đến nơi đó chứ?” Phi Huỳnh nghiêm túc nói, “Tiểu thư, không thì chúng ta trốn đi, người Tây Lang không lấy được tiểu thư thì sẽ đi lấy người khác thôi.”

Mặc Tử U lập tức cười sảng khoái. Nàng vỗ vỗ vai Phi Huỳnh, an ủi, “Nha đầu ngốc, tiểu thư nhà ngươi dễ lấy thế sao? Còn nữa, cái gì mà người Tây Lang ăn thịt người, ngươi nghe ai nói linh tinh vậy?”

“Các tiểu sư phụ ở Nguyệt Hoa Am nói đấy ạ.” Phi Huỳnh trả lời.

“Ta để ngươi đi theo Thanh Sương sư thái chăm chỉ học y thuật, ngươi lại đi nghe những chuyện nhảm nhí.” Mặc Tử U lắc đầu.

Thanh Sương sư thái là trụ trì của am Nguyệt Hoa. Bà tinh thông Phật lý, có trí tuệ lớn, cực có danh tiếng khắp Ngụy Quốc. Luận về Phật học, ngay cả trụ trì phương trượng của chùa Hộ Quốc cũng không tinh thâm bằng bà. Có rất nhiều am ni cô muốn mời bà đến giảng kinh. Chẳng những thế, bà còn tinh thông y thuật, có khă năng diệu thủ hồi xuân.

Mặc Tử U vốn muốn theo Thanh Sương sư thái học y thuật, nhưng Thanh Sương sư thái không chịu nhận nàng làm đồ đệ. Bà nhìn Mặc Tử U lớn lên từ nhỏ, bà cảm thấy Mặc Tử U từ nhỏ đã có tâm tư quá nặng. Vì vậy, ngoại trừ để Mặc Tử U nghiên cứu kinh Phật, những cái khác bà không chịu truyền thụ chút nào cả. Bà nói rằng, thông minh sớm tuy tốt, nhưng thông minh quá tất tổn thương.

Nhưng Phi Huỳnh ngây thơ ngốc nghếch thì bà lại rất thích. Bà nói rằng Phi Huỳnh là đại trí giả ngu, cho nên bà đã nhận làm đồ đệ và truyền thụ y thuật cho nàng ấy. Dù không dám nói bây giờ Phi Huỳnh đã học được toàn bộ tinh hoa y thuật của Thanh Sương sư thái, nhưng chí ít cũng được khoảng sáu bảy phần.

Khi họ chuẩn bị trở về Kim Lăng, Thanh Sương sư thái đã tặng Phi Huỳnh một cuốn y thuật, và tặng cho Mặc Tử U một chuỗi Phật châu bằng gỗ tử đàn.

Hai chủ tớ nàng đều biết ơn Thanh Sương sư thái. Trước khi Mặc Tử U rời đi, nàng đã âm thầm phân phó, dùng danh nghĩa của người khác để quyên một khoản tiền hương dầu lớn cho am Nguyệt Hoa. Mặc Tử U đã suy nghĩ kỹ, đợi khi nàng báo thù cho thân mẫu xong, nàng sẽ rời khỏi Mặc gia, đưa Phi Huỳnh về am Nguyệt Hoa, sống mai danh ẩn tích suốt đời.

Nhưng mà báo thù không phải việc có thể giải quyết trong chốc lát, cần phải có thời gian. Chuyện Tây Lang cầu thân quả là một rắc rối. Nàng không muốn tự thoát thân như kiếp trước, để rồi nhìn người khác hãm sâu vào bể khổ. Bi kịch kiếp trước của Mặc Tử Hạm vẫn luôn là nỗi áy náy của nàng. Nàng coi trọng châm ngôn ‘Mình đã không muốn thì đừng bắt người khác phải vậy’. Nhưng về cách giải quyết triệt để chuyện Tây Lang cầu thân, nàng vẫn chưa nghĩ ra.

Mặc Tử U bỗng cảm thấy đau đầu. Kiếp trước, trong hoàng cung và nội trạch của Tần Vương phủ, nàng cũng coi như đã trải qua không ít minh thương ám kiếm. Dù Sở Liệt bận với đại nghiệp của mình, không thể ở lúc nào cũng bảo vệ nàng chu toàn ở trong nội trạch.

Đấu đá nhau bao năm như vậy, nàng sớm đã luyện thành nhân tinh nội trạch1. Tuy nhiên, những chuyện tiền triều ngoại trạch, dù nàng biết không ít nhưng chưa từng có liên quan hay tham gia trực tiếp. Đây cũng là điểm mà Sở Liệt thích nhất ở nàng, bởi nàng không bao giờ lợi dụng sự sủng ái của hắn để tham chính. Duy nhất một lần nàng tham gia chính sự, chính là khi nàng đi tới đại doanh của Vân Vương để thỉnh thị Sở Trác Nhiên lui binh, nhưng kết quả thì thực sự không tốt.

Hiện tại Tây Lang cầu thân, đây là vấn đề quốc gia, nàng thật sự chưa nghĩ ra trước tiên nên bắt đầu từ đâu.

Mặc Tử U xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một cái, rồi dặn dò Phi Huỳnh, “Ngươi tìm cơ hội lén truyền lời ra ngoài cho ta. Trước tiên hỏi thăm xem Phù Dung ban và Cơ công tử đã đến Kim Lăng chưa, đến rồi thì trọ ở đâu. Sau đó chuẩn bị quà cảm ơn cho Thành Vương, Tần Vương, và cả Cơ công tử nữa. Tặng cho Cơ công tử trang phục thượng hạng, tặng cho Tần Vương –“

Nàng cười nhạt, “Cứ tặng ngài ấy một cái nghiên Tiên Công đi!”

“Còn Thành Vương –” Nàng trầm ngâm một lát mới nói, “Ngươi cho người đi thăm dò gần đây Thành Vương đang cần cái gì nhất…”.

Vì đã sớm có kế hoạch trở về Kim Lăng, nên nàng cũng đã sắp đặt các cửa hàng và sản nghiệp tại Kim Lăng, cũng như nuôi một số nhân thủ, chính là để nàng có thể dùng khi về đến đây.

“Khoan đã, khoan đã tiểu thư. Người nói chậm chút, nô tỳ không nhớ nổi.” Phi Huỳnh đếm đầu ngón tay nói.

“Mà thôi, ta sẽ viết lại cho ngươi sau –“

Mặc Tử U đang nói nửa chừng thì nghe thấy một chuỗi tiếng ngọc bội giòn vang. Nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu nữ đang vội vã chạy về phía nàng.

Thiếu nữ ấy mặc một chiếc áo khoác gấm nhỏ màu đỏ san hô, thêu hoa bướm bằng tơ vàng. Trên chiếc váy thạch lựu có đeo ngọc bội và một chuỗi kim bảo2 được làm từ ngọc trai dùng chỉ màu xâu lại. Gương mặt của nàng ta rất xinh đẹp, làn da trắng mịn, đôi lông mày vừa dài vừa mảnh, mắt hạnh môi đỏ. Giữa trán điểm hoa điền màu vàng kim nhạt càng tô thêm phần duyên dáng. Trên mái tóc nàng ta đội một đôi bộ diêu3 hoa bướm ngậm châu ngọc hai tầng chạm rỗng. Mỗi bước đi, những viên ngọc treo trên bộ diêu rủ xuống và kim bảo trên váy thạch lựu cùng âm thanh đinh đang giòn vang. Đúng là diễm trang hoa phục4, rực rỡ bức người.

Có điều, sự tức giận ẩn chứa trong đôi mắt hạnh ấy đã phá vẻ vẻ đẹp rực rỡ này.

Mặc Tử U nhìn thấy thiếu nữ đó liền cười. Đây chính là nhị đường tỷ của nàng, phi tần Mặc Tử Nhiễm của kiếp trước. Nàng vẫn nhớ rõ lần cuối cùng gặp Mặc Tử Nhi ở kiếp trước. Khi đó nàng ta cũng mặc một bộ trang phục màu đỏ rực rỡ và quyến rũ như này.

Đó là ngày nàng chết. Sau khi Sở Liệt triệu kiến nàng, cấm bà áp giải nàng về phòng giam. Khi đi qua hành lang dài dài của nhà lao, nàng nhìn thấy Mặc Tử Nhiễm đang lẳng lặng đứng ở góc hành lang nhìn mình.

Hôm ấy, Mặc Tử Nhiễm ăn mặc lộng lẫy vô cùng. Đầu diện mẫu đơn trang trí phượng hoàng hồng ngọc được khảm vàng, cung trang màu đỏ san hô thêu hoa mẫu đơn và hạc tiên, cổ tay đeo vòng ngọc, trên váy đeo kim bảo. Dung nhan thậm chí còn xinh đẹp hơn so với bây giờ nữa. Càng làm nổi bật thêm bộ dạng bẩn thỉu, tóc tai rối bù của Mặc Tử U trong gông xiềng và chiếc áo tù, nhếch nhác khôn cùng.

Ngày hôm đó, Mặc Tử Nhiễm đã hỏi nàng với giọng căm hận: “Tại sao Hoàng thượng vẫn chưa gϊếŧ ngươi!”

“Ngài ấy không nỡ.” Nàng trả lời.

Chỉ bốn từ này đã khiến cho Mặc Tử Nhiễm biến sắc mặt trong nháy mắt.

Mặc Tử U thản nhiên mỉm cười, “Ta biết là do tỷ đã cho người tung tin ta đã đến đại doanh của Vân Vương ra ngoài, để mọi người đều biết. Tỷ luôn cố gắng muốn khiến ta và Sở Liệt rạn nứt, làm cho ta rơi vào cảnh khốn khổ. Nhưng đã đến nông nỗi này mà ngài ấy vẫn không nỡ gϊếŧ ta, còn tỷ vẫn không thể trở thành phi tần đệ nhất hậu cung.”

Những lời đó của Mặc Tử U gần như là một cái tát thẳng vào mặt Mặc Tử Nhiễm, khiến nàng ta cảm thấy khó chịu hơn bao giờ hết. Ánh mắt nàng ta ngày càng trở nên u ám bởi sự ghen ghét và hận thù.

Dù cho nàng ta có dựa vào thế lực của gia tộc nhà ngoại để cướp đi vị trí Quý phi của Mặc Tử U thì đã sao?

Trong hậu cung, ai chẳng biết phi tử mà Sở Liệt sủng ái nhất vẫn là Mặc Tử U!

Nàng ta có thể cướp đi danh hiệu Quý phi, nhưng không thể đoạt được sự sủng ái của Sở Liệt!