🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trái tim Tiếu Văn Nhung giống như đang có con mẻo nhỏ cào ngứa. Chỉ là bộ dáng đáng yêu của Liễu Tranh mặc áo ngủ khiến cho hắn hận không thể đem tiểu ngu ngốc này hung hăng tiến vào trong lòng xoa nắn, nếu thật sự chụp nón ngủ có lỗ tai thỏ lên chỉ sợ cả buổi tối này hắn không thể nghĩ đến chuyện đi ngủ.
Liễu Tranh nghĩ hắn đang tứ giận, khẩn trương an ủi: “Tôi, tôi không mang là được.”
Tiếu Văn Nhung sĩ diện muốn chết, thà rằng để cho Liễu Tranh hiểu lầm cũng không chịu giải thích. Hắn đem tiểu ngu ngốc ấn vào trong ổ chăn, mở đèn ngủ, nhìn tiểu ngu ngốc ôm sát đồ chơi lộ ra nét mặt hạnh phúc, nhắm mắt lại, lúc này mới tắt đèn.
Phòng lập tức trở nên cực ky2 im lặng, Tiếu Văn Nhung thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của Liễu Tranh, đều đều vững vàng, mãn nguyện bình thản. Đèn ngủ tản ra ánh sáng nhu hòa, khuôn mặt Liễu Tranh trở nên mơ hồ, khó có thể nhìn rõ. Tiếu Văn Nhung nhìn chăm chú cậu thật lâu, khóe miệng nở ra độ cong nhạt, đột nhiên cảm thấy trong lòng bị cái gì đó lấp đầy, có cảm giác hạnh phúc.
Ngày hôm sau Tiếu Văn Nhung thức dậy rất sớm, muốn thay Liễu Tranh mua bu7a4 sáng. Hắn cố ý điều chỉnh bước đi rất nhẹ, sợ đánh thức đứa nhỏ kia. Lúc đi ngang qua phòng Liễu Tranh thì đem đầu duỗi vào trong cửa, xấu xa muốn nhìn hình dáng ngủ ngã chỏng vó của tiểu ngu ngốc.
Kết quả không thấy được cũng không quan trọng, vừa nhìn sợ tới nỗi trái tim đều lạnh đi phân nửa: trên giường trốn trơn, không thấy Liễu Tranh!
Tiếu Văn Nhung khẩn trương hô to gọi nhỏ, hận không thể lục tung lên tìm, kết quả Liễu Tranh cười tủm tỉm vừa phía ban công lộ đầu ra, nói: “Tôi ở trong này nha!”
Tiếu Văn Nhung tức giận đến muốn đánh người.
Lúc hắn gấp đến độ giơ chân thì tiểu ngu ngốc kia ở ban công nhàn nhã ngắm hoa!
Liễu Tranh nhìn một đám hoa vây quanh túm chụm một chỗ, kinh ngạc mở miệng không khép lại được, “Oa! Hoa mõm chó! Còn có hoa xác pháo, mai địa thảo, cây rau má! Phía sau là oải ngưu cùng cúc cánh giấy phải không? Hoa đồng tiền, hoa tú cầu cùng trợ hoa thật xinh đẹp! A, mẫu đơn đã nở hoa rồi, loại hoa này rất khó nở nha!”
Tiếu Văn Nhung có chút kinh ngạc nho nhỏ.
Không ngờ Liễu Tranh đối với hoa cỏ cư nhiên biết nhiều như vậy, đọc tên hoa không sai chút nào, nơi xuất xứ cũng hoàn toàn ăn khớp. Người trong thành phố như vậy cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa tuổi cậu ta còn trẻ như vậy. Tiếu Văn Nhung không khỏi nhìn tiểu ngu ngốc với cặp mắt khác xưa.
“Cậu thích hoa?”
“Uh!” Liễu Tranh dùng sức gật đầu, “Đây đều là do ở nhà dưỡng?”
“Đúng vậy”, Tiếu Văn Nhung có chút kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên,“Đều là tôi dưỡng!”
“A a a!” Liễu Tranh kinh ngạc thét chói tai liên tục, ánh mắt trở nên vừa hưng phấn vừa hâm mộ.
Tiếu Văn Nhung hưởng thụ cảm giác được sùng bái, cái đuôi đắc ý vểnh lên thật cao. Cái khác không dám nói, chơi cây cảnh tuyệt đối là một người giỏi, ngay cả bác gái đại gia dưới lầu cũng thường xuyên hướng hắn thỉnh giáo, có đôi khi thấy hoa bị vứt bỏ ở thùng rác gần đây sắp chết hắn cũng có thể diệu thủ hồi xuân, cứu sống lại.
Liễu Tranh tán thưởng: “Cậu thật lợi hại!”
Tiếu Văn Nhung cười rộ lên: “Cậu cũng không kém nga, nhận được nhiều giống như vậy.”
Liễu Tranh có chút buồn bực cúi đầu, cắn cắn ngón tay, nói: “Cũng chỉ nhận biết thôi, cho tới bây giờ chưa từng nuôi qua. Tôi cảm thấy bản thân là sát thủ thực vật, ngay cả cây xương rồng bà cũng có thể dưỡng chết được…”
“Ách……” Tiếu Văn Nhung nghe được mà rơi một giọt mồ hôi lạnh,cảm thấy loại chuyện này thật là có khả năng phát sinh ở trên người tiểu ngu ngốc.
Bữa sáng rất thịnh soạn, hoành thánh, canh chua cay, bánh củ cải, sữa đậu nành, ma đoàn, bày ra tràn đầy một bàn.
Liễu Tranh ăn thỏa mãn mà nheo mắt lại, khóe miệng một lớp mỡ, bị mặt trời chiếu tới lòe lèo sáng. Tiếu Văn Nhung ở trong lòng vụиɠ ŧяộʍ cười, giữ đầu tiểu ngu ngốc lại giúp cậu tỉ mỉ lau khô.
Sau đó hai người cùng đi học.
Lúc Liễu Tranh nghe giảng thật sự rất chăm chú, sống lưng cực kỳ thẳng, đôi mắt di chuyển theo thầy giáo, hơn nữa còn ghi chép trên cuốn vở dày. Tiếu Văn Nhưng đối lập là một bộ dáng không thích nghe, Liễu Tranh quả thực chính là học sinh khuôn mẫu.
Lúc tan học Tiếu Văn Nhung ngồi vào bên cạnh cậu đem cuốn tập ghi chép có chút trọng lượng giơ lên xem, các loại bút màu chỉ rõ định nghĩa, kiểu mẫu, phân tích sai lầm, trùng lập có chút khó xem, một mảnh xanh xanh đỏ đỏ. Tiếu Văn Nhung có chút choáng váng đầu đem vở thả lại trước mặt Liễu Tranh.
Liễu Tranh ngượng ngùng cười cười, “Tôi cái gì cũng không được, mặc kệ làm gì cũng không xong, chỉ có học tập là thành tích tốt một chút.”
Thẳng đến khi sau cuộc kiểm tra trắc nghiệm của trường, Tiếu Văn Nhung mới biết được thành tích học tập Liễu Tranh, tốt không chỉ có “một chút”, mà là “rất nhiều một chút”. Kết quả cao nhất hơn hai mươi điểm so với thứ hai, tổng số điểm được xếp hạng đầu tiên, bỏ xa người thứ hai gần năm mươi điểm, chuyện này ở trường trung học trọng điểm quốc gia này cơ hồ không có khả năng xảy ra.
Liễu Tranh nhìn qua ngơ ngác, rất dễ khi dễ, khiến cho tất cả học sinh cùng thầy cô giáo mở rộng tầm mắt.
Liễu Tranh vẫn như cũ ngượng ngùng cười cười, “Trừ bỏ học tập, tôi không biết bản thân còn có thể làm tốt cái gì nữa…”
Câu này xác thực thật là lời nói cực kỳ chân thật, không có chút yếu tố khiêm tốn. Tiếu Văn Nhung tuyệt đối dũng cảm cam đoan.
So sánh với Liễu Tranh, thành tích của mình kém xa vạn dặm, nhưng ở trường trung học tụ tập các học sinh ưu tú có thể lấy được điểm trên trung bình thì coi như thành tích cũng không tệ rồi. Nhưng Tiếu Văn Nhưng vẫn thật để ý, nhưng mà chỉ là bản thân chăm chú trông nom hoa hoa cỏ cỏ cùng…. tiểu ngu ngốc kia thôi.
Dù sao cuộc sống hai người ở chung đã qua không ít ngày, cho dù không hề có quan hệ cũng có chút cảm tình.
Nhiệt tình yêu thương của Liễu Tranh đối với thực vật hoa cỏ có tăng mà không giảm, nhưng vẫn là ở giai đoạn cẩn thận cẩn thận quan sát, cho dù sao sao cũng không dám tự tay nuôi dưỡng, phỏng chừng là bị thể chất sát thủ thực vật của mình dọa tới, một khi bị rắn cắn, mười năm vẫn còn sợ.
Tiếu Văn Nhung cố ý đi chợ hoa mua bồn lan quân tử cùng lô hội, đều là thực vật dưỡng siêu dễ dàng, gần với cây tiên nhân chưởng. Cho dù căn bản không chăm sóc, ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng mà tưới nước cũng có thể sống thọ, còn có thể dưỡng chết sao? Tiếu Văn Nhung tin tưởng mười phần mang hai chậu hoa về nhà.
Liễu Tranh đối với hai vị khách mới này rất ngạc nhiên, nhịn không được đưa tay vuốt ve phiến lá mềm mại của quân tử lan.
“Cái này về sau cậu phụ trách nha”, Tiếu Văn Nhung giống như đang dâng tặng lễ vật để đem chậu hoa nâng đến trước mặt Liễu Tranh, “Đặt ở nơi gần cửa sổ, giữ cho chậu ướt, dùng nước mưa hoặc là nước không tù đọng đổ vào, nếu dùng nước máy, trước tiên hãy để trong thùng hai ba ngày hãy dùng,để chất hỗn tạp có hại bên trong lắng đọng xuống, hiểu chưa?”
Liễu Tranh cố gắng gật đầu một cái, vẻmặt nghiêm túc.
“Lúc dưỡng phải thường xuyên chuyển chậu, bằng không lá sẽ hướng về phía về một bên có ánh sáng, thoạt nhìn sẽ thoải mái lắm.”
Liễu Tranh híp mắt cười rộ lên, “Tôi biết, trên sách sinh có nói qua, là tính hướng sáng của thực vật, đúng không?”
Tiếu Văn Nhung nở nụ cười cổ vũ với tiểu ngu ngốc, “Nhất định có thể dưỡng tốt, kết quả còn có thể nở hoa, tôi tin tưởng cậu!”
Liễu Tranh mở to đôi mắt trong suốt nhìn hắn, tựa hồ đang hấp thu năng lượng từ nụ cười kia, không biết vì sao tin tưởng đột nhiên tăng lên nhiều hơn.
Cậu dùng lực gật gật đầu, tiếp nhận chậu hoa đựng cây lan quân tử vẫn còn nhỏ, đáp lời: “Uh!”
Lời thề, giống một mầm móng mới mẻ, nhẹ nhàng rơi vào đất.
Secretwind: có một số hoa ta không biết dịch tên, để hình cho mọi người xem, ai bik mau chỉ ta nha ><
Hoa mõm chó
–
夏堇
Hoa xác pháo
–
串串红
Mai địa thảo
–
非洲凤仙
Cây rau má
–
铜钱草
Dạ yên thảo
–
矮牛
Cúc cánh giấy
–
百日草
Hoa đồng tiền
–
非洲菊
Hoa tú cầu –
绣球花
Trợ hoa
–
吊钟花
Xương rồng bà -仙人掌
.Mẫu đơn –
牡丹