Chương 211

Không phải nói trong trường đại học bình thường không có người ưu tú, thế nhưng phải thừa nhận rằng, trong trường học tốt nhất thường tụ tập đám người ưu tú nhất.

Nếu nguyên chủ không thi đậu trường đại học này, cô ấy không hề có cơ hội gặp được Tống Đình Thâm về trường làm diễn thuyết, sau đó càng không vào được công ty của anh... Nói đến nói đi, trên thế giới này, không phải là không có tổng giám đốc bá đạo bình dân, thế nhưng cho dù có bình dân đến mấy, người ta cũng chỉ hoạt động trong cái giới của mình mà thôi.

Trong lòng Nguyễn Hạ thở dài một tiếng, nếu không phải trên người cô đã xảy ra một chuyện kỳ lạ như vậy, dựa theo tư chất và điều kiện của cô, cả đời này cô cũng không thể nào tiếp xúc với người như Tống Đình Thâm được.

"Thở dài cái gì thế." Tống Đình Thâm liếc nhìn cô rồi hỏi.

Anh phát hiện, đôi lúc cô cũng thích thở dài, đương nhiên anh cũng vậy, dường như Vượng Tử cũng bị lây bệnh, thằng bé mới hơn bốn tuổi một chút mà lúc nào cũng thở dài ra vẻ sâu lắng, như vậy không tốt.

Nguyễn Hạ dùng sức mạnh hơn một chút mà nắm lấy tay anh: "Em luôn có cảm giác mình đã nhặt được một món hời lớn, hơi chột dạ."

Người đàn ông tốt như vậy, cuộc sống tốt như vậy, vốn không phải là của cô.

Cô cũng không hề ưu tú như nguyên chủ.

Cho dù là Đoàn Trì hay Tần Ngộ, người bọn họ thực sự thích, thực sự bị hấp dẫn, đó là nguyên chủ.

Tống Đình Thâm không hiểu lời nói của Nguyễn Hạ, hỏi: "Món hời lớn mà em nói không phải là anh chứ?"

Nguyễn Hạ gật đầu: "Thật ra bản thân em rất bình thường." Cô dừng một chút: "Tuy rằng bây giờ quả thực vẻ ngoài của em rất xinh đẹp, có điều..."

Nó cũng là của người khác.

Tống Đình Thâm bật cười: "Anh nói thật, em đừng có kích động. Hai người ở chung một thời gian dài, thứ hấp dẫn nhau không phải là vẻ ngoài, ít nhất thì khuôn mặt của em đối với anh mà nói, đã miễn dịch rồi."

Nguyễn Hạ véo tay anh thật mạnh: "Này! Em xinh đẹp như vậy!"

Sao anh có thể miễn dịch được hả! Không phải anh nên kinh diễm mỗi ngày, ngày nào cũng cảm thấy động lòng hay sao!

Phải biết cô tới đây lâu như vậy rồi, cho dù là sau khi trang điểm hay trước khi trang điểm, cô đều bị khuôn mặt này làm cho kinh diễm, mỗi ngày cô đứng trước gương đều phải thưởng thức một hồi lâu, anh lại dám nói là mình đã miễn dịch rồi, quả thực là không thể chấp nhận mà. Đương nhiên Nguyễn Hạ cũng biết anh đang nói thật, bởi vì lúc cô mới xuyên qua, cho dù cô trang điểm hay ăn mặc đẹp đẽ đến mức nào, anh cũng rất ít khi nhìn cô, cho dù nhìn cô, tâm trạng trong đôi mắt anh cũng vô cùng bình tĩnh, anh quả thực không hề có cảm giác gì đối với khuôn mặt đỉnh cấp này, dù sao cũng đã nhìn mấy năm trời rồi.

"Anh chỉ đang nói thật thôi." Tống Đình Thâm bất đắc dĩ, lại một lần nữa cảm thấy lời nói của con trai mình đều là chân lý, con gái quả nhiên không thích nghe lời thật lòng, cho dù nói dối sẽ khiến cô cảm thấy vui vẻ, thế nhưng đôi lúc cũng phải để anh thổ lộ mấy lời thật lòng chứ.

"Vậy thì anh thích em điều gì?"

Nguyễn

Hạ hỏi tiếp, cô đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, nếu anh thích cô không phải vì khuôn mặt này, vậy thì là vì điều gì chứ?

Tống Đình Thâm dừng bước, đứng mặt đối mặt với cô, đưa tay ra nhéo mặt cô: "Không nói ra được."

Nguyễn Hạ nhụt chí, quả nhiên, trên người cô không hề có ưu điểm gì để anh có thể nói cả.

Không tính là rất thông minh, không tính rất đẹp, không tính là ưu tú, nói bình thường thì cũng không phải, thế nhưng vẫn cách người ở trước mặt này rất xa.

Cuối cùng cô cũng đã rõ ràng rồi, rốt cuộc cô cũng có thể hiểu được, tại sao người đang yêu sẽ luôn lo được lo mất, những người rõ ràng rất ưu tú còn có thể tự ti trước mặt người yêu của mình.

Tống Đình Thâm nhìn cô giống như quả cà tím bị sương làm hư, không khỏi nở nụ cười: "Nếu không thì như thế này đi, anh từ từ suy nghĩ rồi nói cho em sau nhé."

Nguyễn Hạ buồn bã ỉu xìu mà gật đầu.

Thật ra anh chưa nói một điều, đó là cái cảm giác khi đi cùng với cô, chính là thứ mà người ta chưa bao giờ cho anh, chính vì trong lòng anh hiểu rõ điều ấy, cho nên anh mới phải nắm cô thật chặt.

Tình yêu không đơn giản như vậy, nhưng cũng không phức tạp đến thế, không thể nói ra một hai ba được... Dù sao đây cũng là một việc rất trừu tượng.

Nguyễn Hạ rất am hiểu việc tự an ủi bản thân, cô nói chuyện trên trời dưới đất với Tống Đình Thâm, lại dưới sự nhíu mày và không đồng ý của anh, mạnh bạo mua một miếng gà, sau đó tâm trạng của cô lập tức trở nên tốt đẹp. Cho dù trong tiểu thuyết hay trong phim truyền hình, nữ chính vì chuyện này mà lo được lo mất là chuyện không thể nào bình thường hơn, cũng vì tâm trạng này mà ngược nam chính mấy chương cũng không thành vấn đề, thế nhưng cô cảm thấy, cô vẫn không nên rảnh rỗi sinh nông nổi, không cần phải tự tìm việc không vui cho mình.