“Giang Nại! Cô giỏi quá đi!” Đúng lúc này, giọng nói của Lâm Tuệ vang lên.
Trái tim Giang Nại đập thình thịch, cô muốn nhanh chóng thoát khỏi l*иg ngực của Lý Thanh Tễ, nhưng tấm ván vẫn đang bị anh giẫm lên, nửa thân dưới bị giữ cố định, thân trên bị kéo ra, cô lại suýt chút nữa ngã xuống, may mắn có Lý Thanh Tễ nhanh chóng giữ lấy vai cô, xách cô như xách một con gà, giữ cho cô đứng vững.
“Gấp gì chứ? Đứng yên.”
Giang Nại bình tĩnh lại, ngoan ngoãn đứng yên.
Lý Thanh Tễ cúi người cởi ván trượt của cô ra, Giang Nại dẫm lên tuyết, tìm lại cảm giác có chân.
Lâm Tuệ chạy tới: “Giang Nại, vừa rồi tôi thấy cô như bay xuống vậy, cô học nhanh thật đó, ngày đầu tiên tôi căn bản không thể học được heel side falling leaf(*).”
(*) Một kỹ thuật trượt tuyết
Giang Nại nói: “Gặp may thôi… may mắn là không bị ngã.”
“Không có đâu, cô giỏi lắm đấy. Xem ra tôi cũng phải khổ luyện mới được, haizz, chúng ta cùng tập luyện đi, Lục Phong lên trên rồi.” Lâm Tuệ chỉ vào con đường tuyết trên đỉnh núi.
Giang Nại gật đầu: “Được.”
Lục Phong kéo tấm ván của Lâm Tuệ qua, nói với Lý Thanh Tễ: “Lên đó trượt vài chuyến chứ?”
Lý Thanh Tễ nhìn Giang Nại, người nọ đang ôm lấy ván trượt của mình tiến tới: “Anh đi đi, anh cũng không thể ở đây dạy tôi cả buổi chiều được, đúng lúc tôi muốn tự ôn tập lại một chút.”
Lý Thanh Tễ: “Chú ý an toàn.”
“Tôi biết rồi.”
Lý Thanh Tễ cau mày, giống như cảm thấy cô có ngã bao nhiêu lần nữa cũng không thể đảm bảo được chuyện này.
“Chờ tôi một lát.” Anh kêu ba người đứng tại chỗ rồi bước ra khỏi sân trượt tuyết.
Mấy phút sau, anh dẫn theo một người quay trở lại, là một huấn luyện viên trượt tuyết theo giờ, Lý Thanh Tễ dùng tiếng Anh thương lượng với anh ta một lúc, đại khái là bảo anh ta đảm bảo an toàn cho hai người họ.
Đợi đến khi bàn giao xong, anh mới ôm lấy ván trượt của mình cùng Lục Phong đến khi cáp treo.
“Giang Nại, chồng cô chu đáo thật, khác hẳn với những gì tôi tưởng tượng.”
Hai người đàn ông đi xa dần, một đen một vàng, dáng người cao lớn cực kỳ nổi bật.
Giang Nại dời ánh mắt, nhìn Lâm Tuệ bên cạnh: “Vậy sao… trong tưởng tượng của cô anh ấy như thế nào?”
“Anh Lục Phong nói anh ấy là một người bạn không thích nói chuyện, bảo tôi đừng tùy tiện tiếp cận, cho nên tôi đã nghĩ chắc chắn tính tình anh ấy rất lạnh lùng, nhưng mà hiện tại xem ra anh ấy cũng không quá lãnh đạm, ít nhất là đặc biệt quan tâm đến người vợ như cô.”
Đặc biệt quan tâm.
Giang Nại liếc nhìn huấn luyện viên anh mời đến ở bên cạnh, hắng giọng nói: “Đừng đứng đây nói chuyện nữa, đi thôi, chúng ta lên trượt xuống.”
“Được.”
Trước đây Giang Nại chưa bao giờ trượt tuyết, cũng không biết hóa ra lúc bản thân có thể trượt một đường xuống mà không bị ngã lại là chuyện vui vẻ như vậy.
Sau khi trượt mấy lần, cô vẫn không hài lòng với heelside falling leaf của mình, dù sao Lý Thanh Tễ cũng đã thuê huấn luyện viên cho hai người, nếu bọn họ không sử dụng thì sẽ rất vô ích, cho nên cô đã nhờ huấn luyện viên dạy một họ một chút, trượt đến sườn dốc.
Nhưng mà vẫn có chút khó khăn, dọc đường Giang Nại ngã thêm vài lên, cuối cùng trượt đến mệt mỏi mới cùng Lâm Tuệ chạy sang bên cạnh nghỉ ngơi.
“Bọn họ trượt mấy chuyến, bây giờ lại lêи đỉиɦ núi! Sắp xuống rồi, lát nữa tôi đợi anh ấy ở bên kia, chụp cho anh ấy mấy tấm ảnh.” Lâm Tuệ nắm lấy tay Giang Nại nói: “Cùng nhau đi đi, cô cũng chụp cho chồng cô vài tấm.”
Giang Nại có chút xấu hổ, nhưng lại tò mò muốn xem Lý Thanh Tễ trượt băng trông như thế nào, bèn gật đầu.
Lâm Tuệ ở một bên tính toán thời gian, đoán bọn họ sẽ sớm xuống tới, liền kéo Giang Nại tới một chỗ an toàn có thể chụp ảnh.
“A! Màu vàng! Anh ấy đến rồi! Nhanh lấy điện thoại ra!”
Ở phía xa có một bóng dáng màu vàng đang đến gần, Giang Nại vội vàng nhìn ra phía sau, quả nhiên nhìn thấy một bóng người màu đen đang theo sát phía sau. Tốc độ của anh rất nhanh, giống một con báo đen mạnh mẽ dùng tốc độ cực nhanh lao đi trong tuyết, cảnh tượng trước mặt vô cùng đẹp.
Hai người dường như đang cạnh tranh, một trước một sau không hề nhượng bộ.
Lúc trượt đến đoạn giữa bên dưới, có một lớp tuyết dâng cao, bóng dáng màu vàng nhận ra thì trượt vòng qua, vốn dĩ Giang Nại cũng cho rằng Lý Thanh Tễ cũng sẽ vòng qua, lại không ngờ anh không nhìn thấy, đến lúc anh nhìn thấy thì trực tiếp bay qua lớp tuyết kia!
“F*ck!” Lâm Tuệ chửi một tiếng.
Trái tim Giang Nại đột nhiên dâng lên cổ họng, động tác của anh rất gọn gàng, xoay tròn nhanh chóng, hạ cánh an toàn!!
“Mẹ kiếp! Cô có nhìn thấy không! Anh ấy bay lên đấy!” Lâm Tuệ sửng sốt.
Giang Nại cũng sửng sốt, cô đã đoán được anh trượt băng rất giỏi, nhưng không ngờ anh có thể thực hiện động tác khó như vậy, nhìn rất nguy hiểm… nhưng cũng vô cùng kíc h thích.
“Cô có chụp được không?!”Vốn dĩ ban đầu Lâm Tuệ muốn chụp ảnh cho người yêu của mình, nhưng lại vô tình nhìn thấy Lý Thanh Tễ bay từ trên dốc xuống, cho nên không thể chụp được hình ảnh rõ ràng.
Giang Nại yên lặng gật đầu: “Ừm, tôi đang quay video…”
“Quá lợi hại!”
Một lúc sau, có hai bóng người một đen một vàng đi tới.
Lâm Tuệ vui vẻ chạy tới: “Anh! Anh lợi hại quá đi!”
Lục Phong tháo kính dùng để trượt tuyết xuống, cười nói: “Lợi hại cái gì, anh thua rồi.”
Lâm Tuệ nói: “Không sao cả, vậy cũng rất lợi hại, dù sao người bạn này của anh cũng giống như đại thần, thua anh ấy cũng bình thường.”
Lục Phong: “Ừm, có lý.”
Giang Nại nhìn thấy hai người cởi dây đai, liền bấm dừng video, sợ quay không đẹp nên cô kiểm tra lại vài lần.
“Đi thôi, đi ăn cơm.”
Lý Thanh Tễ cầm ván trong tay đi về phía cô, Giang Nại ngẩng đầu lên nhìn anh, anh đội mũ, đeo kính đi tuyết và khăn che mặt, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt.
Cô hào hứng giơ điện thoại lên: “Vừa rồi tôi đã quay video, quay được cảnh anh làm động tác khó!”
Lý Thanh Tễ nhấc tuyết kính lên, lộ ra hai mắt: “Vậy sao?”
“Ừm, anh có muốn xem không?”
Lý Thanh Tễ mỉm cười, cũng không nói muốn xem, chỉ nói: “Em luyện tập thế nào rồi?”
“Tôi sao? Tạm được… tôi có kêu huấn luyện viên dạy tôi toeside (*), nhưng mà vẫn chưa quen thuộc.”
(*) Kỹ thuật trượt tuyết
“Cũng không tệ, hôm nay cứ thế đã, ngày mai tôi sẽ dạy em edge change.”
Mong ước học trượt tuyết của Giang Nại lúc này đã đạt đến đỉnh điểm: “Được.”
“Ván của em đâu rồi?”
“Tôi đặt ở bên kia, vừa rồi Lâm Tuệ muốn chụp ảnh cho hai người cho nên mới chạy qua đây.”
“Nào, đi thôi.”
Mọi người rời khỏi khu trượt tuyết, đến nhà hàng gần đó để dùng bữa.
Sau khi vào một phòng riêng của nhà hàng, không lâu sau, có hai người da trắng bước vào.
Bọn họ đều mang theo thiết bị trượt tuyết, một người khoảng ba mươi tuổi và một người khoảng hơn năm mươi tuổi. Người đàn ông khoảng năm mươi tuy tuổi có hơi lớn, nhưng dáng người vô cùng lực lưỡng, là kiểu thường xuyên vận động.
Giang Nại đoán được là ai.
Quả nhiên, Lý Thanh Tễ đứng dậy bắt tay chào đón bọn họ.
Người vừa đến là Joseph – giám đốc điều hành của một công ty bất động sản mà Tư Ninh Đặc muốn hợp tác cùng, người đi cùng là cấp dưới của ông ta.
Sau khi ngồi xuống, Lý Thanh Tễ giới thiệu bọn họ với ông ta, lúc giới thiệu đến cô, Joseph cười hỏi: “Cô Giang học trượt tuyết thế nào rồi?”
Giang Nại sửng sốt, Lý Thanh Tễ nói: “Vừa rồi lúc chúng ta trượt tuyết cùng nhau, tôi đã nói với ông ấy là vợ tôi đang luyện tập ở dưới.”
Giang Nại hiểu ý, dùng tiếng Anh trả lời lại: “Tôi mới học cơ bản thôi, chê cười rồi.”
Joseph nói: “Chắc chắn cô sẽ học được nhanh thôi, dù sao cậu ấy cũng giỏi như vậy mà.”
Joseph ám chỉ Lý Thanh Tễ.
Lý Thanh Tễ khẽ cười: “Cô ấy học rất nhanh, nhưng không phải là do tôi dạy.”
“Khiêm tốn rồi, đúng rồi, ngày mai chúng ta lại đọ sức lần nữa chứ?”
Lý Thanh Tễ: “Buổi chiều ngày mai thì có thể, buổi sáng tôi phải dạy cho cô ấy đi.”
Lông mày Giang Nại khẽ giật, cô tự hỏi liệu Lý Thanh Tễ nói như vậy có khiến Joseph cảm thấy bị tiếp đón không chu đáo không. Dù sao người ta cũng mười anh trượt cùng, anh lại nói phải dạy cô trước.
Không ngờ Joseph lại cười vui vẻ nói: “Được rồi, vậy thì buổi chiều. Lần này vì bận nên vợ tôi không thể đến để trượt tuyết, lúc trước bà ấy cũng là do tôi dạy, bây giờ trượt rất khá! Sau này có cơ hội bốn chúng ta có thể cùng nhau trượt một chuyến.”
Lý Thanh Tễ: “Được, để lần sau.”
Có cùng sở thích, việc trò chuyện cũng thuận tiện hơn, bàn bạc công việc cũng dễ dàng hơn nhiều.
“Cô Giang có uống rượu được không?” Giữa cuộc trò chuyện, Joseph hỏi cô.
Giang Nại liếc nhìn Lý Thanh Tễ, người nọ bèn nói: “Tửu lượng của cô ấy không tốt lắm.”
Joseph nói: “Vậy có thể thử một chút, rượu vang của nhà hàng này uống rất ngon.”
Cấp dưới của đối phương rót cho cô một ly rượu, Giang Nại cảm ơn rồi nhấp một ngụm: “Vâng, thật sự không tệ.”
Giang Nại thật sự cảm thấy uống rất ngon, nhưng vừa rồi thấy Lý Thanh Tễ liên tục uống rượu cùng bọn họ, cho nên cô nghĩ tốt nhất vẫn nên có một người tỉnh táo.
“Đúng không, cô Giang có thể nếm thử thêm một chút.”
Giang Nại gật đầu, uống thêm mấy ngụm.
Lý Thanh Tễ tiếp tục trò chuyện cùng bọn họ, đang nói chuyện thì phát hiện Giang Nại lại lén lút rót một ly rượu.
“Đừng uống say, đợi lát nữa về lại ầm ĩ.”
Bởi vì bận tâm đến khách hàng, cho nên lúc bọn họ nói chuyện cũng chuyển sang tiếng Anh.
Giang Nại đang cầm một ly rượu, nghe vậy thì sửng sốt: “Tôi không say, đợi đã, tôi uống say sẽ ầm ĩ sao?”
Lý Thanh Tễ: “Có cần tôi nhắc nhẹ lại lần trước em say là dáng vẻ thế nào không?”
Giang Nại im lặng đặt ly xuống: “Không cần.”
Joseph ở một bên nhìn hai người, hiểu ý mỉm cười: “Không uống say là được, người Trung Quốc có câu, uống ít thì vui.”
Lý Thanh Tễ nhếch môi: “Nghe thấy chưa?”
Giang Nại: “Hả?”
“Nếu thích thì uống thêm một chút, tự khống chế bản thân là được.”
Giang Nại lại vui vẻ: “Ồ.”
Bữa tối kéo dài hơn một giờ, trong suốt quá trình cơ bản đều là do Lý Thanh Tễ đàm phán với đối phương.
Thỉnh thoảng mấy người Giang Nại và Lục Phong sẽ đáp lại vài câu, ăn uống no say xong lại trở về khách sạn.
Khách sạn được thiết kế theo phong cách Nhật Bản, phòng được chia làm một phòng ngủ và một phòng khách. Phòng khách có một cửa sổ hình chữ nhật rất lớn, bên trong cửa sổ có trải chiếu tatami. Ban ngày nằm ở đây sẽ cảm thấy rất thoải mái, có thể nhìn thấy những ngọn núi phủ tuyết tuyệt đẹp.
Giang Nại trượt tuyết cả buổi chiều, mệt mỏi đến mức không chịu được, vừa về đến phòng ngủ đã không nhịn được nữa, ngồi phịch xuống tấm tatami gần đó, đôi chân vừa cởi giày đi tuyết ra gần như tê dại.
“Em đi tắm trước đi.” Lý Thanh Tễ đi ngang qua.
Giang Nại gật đầu, chật vật đứng dậy, khập khiễng ngồi xổm bên cạnh vali lấy quần áo.
“Bị thương à?” Lý Thanh Tễ nhìn tư thế của cô, nhíu mày hỏi.
Giang Nại: “Không có, chỉ là toàn thân vô cùng đau nhức thôi.”
Cô cầm lấy một bộ quần áo để thay, khập khiễng đi vào phòng tắm.
Lúc đầu, cô thực sự nghĩ bản thân không có chuyện gì, nhưng sau khi vào phòng tắm c/ởi quần áo ra, cô mới phát hiện trên người có nhiều vết đỏ, trong đó có nhiều vết ở tay và bắp chân.
–
Lý Thanh Tễ ngồi ở trên sô pha, có chút choáng váng.
Joseph là người rất thích uống rượu vang, tửu lượng cũng rất tốt, hôm nay anh phải uống với ông ta không ít.
Ngồi được một lúc, cuối cùng anh cũng nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, vừa ngước mắt nhìn sang, chợt thấy Giang Nại mặc đồ ngủ đi ra.
Cô mặc một chiếc váy ngủ dài đến đầu gối, chất liệu cotton mềm mại ôm sát cơ thể, cánh tay thon mảnh, bắp chân thẳng tắp trắng nõn lộ ra ngoài.
Tóc cô còn chưa khô hoàn toàn, vừa di chuyển vừa đưa tay lên xoa đuôi tóc, vệt nước chảy xuyên qua những ngón tay, rơi xuống gấu váy, thấm vào chất liệu rồi để lại dấu vết.
Lý Thanh Tễ nheo mắt, lại trượt xuống đùi của cô.
“Không phải không bị thương sao? Đầu gối của em bị gì thế?”
Khi cô đến gần hơn, anh nhận ra dấu vết màu đỏ trên bắp chân gần đầu gối của cô.
Giang Nại theo tầm mắt của anh cúi đầu nhìn xuống: “…Tôi cũng không biết.”
Lý Thanh Tễ nhanh chóng phát hiện trên tay cô cũng có vài vết, anh nhíu mày nói: “Lại đây.”
Giang Nại nhìn anh, trên người anh vẫn mặc quần áo đầy đủ, nhưng hình như có chút say, ánh mắt khác thường ngày, dường như có thêm một lớp sương mù, nguy hiểm nhưng lại… quyến rũ một cách khó hiểu?
Trong lòng Giang Nại thắt lại, cô đi tới: “Làm sao…”
Lý Thanh Tễ không nói gì, đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, xoay cô một vòng xem cô bị thương ở đâu.
Giang Nại không kịp phòng bị, bởi vì lúc này cô chỉ mặc một lớp đồ ngủ mỏng manh, bị anh nhìn chăm chú như vậy khiến trái tim của cô đập mạnh. Chỉ thấy ánh mắt của anh rất mãnh liệt, khiến người ta cảm thấy như bị cuốn vào trong đó, cơ thể dần nóng lên….
“Tôi, tôi mang đầy đủ đồ bảo hộ, sau lại như vậy?” Cô thì thầm, lại cử động cánh tay, cố gắng rút cánh tay ra khỏi tay anh.
Tuy nhiên, vẫn không có tí nhúc nhích nào.
Một đứng một ngồi.
Anh ngước mắt lên nhìn, như thể biết chuyện gì đang xảy ra: “Đồ bảo hộ cũng có thể khiến em bị ma sát đến đỏ.”
Giang Nại: “…Hả?”
Ánh mắt anh sâu thẳm, lại thốt ra thêm hai chữ: “Yếu ớt.”