Chương 10: Đỏ mặt

Edit: Liou

Lôi Hạo trơ mắt nhìn màn trình diễn kí©ɧ ŧìиɧ của hai nam nhân hôn hít hơn nửa ngày tại bãi đỗ xe mới thở hổn hển ngừng lại.

Người đàn ông cao hơn một chút cấp bách kéo người đàn ông thấp hơn đến trước một chiếc xe Audi, sau đó mở cửa một phát nhét đối phương vào xe. Hắn cũng chưa vội đi đến vị trí ghế lái phía trước mà chen vào cùng người yêu, rầm một tiếng đóng cửa xe lại.

Lôi Hạo đợi mấy phút xe cũng không có mở cửa, anh cũng chẳng phải đồ đần, hai vị kia hiển nhiên là đang vận động rất mãnh liệt.

Lôi sư phó ngồi trong xe bị kinh ngạc đến cứng ngắc cả người.

Hiện tại anh tuyệt đối không có ý định xuống xe hoặc là lái xe đi, rõ rang làm vậy sẽ bại lộ chuyện mình không cẩn thận rình coi, nhưng thật ra cũng không phải anh cố ý mà.

Vỗ trán, đây là chuyện gì a.

Người đàn ông hơi thấp kia ý chí cũng quá không kiên định, rõ ràng trước đó còn muốn chết muốn sống khóc lên, bị nam nhân kia hôn một chút cứ dễ thỏa hiệp như vậy, về sau còn bị kéo lên xe ấy ấy. Vậy trước đó anh làm dáng vẻ khóc lóc muốn chết muốn sống đến cùng là làm cho ai nhìn, náo loạn một hồi như vậy để làm gì, chẳng lẽ vì để người ta chiếm tiện nghi?!

Lôi sư phó nhàm chán bắt đầu tự bổ não.

Trận kí©ɧ ŧìиɧ miễn phí này hiển nhiên không phải để cho anh vui vẻ suy đoán.

Lôi Hạo không tự giác bị một màn này kinh hãi đến mức đầu óc chẳng biết suy nghĩ gì, chờ đến lúc điện thoại di động của mình vang lên, mới lấy lại tinh thần, chuyện thứ nhất chính là nhìn chiếc xe Audi cách

không xa.

Vẫn còn ở đó...

Lôi Hạo nhìn xuống tay mình đếm đếm, nếu như Lôi Hạo nhớ không lầm, thời gian hai nam nhân kia lên xe đến bây giờ đã hơn nửa giờ...

Ừ... Sức bền không tệ lắm...

Phi phi, nghĩ gì thế, Lôi Hạo lần nữa lấy lại tinh thần, không khỏi có chút luống cuống tay chân cầm chiếc điện thoại rung nãy giờ vẫn bị bỏ xó.

"Alo..." Giọng nói có vẻ chột dạ.

"Lôi sư phó xảy ra chuyện gì sao?" Giọng nói dễ nghe của Giang Thiện mang theo sự nghi hoặc truyền tới từ

điện thoại di động làm cho Lôi Hạo há hốc miệng, mặt đỏ rần lên vì chột dạ.

"Không có không có, mới nãy không cẩn thận ngủ một lát."

"Ồ, thấy sư phó một mực không nhận tôi còn lo lắng xảy ra chuyện gì, không có việc gì thì tốt."

Giang Thiện càng dịu dàng lo lắng, Lôi Hạo càng tự trách, nắm gan cào phổi muốn xin lỗi hắn.

"Thật xin lỗi, chắc là ngủ say quá mức nên không nghe thấy điện thoại reo." Lôi Hạo lần nữa chột dạ nói láo, sau đó lại không tự chủ nhìn chiếc kia xe Audi một chút.

Cũng không thể nói: A, lão tử chính là thấy có người vận động mãnh liệt trong xe, muốn biết bọn hắn định làm đến bao lâu! Mà quan trọng một màn này lại là hai nam nhân!

"Không sao, xem ra Lôi sư phó nghỉ ngơi cũng không tệ lắm." Lúc Giang Thiện nói đến đây, trong điện thoại di động truyền tới một trận cười khẽ, giọng cười rất trầm, mang theo từ tính, không tả hết được vẻ nam tính gợi cảm: "Như vậy bây giờ phiền Lôi sư phó lái xe ra, tôi chờ anh chỗ cửa ra vào."

"Vâng, vâng." Bị tiếng cười của Giang Thiện làm cho toàn thân tê dại, Lôi Hạo run lên một cái đáp.

Cúp điện thoại, Lôi Hạo sờ lên trái tim nơi ngực đang nhảy lợi hại, liếc qua điện thoại lại nhìn một chút chiếc xe Audi kia, sắc mặt có chút phiếm hồng, thở dài một hơi, làm bản thân bình tĩnh lại, mới chậm rãi nổ máy xe.

Mấy người vận động trong xe, mấy người không nhìn thấy tôi, mấy người vận động trong xe, mấy người không chú ý đến tôi, mấy người cứ việc tiếp tục!

Hãy tập trung rung xe đi!

Thời điểm khởi động xe rời khỏi bãi đỗ, quỷ thần xui khiến Lôi sư phó lại nhìn chiếc xe Audi vẫn đậu tại vị trí kia qua tấm cửa kính.

Đương nhiên, cái gì anh cũng không nhìn thấy, nhưng không được bao lâu, Lôi sư phó tựa hồ thấy được hai nam nhân nằm ngang trên chỗ ngồi đang không ngừng nhún nhún, người đàn ông phía trên đong đưa hông, trên lưng còn có hai chân của người dưới quấn lên, nam nhân bị đè khó nhịn ngâm nga...

Lôi sư phó lại lần nữa như bị sét đánh, kinh ngạc sửng sốt.

Chát một tiếng anh tự lấy tay đập trên trán, Lôi Hạo cố gắng bình ổn tâm tình của mình, làm bộ điềm nhiên như không có việc gì lái xe khỏi bãi đỗ.

Tối thiểu thì hai nam nhân đang rung xe kia xác thực không có chú ý tới mình a...

Đây chỉ là tưởng tượng của mình! Nếu có bị phát hiện, anh cũng sẽ làm như không nhìn thấy người trong xe, khẩn trương cái gì!

Cho nên đợi đến lúc Giang Thiện nhìn thấy Lôi Hạo, không ngoài ý muốn thấy được khuôn mặt anh đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ như có thể nhỏ máu.

"Lôi sư phó đây là thế nào vậy?" Giang Thiện nghi hoặc nhìn Lôi Hạo, sẽ không phải là

mới ở bãi đỗ xe có một giờ đã ngã bệnh đi, mặt mũi này đỏ cũng quá lợi hại...

"A?" Lôi Hạo mất tự nhiên đáp lại, mắt nhìn Giang Thiện, vệt đỏ ửng trên mặt lại càng thêm rõ ràng, nhìn Giang Thiện cũng sợ lại đỏ xuống dưới nữa,

mặt Lôi Hạo như muốn toát ra khói tới nơi.

Mặc dù mặt mũi này đỏ có chút quá lợi hại, Giang Thiện vẫn nhạy cảm phát hiện khuôn mặt này đỏ tựa hồ là bởi vì... thẹn thùng?!

Đây là do gặp được chuyện gì rồi.

Giang Thiện nhếch môi cười cười, giả vờ vô tình lại cố ý lừa gạt: "Lôi sư phó có phải gặp được chuyện gì hay không?"

"A? Không có, có thể gặp được chuyện gì chứ!" Lôi Hạo không tự chủ nâng cao thanh âm, chém đinh chặt sắt phủ nhận nói.

Anh cho là tôi sẽ tin à? Phản ứng này người có chút đầu óc đều không thể tin nổi.

Giang Thiện cũng không để ý, vẫn cười cười ôn hòa như cũ: "Lôi sư phó trước hết hãy nhìn chiếc xe kia, đi theo hắn đi."

"Đi."

Lôi Hạo thấy hắn dường như không còn xoắn xuýt vấn đề này, âm thầm thở dài một hơi.

Sau một màn sét đánh gặp phải tại bãi đỗ xe, nhìn thấy Giang Thiện lần nữa, Lôi Hạo cũng không biết vì sao nhịp tim mình đập rất nhanh, cũng đặc biệt khẩn trương, liếc hắn một cái, đầu óc sẽ nghĩ đến chuyện người đàn ông đẹp như này nếu làm với đàn ông sẽ là bộ dáng gì...

Sau đó vốn dĩ cảnh tượng hai người đàn ông trong chiếc Audi lại không tự chủ thay bằng gương mặt tuấn mỹ kia của Giang Thiện.

Mặc dù biểu hiện của Giang Thiện rất ôn hòa thân thiết, nhưng khí chất cao quý bá đạo trên thân lại không hề giảm bớt, cái này khiến Lôi Hạo lúc não bổ là đặt hắn ở vị trí thượng người khác. Anh đang tưởng tượng nếu như ở trên giường, con người cao quý như Giang Thiện nhất định sẽ tản ra khí chất bá đạo lười biếng mà chưởng khống mọi thứ, để cho người ta phải cam tâm tình nguyện thần phục trầm luân dưới thân hắn.

Thế nhưng Lôi Hạo vẫn không hình dung ra gương mặt Giang Thiện nếu mang theo du͙© vọиɠ sẽ ra cái dạng gì.

Cũng tưởng tượng không nổi

người đàn ông có

bộ dáng

gì mới có xứng nằm dưới hắn.

Bị sự kiện hai nam nhân vận động mãnh liệt trong xe làm não bổ quá sức nghiêm trọng, Lôi Hạo vừa nhìn thấy Giang Thiện thì đặc biệt mất tự nhiên, cũng không khống chế được suy nghĩ xấu xa của mình mà đỏ mặt không biết làm thế nào.

Cho nên câu hỏi của Giang Thiện làm anh cảm thấy thật lúng túng, luôn có cảm giác mình đang yy người ta.

Cũng may về sau Giang Thiện buông tha anh, nếu không anh thật sự không biết nên ứng phó như thế nào.

Nghe yêu cầu của Giang Thiện, Lôi Hạo điều chỉnh lại tâm tình, chuyên tâm đuổi theo

chiếc xe phía trước, Giang Thiện thấy anh chăm chú cũng không nói gì thêm.

Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, hô hấp của hai người dần dần quấn lấy nhau, cảm giác có chút mập mờ. Nhiệt độ trên mặt của Lôi Hạo lại không cách nào giảm xuống, Giang Thiện nghiêng đầu nhìn anh, cười rất thiếu đánh.

Thời gian còn sớm không phải sao, muốn biết một việc nào đó, không cần phải gấp gáp như vậy, nhất là lúc anh ta còn đang rất khẩn trương.

Đỏ mặt quỷ dị như vậy, bảo hắn không hiếu kỳ không truy cứu là chuyện không thể nào.

Thế nhưng mà, cái con người cao lớn thô kệch gia môn này vì cái gì lại khiến hắn cảm thấy đáng yêu như thế.

=====

Liou: anh già ơi anh đây là nghĩ ai sẽ ở dưới thân Thiện ca chứ hả haha