Quyển 1 - Chương 6

Dù sao đây cũng không phải thi đấu chính quy. Bọn họ đều là nghiệp dư, không ai liều mạng đua với Chu Quý Hằng. Chạy vài vòng, phần lớn đều bị gã cho hít khói.

Thi đấu kết thúc, Chu Quý Hằng giành được vị trí số một. Gã cố ý dừng xe ở gần căn phòng Úc Chu đang ở, cởi mũ bảo hiểm ra. Mái tóc đỏ chói lóa, khuôn mặt đầy tự mãn, phất tay về hướng Úc Chu.

Úc Chu nhìn gã một cái rồi quay đầu rời đi, không cho gã cơ hội khoe khoang thêm.

Không bao lâu sau, cửa phòng riêng của bọn Úc Chu đã bị đẩy ra. Người đến do Chu Quý Hằng cầm đầu.

Quần áo gã còn chưa thay đã nóng lòng xuất hiện ở cửa để khoe khoang, cứ như một con công.

“Úc nhị, sao không xuống chơi thế.” Chu Quý Hằng vẻ mặt đắc ý, nhướng mày, giọng điệu tràn đầy khıêυ khí©h.

Đám người đi theo phía sau Chu Quý Hằng cũng ồn ào theo.

“Sợ rồi nhỉ.”

“Ngày thường tới Minh Khê thì sẽ chơi, nhưng nay anh Chu muốn chơi, cậu lại không muốn, chắc là sợ rồi chứ gì.”

“Nhị thiếu, không thể nào? Nhanh như vậy đã sợ rồi? Không giống cậu chút nào.”

Thấy Úc Chu không nói lời nào, Chu Quý Hằng lại nói: “Úc nhị cậu sợ đến mức không dám lái xe chứ gì. Vì biết lần này tôi nhanh hơn lần trước của cậu chín giây à?”

Khó trách Chu Quý Hằng vui mừng như vậy, thì ra là lén bấm giờ.

Bạn bè bên cạnh Úc Chu tức giận bất bình vừa định mở miệng nói, sao mà giống nhau được, đây hoàn toàn không cùng một khái niệm.

Đám người bênh Úc Chu tức giận chuẩn bị đánh nhau, lại nghe thấy Úc Chu mở miệng nói: “Vậy đúng là cậu lợi hại.”

“Tuy rằng cậu không so được với tôi, nhưng mà…… Cái, cái gì?” Chu Quý Hằng không nói được trọn câu, trong nháy mắt mặt gã đỏ bừng.

Gã cũng chơi xe, đương nhiên muốn biết ai giỏi hơn thì phải đấu một trận, nhưng lần này mặc gã khıêυ khí©h thế nào, Úc Chu cũng không chịu chơi. Vì vậy, gã mới nghĩ ra cách này, kích Úc Chu một chút, để cậu đấu lại với mình.

Ai biết lần này Úc Chu lại thừa nhận rằng gã là người giỏi chứ.

Nhìn điệu bộ nghiêm túc nói chuyện của Úc Chu cũng không giống làm ra vẻ. Trong lúc nhất thời, Chu Quý Hằng cứng cổ, mặt cũng đỏ lên. Gã ấp úng mở miệng: “Thật ra cậu có thể…”

Mọi người đang vây xem đều bị hành động chịu thua này của hai người mà hoảng hồn.

Phải biết rằng trước kia, hai vị này nói không tới hai câu đã cãi nhau đánh nhau. Về sau lớn hơn một chút, biết sĩ diện, tuy rằng không đến mức gặp mặt là ra tay, nhưng cũng không tránh được việc châm chọc nhau một phen.

Lần này tự dưng lại hòa hợp như vậy.

Hơn nữa lại còn là Úc nhị thiếu gia chịu thua trước?

Thật là khiến mọi người khϊếp sợ.

“Cho tôi qua đi? Tôi phải về nhà.”

Trước khi Chu Quý Hằng kịp phản ứng, cậu phải chạy thôi.

Úc Chu nói xong lập tức chen ra khỏi đám người bọn họ, cho đứa em bên cạnh một ánh mắt, ra hiệu bọn họ đỡ Sở Kinh Dã đuổi theo mình.

Mãi cho đến khi ngồi vào xe của mình, Úc Chu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Trong nguyên tác, Úc Chu bị phép khích tướng của Chu Quý Hằng kí©h thí©ɧ nên lao xuống đấu với gã một trận.

Kết quả bởi vì tốc độ xe quá nhanh, hai người không ai chịu nhường ai, ở vòng đua cuối cùng hai xe va chạm với nhau. Úc Chu bị gãy một chân và một tay. Chu Quý Hằng đứt một bàn tay. Hai người phải nhập viện non nửa năm.

Cũng là vì bị thương, Úc Chu càng tệ bạc với Sở Kinh Dã, nghĩ thêm nhiều biện pháp hành hạ anh. Không cho ăn cơm, bắt quỳ gối trên nền tuyết giữa mùa đông,...

Có thể nói là phát điên.

Nhìn Sở Kinh Dã lúc này còn đang choáng váng ngồi trên xe, Úc Chu thấy rất đồng cảm.

Nam chính cũng thật đáng thương.