Đan dược? Không có. Linh thạch? Cũng không có. Linh dược? Vẫn là không có.
Đan dược và linh dược tuy có thể đổi bằng điểm cống hiến trong tông môn, nhưng đáng tiếc, Diệp Mạt đã ẩn mình trong tông môn suốt một năm, dùng hết những gì nguyên chủ để lại, thỉnh thoảng mới làm vài nhiệm vụ lặt vặt.
Kết quả là, điểm cống hiến còn lại chẳng đáng là bao.
Đếm kỹ điểm cống hiến còn lại trong tay, Diệp Mạt suy nghĩ một lúc rồi chợt nhớ đến một nơi lý tưởng.
Nguyệt Hàn Linh Tuyền.
Đây là một trong những nơi tu luyện của tông môn, có thể vào bằng cách trả điểm cống hiến. Tuy nhiên, vì giá cả đắt đỏ và tác động mạnh mẽ của nó, đây là địa điểm không được nhiều người ưa chuộng.
So với Linh Tuyền, mọi người thường thích các nơi luyện công có linh khí dồi dào và dễ chịu hơn trong tông môn, như phòng luyện công, mà điểm cống hiến cần dùng cũng ít hơn.
Nhưng nếu Diệp Mạt muốn đột phá, nàng cần sự kí©h thí©ɧ.
Nếu không thì chỉ khi nàng có ngộ tính cực cao, nàng mới có thể tự mình phá vỡ trở ngại và đột phá lên Luyện Khí tầng 8.
Không do dự quá lâu, Diệp Mạt thu dọn một chút rồi lập tức ra ngoài, hướng đến Nguyệt Hàn Linh Tuyền.
Trong tông môn, chỉ cần một điểm cống hiến là có thể ăn một bữa, một điểm cũng có thể vào Tàng Thư Các đọc sách cả ngày, nhưng chỉ ở trong Nguyệt Hàn Linh Tuyền hai canh giờ đã cần tới ba mươi điểm cống hiến.
Lúc nộp điểm cống hiến, Diệp Mạt chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng.
Bước vào Linh Tuyền, nàng lập tức cảm nhận được cái lạnh thấu xương và linh khí dồi dào tràn ngập mang theo hơi lạnh.
Bên trong Linh Tuyền rất vắng vẻ, có thể nàng may mắn, nhìn quanh không thấy ai khác, nhưng với tính cẩn trọng vốn có, Diệp Mạt vẫn quyết định chọn hàn đàm sâu nhất bên trong.
Nguyệt Hàn Linh Tuyền có diện tích rất rộng, chia thành hàng chục linh tuyền lớn nhỏ khác nhau. Trên đường đi, Diệp Mạt cảm nhận rõ cái lạnh xuyên qua da thịt, khiến nàng, vốn luôn quen với sự thoải mái, có chút muốn thoái lui.
Nhưng nghĩ đến việc chỉ cần đột phá, mọi vấn đề khiến nàng phiền lòng sẽ được giải quyết, nàng cắn răng, tháo giày vớ và áo khoác, nhắm mắt lại rồi bước vào nước.
Ngay lập tức, cơn lạnh buốt bao trùm toàn thân.
Diệp Mạt run lên, cắn răng ngồi xuống trong nước, bắt đầu vận chuyển linh lực.
Do sự lạnh giá và tập trung hoàn toàn vào bản thân, cộng thêm việc nàng nhắm mắt rất nhanh, Diệp Mạt hoàn toàn không nhận ra rằng trong Linh Tuyền này, có một khu vực bị che khuất bởi tảng đá lớn.
Bên trong đó có một người đang ngồi.
Khi Diệp Mạt bước vào, Phù Dạ đã mở mắt. Từ góc nhìn của hắn, hắn có thể quan sát rõ Diệp Mạt đang kiên trì tu luyện trong hàn đàm.
Toàn thân nàng chìm trong nước, chỉ lộ ra phần đầu, đôi môi nhợt nhạt vì lạnh. Khuôn mặt vốn luôn mang chút căng thẳng và dè dặt giờ lại hiện lên vẻ kiên định.
Thêm vào đó, gương mặt nàng vốn mềm mại, dễ khiến người khác cảm thấy nàng yếu đuối, lại mang biểu cảm kiên trì như vậy, càng khiến người khác động lòng.
Khi Diệp Mạt hoàn toàn không hay biết, Phù Dạ đã nhìn nàng một lúc lâu.