Hiểu biết sâu rộng…..
Cô hiểu biết sâu rộng đến đâu cũng chưa từng xem qua video nào mà “nam diễn viên chính” có thể làm rách toàn bộ bαo ©αo sυ.
Reng reng ——
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Nại đột nhiên vang lên.
Giang Nại lập tức giãy giụa muốn xuống, Lý Thanh Tễ dùng một tay ngăn cản, một tay lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô: “Nghe đi.”
Giang Nại: “Anh để tôi xuống.”
Ánh mắt Lý Thanh Tễ nhàn nhạt, có chút lười biếng: “Tôi sẽ không lên tiếng.”
Điện thoại vẫn còn đang đổ chuông, là Diêu Kỳ gọi cho cô, Giang Nại sợ cô ấy có chuyện quan trọng nên không dám trì hoãn, đành phải nhấc máy.
“Alo?”
“Giang Nại, Hứa Ngôn đi rồi sao?”
Rõ ràng Diêu Kỳ không thể nhìn thấy được dáng vẻ của cô lúc này, nhưng cô vẫn vô cùng căng thẳng.
“Đi, đi rồi, vừa xuống lầu.”
“Ồ, chị đang bận thu dọn đồ đạc, không biết người trong đoàn đội của bọn họ đã đi đâu, vậy xem ra đã đi rồi.” Diêu Kỳ nói: “Này, vừa rồi cô ta lên lầu tìm sếp, rốt cuộc là để làm gì vậy?”
Giang Nại đang ngồi trên đùi Lý Thanh Tễ, gần như bị anh ôm vào lòng, cho nên dù áp điện thoại vào tai thì anh vẫn có thể nghe được một chút.
Cô vô thức nhìn qua, vẻ mặt của Lý Thanh Tễ rất bình tĩnh, thậm chí còn giống như biểu cảm của anh lúc họp trong phòng họp, hoàn toàn không có ý thức đang ôm cô ngồi trên đùi.
Giang Nại cắn chặt răng: “Không biết, em chỉ đưa người vào rồi rời đi.”
“À, vậy không phải đã ở trong làm gì rồi chứ? Có phải Hứa Ngôn và sếp….”
“Chuyện này để lát nữa mình nói sau!” Giang Nại ngắt lời đúng lúc: “Bây giờ em có chút chuyện phải làm rồi.”
Diêu Kỳ: “Ồ… được rồi, chị cũng sẽ lên ngay.”
Giang Nại ừm một tiếng, lập tức cúp điện thoại.
“Sao không để cô ấy tiếp tục nói?” Vừa đặt điện thoại xuống, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lý Thanh Tễ vang lên bên tai.
Sóng lưng Giang Nại cứng đờ.
“Vừa rồi tôi và Hứa Ngôn có làm gì ở đây hay không, không phải em không biết, sao không nói với cô ấy?”
Giang Nại: “Làm sao tôi biết vừa rồi hai người ở trong này làm gì? Tôi cũng không có ở đây.”
“Không phải mới mấy phút tôi đã gọi em trở lại sao?”
Giang Nại lẩm bẩm: “Mấy phút cũng có thể làm được chút chuyện…”
“Làm cái gì?” Lý Thanh Tễ nhìn cô, rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy cảnh giác: “Giang Nại, trong mấy phút có thể làm gì, em nói cho tôi biết đi.”
Không biết tại sao, sau khi nghe được lời này, đầu óc Giang Nại lập tức quay lại lúc bản thân không thể ngủ được vào rạng sáng hôm nay.
Một đêm vừa dài vừa chật vật.
Cổ họng cô nghẹn lại, trên người lại xuất hiện cảm giác sưng tấy đau đớn theo phản xạ.
“Không biết không biết.” Giang Nại cắt đứt hình ảnh hỗn loạn trong đầu mình: “Tôi phải đi trước đây, đồng nghiệp sắp về rồi!”
Lý Thanh Tễ mỉm cười, cuối cùng cũng buông cô ra.
Giang Nại được tự do, vội vàng nhảy khỏi lòng anh, chạy nhanh đến cửa phòng làm việc, đứng đó bình tĩnh lại rồi mới mở cửa.
Giây phút mở cửa ra ngoài, Giang Nại còn quay đầu nhìn lại.
Lý Thanh Tễ vẫn ngồi ở chỗ cũ, đối ngược với ánh sáng bên ngoài cửa sổ, đường nét rõ ràng, ánh mắt chăm chú nhìn cô…
Không hiểu vì lý do gì, cô cảm thấy như có thứ gì đó đâm vào tim mình.
Cảm giác tê dại nhanh chóng lan ra, theo sau là một chút đau đớn.
Cô không dừng lại nữa mà lập tức mở cửa bước ra ngoài.
….
Về lần trải nghiệm đầu tiên, hoàn toàn không giống như những gì Giang Nại đã tưởng tượng.
Đúng như những gì cô đã nghĩ, điên cuồng, kí ch thích, trực tiếp… nhưng cũng vượt quá sự mong đợi của cô, kịch liệt, dài đăng đẳng và đau đớn.
Thậm chí cô còn có chút sợ hãi lần tiếp theo.
Nhưng may mắn, thật trùng hợp là Lý Thanh Tễ đột nhiên phải đi công tác.
Anh nhanh chóng bay tới New York, dự kiến trong vòng một tuần.
Sau khi anh rời đi, hai người rất ít liên lạc, Giang Nại biết chuyện ở New York không hề đơn giản, khi anh bận rộn sẽ không nhớ đến những chuyện khác.
Vì thế cô cũng không làm phiền anh, cô chỉ quan tâm bản thân có thể ngủ một mình trên giường, thoải mái ngủ một giấc, sau đó đi làm rồi tan làm.
Buổi tối ở trong nước, ở New York đang là ban ngày.
Lý Thanh Tễ vừa mới từ chi nhánh công ty đi ra, anh vừa họp cùng đám người da trắng suốt mấy tiếng đồng hồ. Dự án này ban đầu thuộc về Lý Trì Huân, trong số bọn họ có người của Lý Trì Huân, bây giờ dự án đã nằm trong tay anh, cho nên đám người này không chịu hợp tác về nhiều mặt.
Sau khi Lý Thanh Tễ lên xe, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Triệu Tư Nguyên ra hiệu cho tài xế bắt đầu lái xe, sau đó quay lại nói: “Sếp, chúng ta nên làm gì với tình huống hiện tại?”
Lý Thanh Tễ ngả người về phía sau, ánh mắt có chút mệt mỏi, lại có chút tàn nhẫn, anh nói: “Mấy người này không thể giữ lại ai.”
“Nhưng bọn họ đều là nồng cốt của công ty, lúc trước đều do ông cụ đích thân đề bạt. Chỉ sợ không thể loại bỏ bọn họ trong một lần.”
“Vậy thì làm từng bước từng bước. Ra tay từ người yếu nhất.”
Triệu Tư Nguyên: “Bên phía ông cụ…”
Lý Thanh Tễ nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: “Ông ấy già rồi, không thể quản được nhiều chuyện như vậy.”
Triệu Tư Nguyên: “…Vâng.”
–
Xe chạy tới nhà hàng, Triệu Tư Nguyên và Lý Thanh Tễ cùng nhau ăn cơm.
Đang ăn được một nửa, điện thoại di động của Triệu Tư Nguyên reo lên, anh ấy nhìn lướt qua rồi nói: “Sếp, tôi có thể nghe cuộc gọi video không?”
Lý Thanh Tễ: “Ừm.”
Triệu Tư Nguyên nhanh chóng đứng dậy đi sang một bên, vội vàng trả lời cuộc gọi video, nhỏ giọng nói: “Cục cưng, sao em vẫn chưa ngủ?”
Lý Thanh Tễ cách đó không xa: “…”
“Triệu Tư Nguyên! Tại sao anh không gọi điện thoại cho em? Tại sao anh cũng không gửi tin nhắn cho em!”
“Anh, hôm nay anh bận quá, thực sự quá bận, anh xin lỗi, anh xin lỗi…”
“Xin lỗi cũng vô ích thôi! Nếu anh còn tiếp tục như vậy, em sẽ chia tay anh!”
“Đừng mà, anh không cố ý, cục cưng, anh mua quà cho em…”
Anh ấy đi ra xa, giọng nói cũng nhỏ dần, dao nĩa trên tay Lý Thanh Tễ dừng lại một lúc rồi lại tiếp tục cắt thịt bò.
Hơn mười phút sau, Triệu Tư Nguyên chạy vào: “Xin lỗi, sếp, trong nhà có chút chuyện.”
Lý Thanh Tễ: “Bạn gái cậu?”
Triệu Tư Nguyên sửng sốt một lúc: “Phải.”
Lý Thanh Tễ: “Làm sao vậy?”
Trước đây Lý Thanh Tễ sẽ không bao giờ hỏi anh ấy những chuyện này.
Triệu Tư Nguyên có chút lo sợ khi được quan tâm: “Cũng… không có gì. Chỉ trách tôi không gửi tin nhắn cũng không gọi điện thoại cho cô ấy, cho nên tức giận.”
“Cậu không nói cho cô ấy biết cậu đang làm gì à?”
“Có nói, cô ấy biết tôi đang công tác.”
Lý Thanh Tễ: “Vậy tại sao cô ấy lại tức giận?”
Triệu Tư Nguyên bế tắc trong chốc lát, vấn đề lại quay trở lại điểm xuất phát: “Bởi vì, tôi không gửi tin nhắn cho cô ấy.”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lý Thanh Tễ, Triệu Tư Nguyên nói: “Là vấn đề của tôi, tôi bận đến quên mất… đương nhiên, bạn gái của tôi cũng tương đối dính người, cô ấy hy vọng tôi thường xuyên nhắn tin chia sẽ cuộc sống hàng ngày với cô ấy.”
“Chia sẻ cuộc sống hàng ngày?”
“Đúng vậy, sếp và cô Giang có lẽ cũng nên thường xuyên gửi tin nhắn cho đối phương một chút.”
Lý Thanh Tễ nhìn anh ấy, không nói gì.
Triệu Tư Nguyên ngay lập tức cảm thấy có thể bản thân đã nói sai điều gì đó, dù sao thì với tính cách của ông sếp nhà mình, sao có thể làm loại chuyện vừa tách ra đã quấn lấy nhau này.
“Ừm……Tất nhiên, có một số ít cặp đôi sẽ không làm điều này.”
Lý Thanh Tễ nói: “Cho nên, cậu cho rằng đại đa số cặp tình nhân đều sẽ như vậy?”
Triệu Tư Nguyên: “Tôi không trải qua nhiều mối tình…. nhưng mà có lẽ là vậy đi. Nếu quá lâu tôi không gửi tin nhắn cho bạn gái, hoặc cô ấy nhắn tin nhưng tôi không nhanh chóng phản hồi, cô ấy sẽ cảm thấy tôi không quan tâ m đến cô ấy, sẽ tức giận.”
Lý Thanh Tễ cau mày, sau đó nói: “Không thường xuyên gửi tin nhắn không phải vì không quan tâm. Lệch múi giờ, khoảng cách, công việc… rất nhiều yếu tố khác nhau, giữ lại để gặp mặt không phải tốt hơn sao?”
“Phải…. nhưng mà trong nhiều trường hợp, một số cô gái sẽ cho rằng như vậy là không quan tâm. Bởi vì không liên lạc mỗi ngày thật ra là đang biểu hiện việc không nhớ đến cô ấy ngày hôm đó…. không phải là không quan tâm sao? Mà nếu cô gái cũng bắt đầu không gửi tin nhắn, có nghĩa là cô ấy không quan tâ m đến chàng trai.” Triệu Tư Nhiên dùng logic của bạn gái anh ấy để nói, nhưng sau khi nói xong, lại cảm thấy dường như rất khớp với ông sếp nhà mình.
Anh ấy vội vàng nói thêm: “Nhưng cô Giang và sếp không phải loại người này, cho nên giả thuyết này cũng không thể áp dụng cho hai người.”
Lý Thanh Tễ: “…”
Sự hiểu biết của Triệu Tư Nguyên về Lý Thanh Tễ không hề sai.
Lý Thanh Tễ quả thực không phải là người có “tình cảm quấn lấy nhau” quá mạnh, từ nhỏ đã quen rồi.
Anh quan tâm đến Giang Nại, cũng thích cô, nhưng anh không cảm thấy với khoảng cách xa như vậy, mỗi ngày chỉ nói mấy câu là có thể làm được gì. Khoảng thời gian đó, chi bằng bắt tay xử lý xong việc càng sớm càng tốt, nhanh chóng trở về.
Anh sẽ cảm thấy vui hơn khi ở bên cạnh cô, thật sự có được cô.
Nhưng mà anh cũng không biết Giang Nại là người thế nào trong phương diện này.
Cô có phải là kiểu người thích dính người hay không?
“Nếu cô gái cũng bắt đầu không gửi tin nhắn, có nghĩa là cô ấy không quan tâm đến chàng trai.”
Sau bữa tối trở về khách sạn, lúc Lý Thanh Tễ đang xem một đống tài liệu, câu nói này bất chợt hiện lên trong đầu anh…
Buổi trưa ngày hôm sau, Giang Nại nhận được tin nhắn của Lý Thanh Tễ.
Không phải để thông báo với cô rằng anh sẽ quay lại mà là ba chữ: [Em ăn cơm chưa?]
Giang Nại đang ngồi trong nhà ăn sửng sốt hai giây mới trả lời: [Tôi đang ăn, sao vậy?]
[Ăn món gì?]
Giang Nại càng thêm bối rối: [Ăn cơm tại nhà ăn của công ty.]
[Ừm.]
Giang Nại nhìn chữ anh vừa trả lời lại, cau mày.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, không phải Lý Thanh Tễ mà là Tiết Lâm gọi đến.
“Alo?”
“Nại Nại, cậu đang làm gì vậy?”
“Tớ đang ăn cơm.”
“Ồ, tớ chỉ muốn nói với cậu là đã quyết định sẽ đi đâu trong sinh nhật của tớ vào ngày mốt, chọn Vạn Lê nhé!”
“Vạn Lê? Cậu chịu chi phết đấy.”
Tiết Lâm nói: “He he, tháng trước tớ được thưởng lớn, muốn happy một chút, hơn nữa hiếm khi tớ tổ chức sinh nhật một lần mà.”
“Được, đúng là hiếm khi, tớ biết rồi.”
Tiết Lâm: “Đúng rồi, vậy cậu có muốn… đưa chồng cậu theo không?”
Giang Nại hơi khựng lại giây lát: “Anh ấy đang đi công tác.”
“Đi công tác sao, được rồi.” Tiết Lâm nói: “Thật ra tớ chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, nếu anh ấy thật sự đến tớ cũng không biết tiếp đón thế nào.”
Giang Nại khẽ cười.
“Được rồi, vậy ngày mốt chúng ta gặp lại.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại của Tiết Lâm, Giang Nại phát hiện Lý Thanh Tễ lại gửi tin nhắn mới.
[Ngày 26 tôi về, buổi tối ra ngoài ăn cơm được không?]
Ngày 26?
Chẳng phải là ngày mốt sao?
Lý Thanh Tễ đột nhiên nói hôm đó muốn ra ngoài ăn cùng cô… có lẽ là có buổi xã giao nào cần sự có mặt của cô.
Nhưng ngày mốt là sinh nhật của Tiết Lâm, dù thế nào cô cũng không thể không đi.
Vì vậy cô trả lời: [Có thể không đi được không? Ngày mốt là sinh nhật của bạn tôi, đã có sắp xếp rồi.]
Vài phút sau, Lý Thanh Tễ trả lời: [Được, tôi biết rồi.]
Giang Nại thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại xuống, tiếp tục ăn cơm.
–
Hôm sinh nhật của Tiết Lâm là thứ Sáu.
Giang Nại tan làm sớm mười phút, vội vã tới câu lạc bộ Vạn Lê.
Lúc cô đỗ xe xong đi vào thì nhìn thấy Bùi Huyên đang ở sảnh chính.
Có vẻ như anh ta cũng vừa tan làm đến đây, trong tay còn cầm một túi quà.
Nhìn thấy Bùi Huyên, Giang Nại nhớ tới lời Lý Thanh Tễ đã nói lần trước.
Đến giờ cô vẫn không hiểu tại sao Lý Thanh Tễ lại biết trước kia cô thích Bùi Huyên, nhưng đương nhiên cô cũng không hỏi Bùi Huyên, bởi vì chuyện thời đại học đã là quá khứ, cô không muốn nhắc đến trước mặt Bùi Huyên nữa.
“Giang Nại.”
“Đàn anh.” Giang Nại biết Tiết Lâm cũng gọi mọi người trong câu lạc bộ tới, trong đó có Bùi Huyên, nên cô cũng không có gì ngạc nhiên.
Cô bước tới, nói: “Anh vừa đến sao?”
“Ừm.” Bùi Huyên nói: “Vừa định gọi cho Tiết Lâm hỏi xem đang ở phòng số mấy.”
“Em biết, ở 826, anh đi theo em.”
“Được.”
Giang Nại đi trước, Bùi Huyên thụt lại phía sau hai bước, liếc nhìn cô.
Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng, quần jean sáng màu, tóc buộc gọn gàng, khuôn mặt trang điểm nhẹ, son môi có lẽ để giúp khuôn mặt thêm tươi tắn, lúc vừa bước ra có chút nhợt nhạt.
Trông cô rất có dáng vẻ của thành phần tri thức luôn bận rộn, nhưng anh ta lại mơ hồ cảm thấy ngoại hình của cô bây giờ không khác gì hồi còn học đại học.
Lúc đến thang máy, hai người cùng nhau bước vào.
Thật ra công việc của Giang Nại còn vài chỗ chưa hoàn thành, dọc đường đi cô liên tục gửi voice chat.
“Công việc gần đây rất bận rộn sao?” Đợi cô đặt điện thoại xuống rồi, Bùi Huyên liền hỏi.
Giang Nại ừm một tiếng: “Rất bận, dự án hợp tác cùng công ty của các anh đang được tiến hành, còn có việc khác, khá bận rộn.”
Bùi Huyên gật đầu.
Thang máy chậm rãi đi lên, trong lúc nhất thời không ai nói gì nữa, cũng không biết phải nói gì.
Chẳng bao lâu sau, thang may đến nơi, cửa mở ra.
Nhân viên phục vụ đi tới tiếp đón, Giang Nại nói số phòng, nhân viên phục vụ dẫn hai người đến đó.
Tiết Lâm cũng gọi rất nhiều người đến dự sinh nhật của cô ấy, ngoài một số người trong câu lạc bộ đại học đã cùng ăn tối lần trước, cô ấy còn gọi một vài đồng nghiệp thân thiết của mình đến.
Lúc hai người đẩy cửa phòng bao đi vào, Tiết Lâm mới dừng nói chuyện lao tới.
“Nại Nại, cậu đến rồi. Ơ, đàn anh cũng đến rồi này.”
Bùi Huyên: “Thật ngại quá, anh đến muộn.”
“Không có không có, vẫn chưa bắt đầu.”
Bùi Huyên cười: “Tặng em, sinh nhật vui vẻ.”
“A! Cảm ơn anh! Cảm động quá.” Tiết Lâm nói: “Vậy hai người ngồi xuống đi. Vùa mới tan làm chắc đói bụng rồi, em đã gọi rất nhiều món ngon.”
Bùi Huyên: “Được.”
Giang Nại: “Tớ đói quá… có mì không?”
Tiết Lâm bật cười thành tiếng: “Nếu không có cũng lập tức gọi cho cậu, cho cậu ăn món mì đắt tiền nhất.”
Giang Nại cũng không khách sáo với Tiết Lâm: “Được thôi.”
Sau khi mọi người đến đông đủ, món ăn được mang ra.
Mấy người họ ngồi ăn một lúc thì bắt đầu ca hát, trò chuyện.
Khoảng tám giờ tối, nhân viên phục vụ bưng bánh sinh nhật bước vào, mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật Tiết Lâm.
Tiếp theo là uống rượu và chơi game.
Tính tình Giang Nại lạnh lùng, Tiết Lâm và Lâm Viện Viện đều sợ cô ngồi một mình buồn chán nên lúc trò chơi bắt đầu liền kéo cô chơi cùng.
Đây là một trò chơi rất đơn giản, đổ xúc xắc đoán số. Người đoán sai sẽ uống rượu hoặc thực hiện thử thách.
Sau khi Giang Nại có được kinh nghiệm từ lần chơi trò quốc vương cùng mấy người Lục Phong trên du thuyền xong, cô rất e ngại loại trò chơi thế này, cho nên mỗi lần thua cô đều không chọn thử thách mà trực tiếp uống rượu.
Có một lượt cược năm ly bia, Giang Nại đoán sai, nhưng cô vẫn chọn uống.
“Năm ly! Cho dù là năm ly cô cũng không lùi bước sao!” Đồng nghiệp Tiết Lâm vui vẻ nói.
Giang Nại cười nói: “Ừ… Có lẽ tôi có thể làm được.”
“Nhiều như vậy, anh uống giúp em.” Bùi Huyên bắt đầu không nhịn được, dù sao lần này thật sự quá nhiều.
Nhóm đồng nghiệp của Tiết Lâm cười nói: “Trai đẹp cứu mỹ nữ sao?”
Mạnh Kiệt cũng nói: “Bùi Huyên, cậu vẫn giống hồi đại học, chỉ biết giúp Giang Nại, vừa rồi tôi uống nhiều như vậy cậu cũng không giúp tôi.”
Mạnh Khiết có chút say nên mới nói như vậy.
Bùi Huyên hơi giật mình, suy nghĩ của anh ta bị cuốn về quá khứ, nhưng anh ta nhanh chóng nhận ra chuyện này không đúng, Giang Nại đã kết hôn, bèn nói: “Cậu là đàn ông, vừa nãy cũng chỉ có ba ly, tôi không giúp cậu không phải rất bình thường sao? Hơn nữa những cô gái ở đây nếu hơn ba ly tôi đều sẽ giúp.”
Tiết Lâm và Lâm Viện Viện nhìn nhau, vội vàng nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Mạnh Kiệt, anh đừng có chơi xấu.”
Mạnh Kiệt: “Này, sao lại thành tôi chơi xấu rồi? Được được được, lỗi của tôi lỗi của tôi, tôi không nói nữa được chưa?”
“Không sao, tôi có thể uống, cũng không cần giúp đỡ.” Với tửu lượng của Giang Nại, thêm năm ly bia không thành vấn đề với cô, dù sao cũng không phải rượu vang đỏ hay những thứ tương tự.
Nhưng Bùi Huyên vẫn cầm ly lên trực tiếp uống.
Giang Nại sửng sốt.
Tiết Lâm cảm thấy không khí có chút vi diệu, vội vàng nói: “Nại Nại, tớ cũng uống giúp cậu một ly!”
Lâm Viện Viện: “Chị cũng vậy, chị cũng vậy.”
Thêm người cùng uống, bầu không khí vi diệu liền tan biến.
Giang Nại một mình uống hai ly: “Cảm ơn mọi người, uống xong tôi cũng hơi no rồi.”
…..
Một trò chơi kết thúc, cũng đến lúc đổi sang trò mới.
Giang Nại nhân lúc mọi người đang thảo luận, lấy cớ đi vệ sinh đứng dậy trước.
Trong phòng thực ra có nhà vệ sinh, cô cũng muốn hít thở không khí nên lẻn ra ngoài.
Nhưng lúc đi ra ngoài, cô không ngờ lại gặp được Lý Thanh Tễ ở đây.
Dưới ánh đèn mờ ảo trên hành lang, anh bước đến giống như một bức tranh được điểm thêm màu sắc.
Cùng anh đi trên hành lang còn có một người khác, mặc dù đang đeo khẩu trang nhưng Giang Nại vừa liếc mặt đã nhận ra.
Đó chính là người đại diện của bọn họ, Hứa Ngôn.