Phận Gái

6.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tiếng quẹt quẹt bên vệ đường của cô lao công đang quét rác,tiếng nói hớn hở của các cô gái làng chơi bên vệ đường người lên taxi,người lên xe máy chở kẹp 3,4 người... Cô lao công nhìn rồi thở dài....  …
Xem Thêm

Chương 10
9 tháng sau đứa trẻ mà tôi sinh ra dường như mang đầy nỗi buồn như tôi,ánh mắt của nó rất giống cha nó,tôi tự đến viện sinh con và chỉ gọi cho em gái…

Hiền: chị định giấu đến bao giờ 4 tháng rồi chị k về

-chị sợ sẽ làm bố mẹ thêm buồn

-dù sao thì chị cũng đã làm bố mẹ buồn rồi còn gì,có buồn thêm cũng đành chấp nhận chứ biết sao giờ,bố mẹ mãi là bố mẹ có bao giờ bỏ chị đâu,vậy bố đứa bé ở đâu anh ta có biết đến sự tồn tại của đứa trẻ không.

-không chị và anh ta qua đêm đúng 1 lần,nói ra để ràng buộc anh ta thì không thể

-tai sao lại không thể

-hắn có vợ rồi em hiểu không

-chị ngu ngốc thật,phải gọi là quá ngu ngốc

-uk phải nói là số khổ mới đúng

-nhưng thôi em đặt tên cho cháu là cu Tôm nhé

-uk sao cũng được,lại chăm chị ít ngày vậy

-Dù sao cũng may em lại đang đi làm trên này nếu không thì cũng bó tay…

-cố giúp chị..

1 năm sau tại phòng cấp cứu của bệnh viện nhi

Bác sỹ: bị bệnh nhiễm khuẩn máu cấp bệnh này ở Việt Nam chưa chữa dứt điểm được

-vậy phải sao hả bác sỹ

-chỉ còn cách xuất ngoại thôi,bên sing kĩ thuật và mọi thứ hiện đại hơn họ sẽ làm được

-xuất ngoại,vậy là rất nhiều tiền

-đúng thế gia đình phải xác định đi hơn nữa nhóm máu của thằng bé là AB- ,là một nhóm máu rất hiếm phải xác định lọc lại toàn bộ là một chuyện mà tìm người có nhóm máu này nữa lại càng hiếm,trong 1000 người thì có khoảng 50 người có nhóm máu này

-hiếm vậy sao ạ,vậy bác sỹ xem tôi có phải nhóm máu đó không?…

Kết quả máu của tôi k khớp vs thằng bé,tôi phải gọi bố mẹ rồi nhờ bạn bè kể cả Thư nhưng không ai có nhóm máu ý,tôi bất lực nhìn thằng bé mới hơn 1 tuổi mà trên tay chẳng còn chỗ nào là không có ven,tôi đau lòng mà chẳng biết có thể làm gì cho con…mẹ nghèo và mẹ bất lực con ạ

Thư: bây giờ sao,bố mẹ mày thì cũng lấy đâu ra,còn không mau đi tìm bố nó

-tìm bằng cách nào bây giờ hơn nữa bây giờ nói ra liệu anh ta có tin không

-con điên này mạnh mẽ lên xem nào chuyện đâu còn có đó,bây giờ tao cho mày vay 50 triệu để cho con qua đó xem bác sỹ nói sao rồi tính tiếp

-tao cả nhà còn 4 triệu sang đó còn đủ chi phí sợ k dc

-thì cứ cho con sang rồi tính tiếp

Mẹ: cứ đi đi về mẹ bán lứa lợn này với đi vay thêm

Tôi: mẹ con làm khổ mẹ nhiều rồi

-nếu mày biết thế thì đã không đẻ thêm,1 đứa k có bố còn 1 đứa chẳng biết bố là ai,mày xem mày làm đàn bà mà có suy nghĩ không hả

-con xin lỗi mẹ (tôi cúi đầu bám vào bàn tay khô ráp của mẹ già)con sai rồi mẹ à…tất cả là lỗi của con,lỗi do con mà ra mẹ ạ

-bây giờ mày mới biết thì quá muộn rồi…

Nhìn bố mẹ già vội vã bắt xe về quê để vay mượn để bán đi đàn lợn do mình cực khổ nuôi tôi thật sự thấy rất buồn,việc nọ nối tiếp việc kia…

Tại sing

Bố của Dĩnh đột ngột lên cơn đau tim cho gọi con gái đến gấp

Dĩnh: bố ơi,bố đừng làm con sợ tại sao bố lại đột quỵ vậy

Người đàn ông già yếu ớt nằm trên giường bệnh

-bố chưa kịp làm gì cho con,nó….nó làm đấy

-ai làm gì cơ bố,con k cần bố làm gì nữa con chỉ cần bố ở lại đây với con thôi,con chẳng cần gì cả…

-bố….(đang định nói chiến mở cửa vào kéo tay Dĩnh )

Chiến; bố em đang bệnh sao em lại làm phiền bố em thế

Dĩnh: sao không đưa bố em đến viện hả anh

-bố em viện trả về mà,hết cách chữa mà em

-nhưng bố em vừa nói được mà sao lại hết cách chữa được…

BỐ Dĩnh định nói gi đó Chiến lườm

Chiến: cứ ra đi yên bình con nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy,bang hội này con sẽ thay bố cai quản,nhất định sẽ làm tốt…

Dĩnh: bố

Chiến: em ra ngoài đi anh có chuyện riêng muốn nói với bố

Chiến nhẹ nhàng đến gần bên giường của bố Dĩnh,anh ta lấy tay sờ lên trán người đàn ông đó rồi cười

Chiến: Sốt cao quá rồi

-mày hãy đối xử tốt với nó tao cho mày tất cả

-tôi đâu cần ông cho,vốn dĩ cơ ngơi này của bố tôi chẳng phải sao…

-tao đâu có hại chết bố mày tại sao bao năm qua mày vẫn luôn nghĩ rằng tao hại chết ông ta,hắn ngu dốt nên tự sát

-Tự sát,nếu không phải vì có thằng bạn đểu như ông đi báo cảnh sát trong vụ buôn ma túy đó khiến bang phái điên đảo,uy danh của bố tôi bị hạ thấp thì bố tôi có đến mức tự sát không…

-tao xin lỗi được chưa,xin hãy chăm lo cho con gái tao thật tốt

-cô ta là thứ đàn bà vứt đi,đã biết tôi thù ông mà vẫn cưới tôi về làm người sống trong cùng nhà với ông,rơm sao bọc được lửa phải không

-con bé yêu mày,nó coi mày là tất cả đối với nó mà

-tôi chẳng quan tâm đến cái thứ tình yêu rẻ mạt đó,bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn,1 là chết trong viện dưỡng lão hai là chết tại đây nhanh gọn vì kẻ như ông bệnh đầy người trước sau gì chẳng chết

-tao đổi ý rồi tao sẽ nói cho con gái tao tất cả

-nó biết hết mà chỉ là nó cố tình làm như không biết

-không nó k phải đứa như thế (Sùi bọt mép bật dậy)

Bên ngoài người của Chiến vào phòng cầm chiếc khăn tay bịt vào miệng người đàn ông cho đến chết,Chiến đứng dậy cười rồi quay ra cửa…

Chiến: báo với mọi người anh đại đã mất chuẩn bị hậu sự…

Tôi cùng em gái sắp xếp đồ để chuẩn bị đi thì trong hồ sơ ở giấy cũ có giấy khám sức khỏe của Huy ,anh ta thuộc nhóm AB thường tôi thở dài

Hiền: chị mong thằng chó đó nó sẽ giúp chắc

-chị k mong nhưng lại hy vọng,ít nhất sẽ xin được chút máu,đỡ được đến dâu hay đến đó

-máu của nó cũng k nên chảy vào người con chị,nó là máu bội bạc và mất dậy,nhím đã 7 tuổi rồi mà chưa một lần biết đến nhà nội cho hộp sữa là thế nào

-bỏ qua đi em chúng ta tự sống tốt là được rồi…

Chuẩn bị hành lý bế con đáp chuyến bay đến sing chiếc xe buýt dừng lại vì phía trước tắc đường…1 loạt xe đen phía trước đang làm tắc nghẽn đoạn đường…

Hiền: hình như là đám tang

-sao em biết

-chị nhìn vòng hoa và dải ruy băng đen kìa hơn nữa đều mặc đồ đen là hiểu…mà em dậy chị chút tiếng sing rồi chị biết chưa

-các câu giao tiếp bình thường chị nhớ rồi

-cố lên cu Tôm sẽ khỏi bệnh…

Chiếc xe buýt đỗ ngay cạnh xe của Chiến,anh ta ngồi trong xe trong bộ vest đen rồi nhắm mắt

Helen: mọi thủ tục đều đã lo xong,ông ta chết vì nhồi máu cơ tim

-làm cẩn thận là được,chúng nó chắc chắn sẽ k để tôi lên giữ chức đâu vì thế phải thật cứng…

-tôi hiểu cậu Chiến,trận chiến này cậu đã chờ bao năm rồi đến lúc cậu phải được nhận lại vì nó vốn là của cậu…

-tất nhiên rồi,tôi nhất định phải dành được nó

-à cô Nhi tôi tìm thấy cô ấy rồi

-ở đâu

-đang ở rất gần cậu..

-rất gần…

Đến bệnh viện con tôi phải chờ làm thủ tục nhập viện,tôi cứ bế con đi đi lại lại,người bệnh đến rất đông từ khắp mọi nơi…

Hiền: để em bế cho chị đi pha sữa cho nó đi

-uk để chị đi pha thằng bé chắc khát rồi…

Tôi đi pha sữa rồi mua luôn hai cái bánh thấy đám người tràn ra,họ đẩy 1 cái xác ra bên ngoài đám người áo đen vây quanh,rồi tôi thấy người đàn ông đeo ruy băng đen trên tay cúi đầu trước cái xác khi anh ta ngẩng lên tôi giật mình khi thấy đó là chiến…trên tay cầm ly sữa tôi chạy theo gọi với nhưng bị đám người cản lại,tôi định gọi lớn rồi thấy vợ anh ta đang khóc Chiến đang ôm cô gái đó,tôi bất giác lùi lại…mình k nên hy vọng,cũng không nên để anh ta biết sự tồn tại của Tôm,biết đâu anh ta sẽ gϊếŧ thằng bé thì sao,cuộc sống của hắn rất phức tạp….

Từ xa Dĩnh đang khóc chơt thấy Thùy đang đứng ở phía xa cô ta lo sợ vội ôm Chiến khóc lớn…

Dĩnh: chúng ta đi thôi anh…

Trở về nhà sau đám tang cô ta lăn tăn

Dĩnh: sao nó lại ở đây nhỉ,đúng là nó,K này đến bệnh viện tôi cần xác nhận một chuyện…

-vâng cô chủ…

Chiến: em đi đâu vậy,các chú em đến họp gia đình bây giờ

-em đi có việc chút rồi sẽ quay lại sau

Chiến thấy khả nghi cười rồi gật nhẹ,Dĩnh vừa đi khuất

“Helen,xem cô ta làm trò gì lúc này cần cẩn thận không được có sơ xuất gì”

-vâng

Dĩnh đến bệnh viện cô ta như điên dại tìm từng phòng….

“xin cô chủ bình tĩnh chỉ là tình cờ thôi chắc chắn cậu Chiến k còn qua lại vs cô ta nữa”

-tôi chẳng bao giờ tin được,chắc chắn khi bố tôi chết họ hẹn nhau để qua mặt tôi (cô ta hét lên như điên)

Thấy Thùy đang bê chậu quần của con vừa ra cửa

Dĩnh: cô ta kia rồi (ra chặn trước đầu) mày nói ngay mày và chồng tao lại hẹn nhau hả

-cô nói gì vậy ,cô hiểu lầm gì rồi tôi và anh ta k còn liên quan

-mày nói dối (tát bốp vào mặt Thùy) mày có hẹn vs ck tao phải không khai ngay…

Helen thấy sự việc rất ngạc nhiên nhưng chỉ đứng nhìn từ xa….

Tôi tóm tay cô ta rồi trợn mắt

-tôi bỏ qua vì vậy cô hãy đi đi và hãy ở nhà mà giữ chồng mình đừng tìm người khác

-mày…mày…

Hiền đi ra khóc lớn

Hiền: chị ơi lại sốt cao quá co giật nữa

Dĩnh thấy Thùy chạy vào trong bên cạnh một đứa trẻ

Dĩnh: cô ta có con rồi à

Hiền: phải chị tôi lấy chồng rồi cô là ai mà đánh chị tôi hả,cô có quyền gì…

Dĩnh: tao vẫn không tin,không tin (cô ta quay đi)

Chiến ở tại nhà giữa các chú của Dĩnh đang tranh cãi về việc ai lên làm đứng đầu

Chú 1: tôi có kinh nghiệm tôi nghĩ để tôi lên làm

Chú 2: vì bang mà em đã k ít lần bị đâm chém em nghĩ em xứng đáng làm không đến lượt anh

Chiến: hai chú cứ bình tĩnh,cổ phần quan trọng nhất vẫn là vợ cháu,để cô áy quyết định,nếu cô ấy không làm thì cô ấy khắc sẽ chọn 1 trong hai người

Chú 1: cũng phải thôi,thôi chúng ta chờ nó về cho công bằng…

Chiến đứng dậy cười nhạt nghe điện thoại

Helen: cô gái cậu từng quen ở Việt Nam đang ở đây

-ai cơ

-cô gái tên Thùy mà nhìn thấy người của ta gϊếŧ người cậu cứu cô ấy đấy

-à rồi sao

-cô Dĩnh đến đánh ghen,k hiểu sao cô Dĩnh biết cô ấy ở đây và đến gây sự

-coi như kb gì đi về ngay lập tức

-dạ tôi hiểu…

Chiến vừa cúp máy Dĩnh đứng ngay sau

Dĩnh: anh gọi cho ai vậy

-có việc gì (giật điện thoại trên tay chiến xem cuộc gọi là gọi cho Helen Dĩnh thở dài)

-em chỉ sợ anh đang làm việc có lỗi sau lưng em thôi

-các chú của em đang chờ việc em quyết định đấy (Chiến tự tin Dĩnh chọn anh ta)

Dĩnh ra bên ngoài ngồi xuống uống trà đon đả

Dĩnh: chắc các chú cũng sốt ruột,bang hội không thể thiếu chủ nên cháu sẽ k vòng vo nữa,tuy nhiên chọn người cầm đầu lại là việc rất quan trọng,cháu quyết định suy nghĩ thêm 1 ngày…

Chiến đổi sắc mặt

Chú: được thêm 1 ngày cũng k cần vội

Chú 2: chú tin ở cháu nhìn ra ai có công với hội và xứng đáng

Dĩnh: dạ vâng…

Mọi người ra về Chiến cười mỉa mai

Chiến: cô lại có trò gì

-anh muốn cái chức này lắm mà,em cũng luôn muốn anh lên làm

-rồi sao

-anh đưa cô gái đó đến đây để em xác định rằng anh và nó k có gì

-xác định theo cách nào

-đưa đến đây rồi em sẽ nói,rất đơn giản thôi…

Chiến: Helen đưa cô ta đến đây

Helen: nhưng

-đưa tới đây

-vâng cậu chiến…

Chiến châm thuốc rồi tỏ ra khó chịu nhưng vẫn cố nhịn…

Tôi sau khi thấy bác sỹ truyền thuốc cho con thấy nhẹ nhàng hơn khi con hạ sốt

Bác sỹ: phải tìm ra người hiến vì máu hiếm kho máu của chúng tôi không đủ,đứa bé cần thay máu càng sớm càng tốt

Hiền: sao đây chị,chỉ còn hy vọng vào bố nó thôi

-nhưng chị kb bố nó ở đâu cả,chị nói thật đấy (tôi quay lại thấy Helen)

Helen: chào Thùy nhận ra tôi chứ

-ôi thật may mắn chị cho em hỏi anh Chiến ở đâu em có chuyện muốn nói với anh ta…

-cậu ấy muốn gặp cô (tôi bật khóc)

-thật may mắn quá…Hiền ơi có hy vọng rồi hãy chờ chị đem tin vui về

-chị đi sớm về sớm…

Tôi theo Helen lên xe,đến tòa biệt thự toàn bằng gỗ rất đẹp bên ngoài có rất nhiều người mặc áo đen đang đứng,tôi cúi đầu theo vào bên trong…

Thấy Thùy bước tới Dĩnh cười hớn hở

Dĩnh: em tin chồng em nói là làm

Tôi thấy Chiến ngồi trên ghế trong chiếc áo sơ mi đen gương mặt lạnh nhạt,mái tóc bóng bẩy gọn gàng đang ngậm thuốc

Chiến: đến rồi đấy,rồi sao

Tôi định nói vs anh ta chuyện của Tôm thì Dĩnh kéo tay tôi

Dĩnh: nếu để ý nó khá xinh,da rất trắng

Chiến: đủ rồi cô muốn làm gì nói rõ đi

Dĩnh: chỉ cần anh để máu chảy từ người ả ta rơi xuống đó chính là lúc em đóng dấu trao quyền cho anh

Helen vội xua tay

Helen: cô Dĩnh cô gái này chỉ là đang chữa bệnh cho 1 đứa trẻ ở viện và k cố ý phiền đến cô đâu ạ

Dĩnh:chị câm mồm k đến lượt chị nói,sao nào anh dám không…

Chiến dập thuốc trên miệng,con dao gọt hoa quả trên bàn anh ta cầm tới gần Thùy…rồi cố cắn răng

Thùy: tôi có chuyện muốn nói với anh

-để sau đi

-chuyện quan trọng đấy

-để sau nhé

Chiến với tay ôm lấy đầu Thùy rồi đâm phập một nhát vào bụng ,Thùy gồng đỏ mặt,Chiến căn răng đến mức gân trên mặt anh ta nổi lên…

Helen: cậu chiến…

Tôi lấy tay ôm xuống bụng rồi nhìn anh ta rơi nước mắt…

Thùy: tôi có xứng đáng bị như thế không

Chiến: đáng lẽ k nên xuất hiện nữa (Dĩnh cười nhẹ)

Thùy: Tôi 1 năm trước sau khi qua đêm vs anh sinh ra 1 đứa trẻ ,đó là con anh và nó đang bị bệnh ,làm ơn hãy cứu con của tôi (Thùy gồng mình rồi ngất lịm)

Chiến nghe xong câu đó bật cười đôi mắt đỏ ngầu đôi tay buông thõng dao xuống sàn…

Dĩnh đưa con dấu cho Helen

Dĩnh: anh yêu xong rồi đi ăn nào

Thùy nằm dưới chân Chiến máu chảy đầy sàn,còn Chiến cúi xuống nhìn cô gái đó cô gái mà anh ta muốn bảo vệ cuối cùng lại chính tay đâm ,có lẽ đó là sự sỉ nhục và đau đớn nhất anh ta gặp trong đời…

---------

Thêm Bình Luận