Chương 2

“Lần này trở về từ khu 18 là do nhận được mệnh lệnh từ nữ hoàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ có thể ở nhà ngây ngốc được một khoảng thời gian.”

Quân trang trông không nặng nề nhưng vẫn có trọng lượng không nhẹ bị cởi bỏ. Kiều Chử đi sau lưng anh cả, ân cần duỗi tay đón lấy.

Gia thế nhà cậu không phải vẫn luôn hiển hách như thế, vào lúc cha cậu nắm quyền, gia tộc cậu đã có một khoảng thời gian xuống dốc. Hai người anh tài giỏi, dựa vào năng lực của mình mà đưa gia tộc họ trở về đỉnh cao, bước vào giới quyền quý.

Mà trong hai người anh này, người ưu tú nhất chính là Kiều Triệt trước mặt. Khi học ở trường quân đội đã giành được thành tích loại xuất sắc khiến một đám người trố mắt, sau khi tốt nghiệp liền đảm nhận chức vụ quan trọng ở quân đội. Càng không nói đến những trận chiến oanh liệt mà hắn từng tham gia.

Đặc biệt nhất là nữ hoàng còn đích thân trao tặng huy chương vinh quang cho hắn.

Kiều Chử cúi đầu nhìn anh cả đang chăm chú sửa sang lại cổ tay áo, nhất thời nghĩ về tương lai của bản thân —— Cậu đã chờ không kịp đến kỳ phân hóa, đến lúc đó bản thân có thể trở thành Alpha mạnh mẽ, sóng vai chiến đấu cùng hai anh trai, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Kiều Việt mặc trang phục thiếu tá thuần đen bước vào. Rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra nhưng diện mạo của cả hai lại không giống nhau chỗ nào cả. Vừa bước vào, anh đã liếc mắt nhìn Kiều Chử, thấy cậu cúi đầu sợ hãi, trốn trốn tránh tránh mới nhìn qua anh ca đứng bên cạnh.

Trong nhà hiện tại là anh cả nắm quyền. Dù là cha anh đứng trước mặt anh cả cũng không dám lớn tiếng, càng đừng nói đến Kiều Việt.

“Anh.”

“Em đã trở lại.” Kiều Triệt đối với anh tất nhiên sẽ không có cảm giác dung túng chiều chuộng như em út. Có lẽ là do sự trưởng thành của cả hai không khác gì nhau đi.

Cả hai người đều là những người cực kỳ ưu tú và sắc bén.

“Em vừa từ quân đội trở về, nhận được tin anh được nữ hoàng điều về —— nếu em biết sớm hơn một chút nhất định sẽ tự đi đón anh về.”

“Không cần, anh không nói cho em biết là vì không muốn để tin anh trở về cho nhiều người biết.”

Kiều Chử yên lặng đứng một bên, nghe hai anh trai nói chuyện.

Sau khi trò chuyện với anh cả xong, Kiều Việt quả nhiên không quên cậu, chủ đề cậu chuyện bỗng được đổi đi, đôi mắt lạnh lùng bình tĩnh dừng trên người cậu: “Lệnh cấm kết thúc rồi sao? Anh có nói với em là nếu không ở yên trong phòng một tháng thì không thể đi đâu không?”

Sau khi phân hoá thành Alpha, khí thế quanh người Kiều Việt càng thêm dọa người, Kiều Chử không nhịn được lùi về sau một bước, trên mặt cũng trở nên sợ hãi.

May là anh trai cả yêu thương cậu đã mở miệng: “Là anh bảo em ấy đến phòng anh, đã lâu không gặp, hai anh em không thể trò chuyện cùng nhau sao?”

"......."

Biết Kiều Việt cũng không dám lớn tiếng với cậu trước mặt anh cả, Kiều Chử thức thời lập tức chạy qua ôm tay anh cả, trốn sau lưng hắn.

“Làm Kiều Việt tức giận như vậy, em lại phạm lỗi gì nữa? Nói đi.” Kiều Triệt sao lại không biết “Bản lĩnh” của đứa em trai này chứ.

“Em chơi một Omega, người đó lại là anh trai của Tưởng Kính Tư, cho nên ——"

Kiều Việt nghe cậu nói lung tung tránh nặng tìm nhẹ, lập tức vạch trần, “Chỉ là em chơi người ta sao? Em kêu mười mấy Alpha cưỡиɠ ɧϊếp cậu ta! Người ta sắp bị mấy người các em hại chết rồi đó!?”

Nhìn giữa mày Kiều Triệt vì lời nói của Kiều Việt dần nhăn lại, Kiều Chử tiếp tục thoái thác trách nhiệm, bào chữa cho bản thân “Em gọi bọn họ đến giúp em đè anh ta lại —— Anh cũng biết,anh, em vẫn còn chưa phân hoán, không thể khống chế anh ta được, Chính anh ta bị tin tức tố khống chế, chính anh ta tự mình mời những Alpha khác tiến vào.”

Kiều Việt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Chử. Nếu không phải có anh cả ở đây, anh sẽ lập tức đi lên bóp cổ cậu.

Kiều Triệt luôn luôn dung túng Kiều Chử lúc này cũng phải nhíu mày với hành vi ác liệt của cậu.

“Chuyện này em thật sự quá đáng.”

“Thật xin lỗi, anh —— em biết sai rồi, em sẽ đi xin lỗi.”

“Em sẽ làm tất cả để anh ta đồng ý tha thứ.”

Thường ngày ra ngoài gây chuyện, nếu không phải có anh trai che chở cho cậu thì có lẽ cậu đã bị trả thù đến xương cốt không còn, cậu hiểu rõ cách để lấy lòng thương hại của hai anh. Kiều Chử lập tức khụt khịt muốn khóc.

Khi cậu đang ra sức biểu diễn, Kiều Triệt đã hành động trước, hắn dò hỏi tình huống và tin tức của Omega đáng thương kia, chuẩn bị tự mình tới cửa xin lỗi vì đứa em trai hư hỏng của mình.

Kiều Việt sớm biết kết quả sẽ như thế —— Anh không ghen ghét sự bất công của anh cả đối với Kiều Chử, ngược lại, anh lo rằng sự dung túng này sẽ khiến cậu càng thêm vô pháp vô thiên.

“Chuyện này, cứ xử lý như vậy trước đi.”

“Cấm túc—— một tháng quá dài, đổi thành hai tuần đi.”

Tuy chỉ nói miệng nhưng Kiều Việt biết đây là quyết định cuối cùng của anh trai, không được phép thay đổi.

“Trừ bỏ chuyện này, còn một việc nữa.” Chuyện xấu xa của em trai còn đau đầu hơn cả công việc thường ngày.

“Chuyện gì?” Kiều Triệt hiển nhiên không nghĩ tới còn có chuyện thứ hai.

“Trước khi chuyện này xảy ra, Kiều Chử ở trường quân đội đã đánh bạn học, trường học đã ra quyết định xử phạt, một là yêu cầu em ấy trực tiếp đi xin lỗi.”

“Em không đi.” Kiều Chử lập tức từ chối — Cậu sẽ xin lỗi anh trai của Tưởng Kính Tư là vì gia thế hai nhà tương đương, cậu cần phải giữ mặt mũi cho gia tộc, mà người bạn học kia ——Chỉ là một người bình dân , có chút thiên phú mới vào được trường quân đội thôi.

“Cậu ta chỉ là một người thường, hơn nữa —— cậu ta cũng đánh em.” Cậu sẽ không nói xin lỗi với người không có khả năng gây ảnh hưởng gì đến tương lai của cậu cả.