Chương 6
Tôi cảm thấy lời nói của người đàn ông này ghê ghê,tôi lùi lại tay anh ta vẫn nắm lấy tay tôi…
-Bóp vai của anh không chỉ đơn giản là bóp vai bình thường phải không,tôi chỉ cần anh giúp chúng tôi,đưa tôi về thì tôi không cần lấy công..
-sẽ được về chấp nhận thỏa thuận không
-có tôi chấp nhận làm ơn hãy giúp bạn tôi,cô ấy tên Thư hiện đang bị chảy rất nhiều máu
-cô tên gì
-tôi tên Thùy còn anh (Tôi thấy mấy người mặc đồ đen nhìn tôi khi tôi hỏi tên anh ta) anh không nói cũng k sao (tôi xua tay)
-Tôi tên Chiến
-Chiến,cám ơn anh
-đừng cám ơn vội sẽ hối hận đấy (anh ta quay đi nói với những người kia bằng tiếng singapore)..
Họ nói gì đó bằng tiếng sing nên tôi không hiểu,rồi mấy người kia cúi đầu nói gì đó như vâng…anh ta bước ra bên ngoài rồi chỉ tôi ngồi…
“cô cứ ngồi ở kia,chờ đón bạn”
-Vâng cám ơn anh nhiều,thật sự cám ơn (tôi cúi đầu)…
Anh ta vào căn phòng phía trước rồi đóng cửa lại,tôi nắm chặt bàn tay run run khi một lát sau thấy một phụ nữ mặc bộ vest đen gọi tôi.
‘Cô gái đi thôi bạn cô đã được đưa ra ngoài an toàn”
-cám ơn,tôi cám ơn nhiều lắm
Tôi ra bên ngoài thấy một người đàn ông cõng Thư vào thang máy…
Tôi: tôi muốn cám ơn anh ta một lần nữa
Phụ nữ: tôi nghĩ không cần cậu đâu ạ
-tôi muốn cám ơn thôi ạ
-cậu ý lúc này không thể tiếp khách nữa,đang bận
-dạ vâng vậy tôi cám ơn ạ ,chị nhắn hộ em là em ngàn lần cám ơn…anh ta thật sự là người tốt (nghe thấy tôi nói câu đó người phụ nữ chỉ cười nhạt)…
Đưa Thư vào viện người phụ nữ đó làm thủ tục rồi còn đưa tiền và vé máy bay cho chúng tôi…
“giờ các cô có thể về,giấy tờ của hai cô cũng ở trong ví này ”
-tôi xin nhận vé còn tiền tôi sợ không trả được
-cô đã thỏa thuận với cậu ấy rồi mà,đây là tiền cô xứng đáng được có…trên đường đi còn cần dùng
-vậy tôi xin vay 100 đô này ạ,tôi sẽ gửi sớm cám ơn chị
-chỉ 100 đô thoi à
-vâng chỉ vậy thôi ạ…em cám ơn nhiều lắm…
Tôi vào bên trong Thư đã tỉnh táo nhưng có vẻ sợ sệt
Thư: sao đưa tao ra ngoài được vây
-tao may mắn nhờ được người giúp
-ai mà lại đưa tao ra khỏi đó được
-tao đến bây giờ thật sự cũng không biết anh ta là ai nữa,thật đấy,tao cũng hoang mang
-là đàn ông à
-uk đàn ông mày ạ,tao cũng k hiểu
-chắc anh ta và mày có gì rồi chứ gì
-không chưa có gì,tao thề đấy…
-vậy anh ta là ai mà cứu được tao,quan trọng là chúng mình sẽ chết vơi tay mụ Phương,bà ta không phải dạng vừa mà…
-biết là như thế chúng ta chấp nhận trốn,nếu hôm nay không có người cứu thì mày chết rồi
-sao mày không để tao chết đi
-mày điên à sao lại nói thế
-Tao cứ nghĩ cảnh bị 4 lão già thay nhau quan hệ với tao là tao thấy nhục lắm rồi,tao thấy chán cuộc sống này
-bây giờ chuyện đã như vậy rồi,tất cả là do mày lựa chọn,tại sao không nghe tao từ bỏ sớm đi
-bây giờ mày trách tao thì cũng muộn rồi,tao thấy ghê tởm chính mình
Tôi khóc khi thấy Thư khóc,chúng tôi thà sống trong tù còn hơn cứ sống một cuộc sống nhục nhã đến thế này…thật nhục nhã,bị chà đạp,bị xua đuổi tất cả chỉ vì đồng tiền…
Bắt xe ra sân bay tôi và Thư trở về ngay trong đêm,vào tới phòng trọ chúng tôi vội vã thu xếp đồ rồi Thư ngồi xuống giường
Thư: còn bố mẹ tao nữa chúng sẽ quấy nhiễu
-bảo hai bác tạm lánh đi đâu đó vài hôm,quan trọng là bây giờ phải đi,mày cần phải hồi phục sức khỏe…
Trời đổ cơn mưa,hai chúng tôi chở nhau trên chiếc xe máy đi thuê một nhà nghỉ cách xa trung tâm thành phố sài gòn,Thư gọi cho bố mẹ và nhắn rời đi…Tôi và Thư thở phào nhẹ nhõm
Thư: tao tính ra bắc tránh bọn chúng một thời gian
-được đấy,chúng ta ra đó có gì ăn đấy không lo
-uk nếu ở đấy tao sợ không ổn,cũng k muốn trốn chui lủi…
-được cố nhé …
Tôi đi mua vé tàu tiện đi qua xin chị chủ nghỉ làm thế nhưng thấy chị tôi lại ngại,chỉ biết đứng bên đường nhìn rồi lại quay đi,tôi quyết định nhắn tin cho chị ấy “em xin lỗi em phải về Bắc,về với con em”
Còi tàu vang lên,tôi đỡ Thư bước lên tàu,tạm biệt sài gòn thành phố năng động nhưng cũng đầy ắp kí ức đáng sợ đối với chúng tôi…Tàu về đến Hà Nội tôi bất giác nhớ lại cái người mà cứu Thư,đó là người tốt,cũng không thể báo đáp đành ghi nhớ trong lòng…
Thuê phòng trọ xong xuôi tôi và Thư đèo nhau đi xin việc làm,tại 1 quán cafe
Chủ: chỉ nhận 1 người thôi
Thư: mày làm đi
-thôi mày làm đi ,mày đang yếu để tao đi xin việc khác,bê cafe cho nhàn
Thư: nhưng mà tao…
-không nhưng gì cả tao đi xin việc đây,cùng cố gắng nhé
Thư: ok cám ơn nhé
-con hâm có gì đâu…
Tôi đi qua khu trung tâm thấy một công ty ten tiếng Anh ,vì ít học nên tôi không hiểu nghĩa của cái tên ý,họ tuyển lao công,tôi vào xin việc mà bảo vệ ngạc nhiên…
Bảo vệ: có làm dc k đấy trông trẻ thế này thì chẳng mấy mà bỏ
-cháu làm lâu dài ạ,cháu thích hợp với công việc dọn dẹp ạ
-uk thử việc 3 ngày,cô lao công chính đang nghỉ,khi nào cô ấy đến thì sẽ xem xét xem có dc làm chính k nhé,yêu cầu quan trọng là luôn sạch sẽ
-dạ cháu hiểu…cháu bắt tay vào làm luôn đây ạ
-ok
Tôi vứa sách thùng nước lau dọn vừa đeo tai nghe để nghe nhạc,lau bàn của các phòng ban,phòng họp cho tới khi nhân viên trong công ty đến làm…
Người A:ô lao công mới
Chị B: chịu khó nhé đừng bỏ việc sớm
-vâng em sẽ cố hết sức…
Tiếng bên trong phòng của ai đó quát nhân viên tôi nghe rất quen…rồi chợt nhận ra đó là tiếng Huy
Huy: làm thế thì nghỉ ở nhà đi,công việc chính là mời và phải truyền bá được nội dung để khách hàng có thể kinh doanh,thế mà chính cậu lại nợ nần rồi lấy tiền của công ty vào việc riêng vậy à,thế thì giúp được ai kinh doanh (choang ly nước trong phòng đó vỡ)
Chị B; lại bắt đầu chửi bới rồi oải ghê
Tôi: chị ơi cho em hỏi đây là công ty gì ạ
-là công ty truyền thông ACE ,em không đọc à
-dạ em không biết tiếng anh,em học hết lớp 9 thôi ạ
-uk ,vào dọn đi em k lại nghe ăn chửi
Tôi đứng bên ngoài nhìn qua cửa kính và đeo khẩu trang lên,vào phòng dọn những mảnh vỡ,tôi thấy chữ giám đốc và tên của Huy …anh ta hẳn là làm giám đốc…
Huy: dọn sạch vào không người khác dẫm phải (nói giọng ông chủ,tôi không trả lời Huy hỏi lại)nghe thấy không
-vâng
-khoan đã nhìn quen nhỉ bỏ khẩu trang ra xem (tôi bỏ khẩu trang) tao nghi nghi rồi,mày có mưu đồ gì mà định vào đây
-theo mày tao có mưu đồ gì
-mày không nói thì bố ai mà biết được
-vậy mày đừng hỏi để tao đỡ phải nói (ly nước trên bàn anh ta hất vào mặt tôi)
-tỉnh táo lại đi,đừng cố bám lấy tao nữa,mày con hơn cả đỉa
-Nếu tao biết đây là nơi mày làm việc thì có đánh chết tao cũng không thèm,à quên lên chức giám đốc cơ đấy,giám đốc lừa vợ đi trả góp hộ để mua sh cưỡi,giám đốc hèn kém dối vợ bao gái đi nghỉ mát trong khi k đưa nổi tiền mua sữa cho con,chức giám đốc của mày trong mắt tao nó cao sang quá cơ…(tôi quay đi)
-đừng xuất hiện trước măt tao nữa,loại đàn bà đâm chồng tù tội như mày không xứng trong mắt tao
-chưa tù thì mày cũng đâu coi tao trong mắt mày
-không hiểu sao mày không đi làm gái đi,trông mày đi làm gái chắc mấy thằng thợ xây thích lắm đấy
-tao làm gì thì chí ít cũng sẽ k sai lầm lấy cái thằng còn không bằng thợ xây,thợ xây ngta kiếm tiền trên mồ hôi,còn mày kiếm tiền trên sức lao động của vợ,người nhục là mày,à quên tao có yêu lần nữa thì nhất định cũng tìm người biết tự kiếm tiền và không ỉ lại vào vợ (tôi nhếch mồm rồi quay đi)
-cút…cút ngay…
Công việc tiếp theo mà tôi xin được là công việc trong quán giặt là ,lương hôm nào được trả luôn hôm đó 100k/ngày,dù vất vả giặt qua rồi cho máy,là dưới trời nhiệt nóng nhưng tôi thấy thoải mái khi làm công việc này,1 tháng trôi qua công việc ổn định tôi định ngày mai sẽ về quê thăm con,lướt trên mạng Thư chỉ trỏ
Thư: thằng chó chồng mày lúc nào trên facebook cũng tỏ ra hào nhoáng gớm
-kệ nó quan tâm làm gì,mai tao về quê thăm con về cùng nhé
-à không tao không đi được rồi
-sao thế mai ngày lễ mà ở đâu chẳng được nghỉ
-tao có việc thật
Tôi thấy Thư kì lạ,có tiền mua đồ xịn,lại luôn mua đồ ăn ngon rồi sắm được cả tủ lạnh và điều hòa cho phòng…
Tôi: tiền mày giữ mà tiết kiệm,tiêu hết tiền tiết kiệm thì sau này nhỡ có việc thì sao
-đời sống là mấy hả mày,cứ ăn tiêu thôi vì đời cho phép (tôi ngồi giặt trong tolet thấy quần chip của Thư bé tí)
-này sao quần mày bé thế này mặc k khó chịu à,mua cái rộng rộng mà mặc
-mày điên à ,mặc lọt khe mới quyễn rũ chứ
-rũ gì mặc bên trong ai mà biết,tôi thấy Thư chải chuốt nước hoa thơm phức
-đi chơi với cu Hải à (anh thuê cùng xóm trọ thích Thư)
-điên ai mà đi vs tên nhà quê ý,mày cứ xui tao đi uống nc cả buổi cứ nói gì luyên thuyên hết cả…
-thì ông ý cứ nhắn tao mấy lần là mời mày đi rồi,từ chối mãi thì ngại đúng không.
-uk nên tao mới đi đấy
-anh ý thật thà lại chịu khó,kiếm dc người nthe khó lắm
-thế sao mày k yêu
-này cu hải k yêu tao chứ k tao cũng yêu (tôi trêu Thư)
-tao tầm này chỉ thích tiền,không thích yêu đương phù phiếm
-tất nhiên,tao chỉ lo làm gửi tiền cho bố mẹ trả nợ là tao sướиɠ rồi…
-tao đi đây,về muộn đấy ngủ trươc đi,đi chơi vs bạn cho đỡ chán
-uk cẩn thận đấy (tôi định hỏi bạn nào nhưng nghĩ lại thì lại thôi )
Tôi phơi quần áo cô bé sinh viên bên cạnh hỏi nhỏ
“chị ,sao chị ấy xịt nước hoa gì mà mạnh mùi thế làm em k ăn nổi mỳ tôm”
-thói quen rồi đó em,thông cảm cho nó tí nhé
-nhìn phơi đồ kìa,đồ của chị và chị Thư khác hẳn nhau
-khác gì
-nhìn là biết (tôi nhìn lên thấy từ đồ lót đến trang phục đúng là Thư vẫn đậm chất ăn chơi)…
Sáng sớm đến tiệm giặt là tôi giặt đồ rồi gọi cho con gái
Nhím: mẹ ơi bao giờ mẹ về
-tối mẹ bắt xe về này,nay mẹ định về sớm nhưng chưa xong việc con ạ,nhím vs ông bà ăn chưa
-con ăn rồi mẹ ạ,con lại được học sinh giỏi mẹ ạ
-sao lại là lại được
-con thấy dễ quá ạ (tôi cười)
-k dc chủ quan sau mới khó,phải chịu khó học giống như
-giống như bố ạ,con thấy ở làng bảo bố con học cao lắm mà sao bố k đến thăm con hả mẹ
-bố con bận,nhím có mẹ rồi mà
-vâng mẹ về sớm nhé
-uk ngủ trưa đi con cho khỏe…
Xẩm tối tôi chở nốt đồ giặt là đi giả nốt cho các nhà yêu cầu phát tại nhà,thêm được mấy chục tiền ship tôi đi qua hàng mã thấy đồ chơi của con,tôi bỏ ra đếm được 150 tiền ship,mua cho con được con búp bê mà lòng thấy rất hạnh phúc…còn một đơn nữa giao đến một nhà trong khu toàn biệt thự,tôi ấn chuông mãi không ai ra mở rồi vừa quay đi tôi thấy có người đi va vào lưng từ phía sau,tôi giật mình quay lại,người đàn ông đó đeo khẩu trang tay cầm con dao đầy máu tiến tới chỗ chiếc xe Mercedes màu đen,tôi thấy rõ anh ta cúi đầu rồi người trong xe vứt điếu thuốc ra ngoài,tôi nhận ra đó là Chiến,anh ta cũng thấy tôi,bất giác tôi sợ lên xe máy Phóng thật nhanh…
Thùy đánh rơi con búp bê tại đấy…Chiến ngồi trong xe bảo lái xe
Lái xe: nó thấy rồi ạ có cần
-tao biết nó
-dạ…cứ lo ở đây đi là được ,à ra nhặt cho tao cái hộp mà người phụ nữ khi nãy đánh rơi…
Tôi về nhà trọ rửa mặt rồi cất xe ,tôi vẫn còn sợ hãi chắc bọn họ đánh nhau thôi,nhưng anh ta làm gì ở đấy…tôi sách túi bắt xe về quê ngày chiều tối hôm đó…về nhà cả đêm ôm con mà không ngủ được
Nhím: mẹ sao cứ cọ quậy vậy,mai còn đi xem hội mà mẹ k ngủ thì sao xem được
-con ngủ đi mẹ một lát sẽ ngủ sau
Nhìn con gái ngủ ngon trong vòng tay,tôi thì lại cứ nghĩ đến chuyện kia cả đêm làm tôi khó nghĩ…Ngày hôm sau đưa con gái đi xem hội ở ngôi làng của Huy gặp mẹ Huy tôi chào
‘Mẹ”
-không dám
Nhím: bà nội
mẹ Huy: ai là bà mày,ở với nó thì không có bà cháu gì hết (nói trc mặt bn người)
Tôi: khi cháu nó gọi bà tức là cháu nó còn nhớ đến bà ,còn khi mẹ từ chối cháu tức là mẹ chẳng hề nghĩ đến cháu nên sau này nếu cháu k gọi bà nội nữa hoặc con chẳng gọi mẹ nữa thì hãy cứ nhớ đến ngày hôm nay.
-đúng là lũ tù tội nói chuyện bố láo mất dậy( tôi bịt tai con)
-tù vì kẻ như thế tôi biết là ngu nhưng tôi k hối hận vì đã đâm kẻ bất tài như Huy (tôi dắt con quay đi điện thoại reo lên là chủ tiệm giặt)
Chủ tiệm: này hôm qua em có chuyển áo đến nhà ở khu X k
-em có ấn chuông nhưng k ai mở của ạ
-ôi dời cái người giặt áo ý chết rồi,sợ quá vừa công an đến hỏi,bị đâm 6 phát thủng tim (tôi sợ run lên nhớ đến chuyện tối qua) em đến có gặp ai không
-vâng em đến có (định nói thì bên kia hồ tôi thấy Chiến đang cầm quả bóng bay đưa cho con gái tôi cười niềm nở,tôi ngạc nhiên)
-có á có thấy ai để chị báo công an triệu tập em lấy lời khai
-à không ,em đang trả lời bạn ở đây
-làm chị giật mình,vậy thế nhé sợ quá,xã hội bây giờ đâm gϊếŧ nhau loạn lên
-vâng (tôi cúp máy rồi chạy sang)
Chiến: đây chắc là mẹ cháu
Nhím: vâng mẹ cháu đấy ạ,mẹ ơi chú này lấy bóng cho con (tôi giật con lại ra phía sau )
Tôi: nhím ra tìm bà ngoại rồi về trước đi
Nhím: mẹ con muốn chơi mà
-mẹ bảo về thì về đi…
Tôi quát lên Chiến thở dài
Chiến: sao lại nói to vs con nhỏ như thế chúng đáng yêu mà (định sờ vào má nhím tôi gạt tay..nhím chạy đi)
-anh muốn gì sao anh lại theo tôi về đây
-cô quên thỏa thuận à
-hôm qua ở đó tôi nhìn thấy anh và 1 người nữa,anh có phải là kẻ gϊếŧ người không vậy
-phải (tôi lùi lại)
-tôi không quen anh xin lỗi (ý né tránh)
Tôi chạy…chạy như chưa bao giờ được chạy,chạy trốn khỏi người đàn ông đó,anh ta đã gϊếŧ người …không tôi không thể quen kẻ gϊếŧ người …
Tiếng quát lớn bên kia hồ” Bắt lấy cô ta mang về”
-Tại sao lại là tôi vậy,tránh xa tôi ra
-Chúng ta có duyên mà…
-Làm ơn hãy buông tha cho tôi…tôi có con rồi cũng từng đi tù rồi…
Anh ta cười ầm lên “ Mang nó về bảo nó mặc bộ đồ sεメy nhất cho tao xem”
-Anh bị bệnh hoạn à
-Bị bệnh thôi chưa hoạn ( Anh ta hôn lên má tôi một cách nhẹ nhàng và cười khẩy bên tai)…chúng ta chơi trò bóp vai nhé cô gái nhỏ…
Tôi được đưa lên chiếc xe màu trắng còn anh ta lên chiếc xe đen ,tôi hét thế nào bên ngoài cũng không nghe thấy…
Trong xe lái xe vội vã đưa máy
Lái xe: ông ấy biết rồi cậu chiến
-cứ làm theo kịch bản
-xử lý cô ta là xong,nếu ông ta biết cô gái đó không phải người đàn bà của cậu thì ông ta sẽ cho chết hết
-vì thế nên cần diễn vở kịch thật hoàn hảo
-cậu lần này làm việc sao vậy
-tôi k muốn cô ta chết oan
-trước nay cậu có như vậy đâu cậu định qua mắt dc ông ta sao,k đùa được đâu
-tôi sẽ biến cô ta thành người đàn bà của mình,ai nói tôi đùa…
Chiến cầm điếu thuốc châm rồi nhìn ra bên ngoài thở dài như thể không biết nên làm gì vs Thùy ….
---------