Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phản Hồi Sau Hôn Nhân (Bản Fix Lỗi Nội Dung)

Chương 6: Trì Hoãn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói ra lời trong lòng rất trôi chảy, nhưng sau khi nói xong cô mới cảm thấy không ổn, bèn nhìn sang Lý Thanh Tễ, có chút áy náy.

“Ý của tôi là.. tôi không biết anh là sếp mới của Tư Ninh Đặc. Quan hệ của chúng ta không thích hợp để làm việc chung một công ty, cho nên tôi không muốn để người khác biết quan hệ của chúng ta.”

Nói xong, cô lại liếc mắt nhìn sang bên cạnh, sắc người người nọ rất thản nhiên, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Cô khẽ thở dài một hơi, thử dò hỏi: “Anh cảm thấy được không?”

Thật ra Lý Thanh Tễ cũng không để ý: “Tùy em.”

“Cảm ơn….”

Xe được khởi động, tài xế lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, lúc xe chạy đến con đường bên ngoài công ty, Giang Nại nhìn thấy Diêu Kỳ trong đám đông những người vừa tan làm.

Cô biết người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong xe, nhưng vẫn có chút ngại ngùng, dù sao cô cũng đang nói dối người khác.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, chuyện này thật sự không nên để người trong công ty biết, chưa kể đến môi trường công sở vốn không nên có quan hệ tình cảm, mà thân phận của Lý Thanh Tễ cũng là một rắc rối lớn đối với cô. Cô muốn có một môi trường làm việc bình thường, cũng muốn đi làm một cách bình thường.

“Tối nay em muốn ăn gì, bây giờ có thể nói dì giúp việc chuẩn bị.”

Sáng nay Lý Thanh Tễ vừa bay từ thủ đô về, anh vừa tiếp quản Tư Ninh Đặc không lâu, vẫn còn một số cuộc họp phải tổ chức, cho nên sau khi hạ cánh anh cũng không về nhà mà trực tiếp chạy đến Tư Ninh Đặc, vì vậy mới gặp phải Giang Nại ở công ty vào chiều nay.

Giang Nại: “Tôi sao cũng được, không cần chọn.”

“Vậy để dì ấy làm đại vài món ăn.”

“Vâng.”

Bên trong xe yên lặng một lúc, Giang Nại lại nghĩ đến chuyện trong phòng trà nước ở công ty hôm nay, còn có vẻ mặt u ám của Diêu Kỳ.

Cô muốn nói giúp Diêu Kỳ vài câu, nhưng lại bối rối không biết phải nói thế nào cho tốt, dù sao cũng coi như… đang nói xấu anh thật.

Ngồi ở ngay bên cạnh, không phải Lý Thanh Tễ không cảm nhận được ánh mắt chuyển động tới lui của Giang Nại, anh khép tập tài liệu đang cầm trên tay rồi đặt xuống, quay đầu lại nhìn cô.

“Có chuyện gì à?”

Đang là ban ngày nên đôi đồng tử nhạt màu của anh hiếm khi sâu thẳm như dưới ánh đèn, khoảng cách gần như vậy lại rất có cảm giác uy hϊếp.

Đột nhiên Giang Nại không nói ra miệng được nữa, thật lâu sau mới nói: “Tôi đang muốn hỏi, tại sao anh lại ở Tư Ninh Đặc? Tôi nhớ rõ Tư Ninh Đặc không nằm dưới trướng của Hoành Xuyên ——”

Lý Thanh Tễ: “Vừa mới thu mua.”

“…”

Thu mua.

Một công ty lớn như vậy lại bị anh nói đơn giản như đang mua một cái bắp cải trắng.

“Người trong nhà có biết em đi làm ở đây không?”

“Không biết.” Giang Nại lại bổ sung: “Biết cũng không sao, bọn họ sẽ chỉ cho rằng tôi đang làm loạn, sẽ không quan tâm.”

Tầm mắt của Lý Thanh Tễ vẫn chưa dời đi, Giang Nại liếc nhìn anh, chỉ cảm thấy vẻ mặt anh như đang muốn nói, ‘Chứ bây giờ không phải em đang làm loạn sao?’.

Cô khẽ nhíu mày: “Tôi đi làm ở đây, không được sao…”

“Được.” Lý Thanh Tễ dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Vị trí này rất phù hợp với chuyên ngành của em.”



Sau khi về đến nhà, dì giúp việc trong nhà đang nấu bữa tối trong phòng bếp.

Hai người đều tự đi làm chuyện riêng của mình, hơn mười phút sau mới quay trở lại phòng ăn ăn cơm.

Hôm nay Giang Nại ở bên ngoài cả ngày, ăn cơm xong liền chạy đi tắm ngay. Bởi vì Lý Thanh Tễ đã về, cho nên cô cảm thấy bản thân không nên nán lại trong phòng tắm quá lâu, kiểm soát thời gian trong vòng nửa tiếng.

Tắm rửa xong thay đồ ngủ, Giang Nại nằm lên giường lướt điện thoại, nhìn thấy bài đăng mà Diêu Kỳ vừa mới đăng lên vòng bạn bè, cô ấy không nói gì, chỉ đăng một biểu tượng cảm xúc “nhìn trời thở dài”.

Giang Nại nằm trên gối, có thể thử nhìn nhận vấn đề dưới góc nhìn của Lý Thanh Tễ một chút, thật ra trong lòng cô luôn cảm thấy anh không phải người hấp tấp như vậy.

Cánh cửa vang lên tiếng động nhỏ, có người đi vào, Giang Nại quay đầu lại, nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang cởϊ áσ khoác ngoài, chỉ mặc áo sơ mi, đang đứng trước gương cởi cà vạt.

Nên mở miệng thế nào đây…

“Sáng hôm nay em không lái xe à?”

“Hả? Tôi gọi xe.” Giang Nại không ngờ anh đột nhiên hỏi chuyện này, chưa nghĩ ra đáp án: “Giờ cao điểm buổi sáng dễ tắc đường, nên tôi không lái xe.”

Thật ra là bởi vì mấy chiếc xe kia của anh quá mức gây chú ý, cho nên cô không định lái mấy chiếc coupe đó đến công ty.

Lý Thanh Tễ nhìn cô qua gương: “Gọi xe thì không bị tắc đường?”

Giang Nại: “…”

Lý Thanh Tễ nhận ra điều gì đó, nói: “Bảo Trần Mẫn đưa em đi mua một chiếc xe mà em thích đi.”

Thật ra trong khoảng thời gian ở cùng với anh, Giang Nại phát hiện phần lớn thời gian anh đều là người khá tốt, ít ra cũng làm việc rất thỏa đáng.

Cũng không phải người vô duyên vô cớ trở nên hung dữ.

Ví thế cô lấy lại được sự can đẩm, giơ tay lên, giở vờ ho khan một tiếng: “Hôm nay lúc gặp anh ở công ty… tình cờ đang nói một số chuyện linh tinh, tôi vừa tới không rõ lắm, nhưng hình như trong lòng mọi người đều rất sợ hãi.”

Lý Thanh Tễ tùy ý đặt cà vạt sang một bên, từ góc độ này, Giang Nại có thể nhìn thấy ngón tay thon dài của anh đang chạm vào cúc áo sơ mi đầu tiên.



Ánh mắt cô dừng lại ở đó một giây, sau đó dời đi, do dự mãi một lúc rồi nói: “Chuyện là, anh ở công ty hình như rất hung dữ đúng không…”

Lý Thanh Tễ dừng động tác trên tay lại, quay đầu nhìn cô, một lúc sau mới khẽ mỉm cười: “Hôm nay nói xấu tôi ở công ty, tôi còn chưa bắt tội các em, tôi hung dữ chỗ nào?”

Quả nhiên anh đã nghe thấy tất cả những lời nói xấu đó.

Giang Nại lập tức ngồi thẳng dậy: “Không, không phải, cũng không phải nói xấu.”

Lý Thanh Tễ thản nhiên nhìn cô, giống như muốn xem thử cô sẽ nói ra lời ngụy biện thế nào.

Giang Nại cứng họng một lúc lâu: “Cũng có thể coi là sự thật…”

“Gì cơ?”

“Ấn tượng anh để lại cho họ chính là như vậy, không còn cách nào khác.”

Đây là lần đầu tiên Giang Nại nói chuyện với anh thế này, tuy rằng giọng của cô rất nhỏ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Lý Thanh Tễ thoáng khựng lại, khẽ cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt: “Ừm, đúng là không còn cách nào.”

“….”

Anh xoay người muốn đi vào phòng tắm.

“Anh sẽ vì chuyện này mà sa thải cô ấy sao?” Giang Nại vội vàng nói.

Lý Thanh Tễ: “Em nói xem.”

Làm sao cô biết được.

Nhưng mà cô không dám nói ra câu này, Lý Thanh Tễ cũng không cho cô cơ hội, đã đi vào phòng tắm.



Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, Lý Thanh Tễ đứng trước gương vài giây, bởi vì sương mù bên trong vẫn chưa tan hết, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào của sữa tắm.

Là một mùi hương rất xa lạ.

Anh chợt nhận ra là bởi vì cô vừa tắm xong.

Bước vào phòng tắm đứng, quả nhiên nhìn thấy đồ dùng cá nhân mới tinh trong hốc tường.

Thật ra anh không phải người quá mức để ý các chi tiết nhỏ trong cuộc sống, nhưng màu sắc của những thứ này quá sặc sỡ, chai sữa tắm màu cam phủ đầy hoa văn, dầu gội đầu màu xanh lam, còn có một số chai lọ khác, màu sắc rất sặc sỡ.

Đều là những thứ mà các cô gái hay sử dụng.

Lý Thanh Tễ nhìn qua vài lần mới dời mắt đi, mở vòi hoa sen.

Lúc này ở bên ngoài, Giang Nại không xác định được Lý Thanh Tễ đang nghĩ gì, cũng không có cách nào để an ủi Diêu Kỳ.

Haizz, chỉ có thể tự cầu bản thân may mắn thôi.

Cô kéo chăn lên, chuẩn bị đi ngủ.

Vừa nhắm mắt lại chợt nhớ ra hôm nay trên giường vẫn còn một người khác nằm, thế là cô dịch người sang trái một chút, cách xa ranh giới của hai người.

Nhưng không quá hai phút sau, cô lại nằm trở về.

Vợ chồng, hai người đã là vợ chồng, có một số chuyện phải tập quen dần.

Cho dù trong đầu nghĩ như vậy, nhưng giây phút cửa phòng tắm mở ra, cô vẫn vô thức nhắm chặt hai mắt.

Lý Thanh Tễ thay đồ ngủ đi ra, tóc đã được lau sơ, vẫn còn chút ẩm ướt.

Anh đi tới bên giường, liếc mắt nhìn người nằm một bên giường, cô đang vùi cả người trong chăn, ngay cả đầu cũng vùi vào trong một nửa.

Nhưng từ góc độ này anh vẫn có thể thấy được gương mặt cô. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, khuôn mặt của cô trắng nõn thuần khiết, lông mi cong dài tạo thành một cái bóng mờ nhỏ.

Cái bóng nhỏ khẽ run rẩy biên độ rất nhỏ, nhưng anh có thể nhìn thấy rõ ràng.

Cô chưa ngủ.

“Giang Nại.”

“…Vâng.” Người đang nhắm mắt giống như miễn cưỡng đáp lại.

“Em ngủ trước đi, tôi còn có chút việc, đêm nay sẽ ngủ ở phòng sách.”

Người nằm trên giường lập tức mở mắt ra, ánh mắt lấp lánh phản chiếu ánh sáng trong suốt, nếu phải dùng từ ngữ để miêu tả, thì chính là đang vui sướиɠ vì “sống sót qua kiếp nạn”.

Lý Thanh Tễ bỗng cảm thấy có chút buồn cười: “Ngay cả bαo ©αo sυ em cũng mua rồi mà tâm lý vẫn chưa sẵn sàng sao?”

Giang Nại trợn tròn mắt: “Làm sao anh biết?”

Lý Thanh Tễ: “Không phải em nhét vào trong ngăn kéo bên cạnh tôi à?”

Anh tình cờ nhìn thấy thứ đó lúc lấy chút đồ trước giờ cơm tối.

Thấy anh nói đến chuyện này mà mặt không chút đổi sắc, hai gò má của Giang Nại nóng lên: “Xin lỗi, tôi…”

“Tôi sẽ không ép buộc người khác.” Lý Thanh Tễ ngắt lời cô, có lẽ bởi vì ánh đèn, sắc mặt của anh lúc này có chút dịu dàng: “Chuyện này sau này rồi nói.”

Bị nói trúng tim đen, Giang Nại có chút xấu hổ, nhưng những lời này của anh lại như cho cô một liều thuốc trợ tim.

‘Sau này rồi nói’ cũng tốt, ít nhất có thể chờ đến khi quen thuộc đúng không? Cô thật sự không thể lên giường cùng với ‘một người xa lạ’.



Buổi tối hôm đó, Giang Nại ngủ thϊếp đi với tâm trạng thoải mái, còn có chút vui vẻ, niềm vui nhỏ bé này khiến cô có một giấc mơ đẹp.

Cô mơ thấy sự nghiệp của mình phát triển không ngừng, không còn bị ai kiểm soát nữa. Còn mơ thấy cô tìm được mẹ của mình, hoàn toàn có thể gánh vác cuộc sống thay mẹ, cũng có thể sống cuộc sống mà bản thân mong muốn.

Thật sự rất vui.



Lý Thanh Tễ không thích bị người ngoài quấy rầy, cho nên trong nhà không có bảo mẫu ở lại, cũng không có thói quen sắp xếp người giúp việc đến làm bữa sáng.

Lúc Giang Nại không có ở đây, bữa sáng của anh đều là do trợ lý chuẩn bị.

Sáng sớm hôm sau, cả hai tình cờ gặp nhau dưới lầu sau khi đã tự chuẩn bị xong.

Hôm nay Giang Nại vẫn trang điểm ăn mặc rất cẩn thận, cô mặc áo sơ mi màu kaki, quần dài màu be, mái tóc dài búi lên gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng tao nhã, trông rất có phong cách tri thức đơn giản nhưng thành thục.

Lý Thanh Tễ liếc nhìn cô, nói: “Theo tôi xuống gara.”

“Không cần đâu, tôi ra ngoài gọi xe cũng được.”

“Không phải kêu em ngồi xe của tôi.”

Giang Nại: “Hả?”

“Trần Mẫn chuẩn bị bữa sáng, đến lấy đi.”

Có lẽ đã ở vị trí cao trong một thời gian dài, đôi khi anh sẽ vô thức dùng giọng điệu ra lệnh trong lúc nói chuyện, không có chỗ cho sự từ chối.

Giang Nại đành phải đi theo anh đến gara, Trần Mẫn thấy cô thì lịch sự gọi cô một tiếng cô Giang, sau đó đưa bữa sáng được đóng gói sẵn cho cô.

Giang Nại nói cảm ơn rồi lại lên lầu, chậm rãi chạy ra ngoài bắt xe rời khỏi khu dân cư.

Lúc đến cửa công ty, Giang Nại tình cờ gặp phải Diêu Kỳ.

Diêu Kỳ hạ thấp giọng nói: “Cả đêm không nhận được tin tức gì của Miên Miên, nói không chừng sẽ không sa thải tôi.”

Miên Miên ở bộ phận nhân sự của Tư Ninh Đặc là bạn thân của Diêu Kỳ.

Giang Nại còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Diêu Kỳ đã nói: “Cô đừng cho rằng vì thời cơ chưa tới, sếp của chúng ta làm việc rất rõ ràng, nửa đêm nhận được tin tức sa thải cũng là chuyện bình thường, nhưng mà tôi không có!”

Giang Nại nói: “Chị Diêu Kỳ, tôi nghĩ chị sẽ không bị sa thải đâu, chị cũng không làm sai nguyên tắc gì, có lẽ anh ấy không phải người vô lý như vậy.”

Diêu Kỳ nói: “Phải… Ngày hôm qua là do tôi bị dọa sợ, cẩn thận suy nghĩ lại, thật ra những người bị sa thải đều là những người có vấn đề trong công việc hoặc là ban quản lý không trung thực với sếp, tôi lại không có vấn đề gì trong công việc, hơn nữa còn phục tùng ông chủ một cách tuyệt đối.”

Giang Nại không khỏi mỉm cười.

Diêu Kỳ cũng cười theo, có chút thả lỏng: “Này, đây là bữa sáng của cô à?”

“Vâng, chị ăn chưa? Cùng nhau ăn đi.”

“Tôi ăn ở nhà rồi.”

Hai người vừa nói vừa đi vào sảnh chính của công ty, đến lối vào thang máy.

Đợi một lúc, thang máy từ tầng ngầm đi lên.

Ting –––

Thang máy mở ra.

Diêu Kỳ vừa định đi vào, lại nhìn thấy người bên trong, bước chân cô ấy hơi khựng lại, hóa ra ở bên trong là Lý Thanh Tễ cùng với hai trợ lý của anh.

Diêu Kỳ hơi cứng người, nhưng nhớ đến Lý Thanh Tễ không so đo những chuyện đó, cô ấy lấy hết can đảm chào hỏi: “Chào sếp.”

Lý Thanh Tễ đáp lại một tiếng, ánh mắt lướt qua hai người bên ngoài, không hề dừng lại.

Diêu Kỳ thấy vậy mới hoàn toàn thả lỏng trong lòng, cô ấy kéo Giang Nại đi vào, vui vẻ chào hỏi Trần Mẫn bên cạnh Lý Thanh Tễ.

Trần Mẫn cười đáp lại, thuận miệng hỏi: “Ăn sáng chưa?”

Diêu Kỳ: “Vâng, tôi ăn rồi, chị Mẫn ăn chưa?”

“Tôi cũng ăn rồi.” Trần Mẫn nhẹ nhàng nâng túi đồ trong tay lên: “Cái này của sếp.”

Diêu Kỳ: “Ồ. Ấy, cái túi này… giống như của Giang Nại nhỉ.”

“….”

“….”

Bởi vì vào chậm hơn nên Giang Nại đang đứng trước mặt Lý Thanh Tễ, cô vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy anh. Cửa thang máy lại được làm bằng chất liệu gương phản quang, ngoại hình anh cao lớn hơn cô, cho nên hoàn toàn không thể bị che khuất trong gương.

Nghe thấy câu này, cô lập tức ngước mắt lên nhìn anh, Lý Thanh Tễ cũng vừa vặn nhìn cô một cái qua gương.

Trái tim Giang Nại như bị ai đó nhéo mạnh, trong lòng dâng lên cảm giác chột dạ kỳ lạ.

“Có lẽ là vì mua cùng một cửa hàng đấy, thật là trùng hợp.” Trải qua vài giây im lặng, Trần Mẫn nói.

Giang Nại cười gượng một tiếng: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”

Lý Thanh Tễ vẫn đang ở đây, Diêu Kỳ không dám nói chuyện như lúc ở với những người khác, bèn lịch sự đáp lại một tiếng, sau đó lại nghiêng người về phía Giang Nại, nhỏ giọng nói: “Đến sếp cũng ăn cái này, bữa sáng này ngon lắm sao? Lát nữa cô cho tôi địa chỉ đi, ngày mai tôi cũng gọi thử.”

Giang Nại: “…. Được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »