Chương 8: Tin Tức Về Đêm

Chương 8: Tin Tức Về Đêm

Trên diễn đàn của Học Viện Việt Duệ vào 23:59 ngày 12 tháng 10 có một chủ đề do LuanNhiNo1 lập ra, nội dung "nóng" đến diễn đàn tắc nghẽn.

Xem ra, nửa đêm 12/10 không có học sinh Việt Duệ chịu khó đi ngủ. (^ W ^ ”)

Nội dung như thế này:

[LuanNhiNo1] Tin "sốc hàng" đây !!!

“Hồ Ly Diện Chẩn định tội. Hoàng Tử đích thân lệnh trãm thủ! ”

“Từ ngày mai, một khi tôi quay lưng, tôi muốn Nguyễn Ái của Khoa Thời Trang, năm nhất, phải chịu mọi người thích cực hình.” - Hoàng Tử đã ra quyết định cuối cùng! Yay!

Có phải các bạn đều vui như tôi không? Cuối cùng thì Hoàng Tử anh minh của chúng ta đã chịu đựng được hồ ly đáng chết kia rồi, và còn là một ác quỷ nữa!…

… Còn lại đợi gì mà không chuẩn bị cho cô ấy phản hồi của chúng ta một, à không, hàng hóa "món quà" độc đáo chứ?…

… Và đừng lo lắng nghe trả thù vì Hoàng Tử thân yêu sẽ che chở cho chúng ta…

… Hồ ly máo, khóc lóc thảm thương, xin tha tội trong khi Công Chúa của chúng ta vô cùng khoan hồng…



Sau nửa ngôn ngữ chưa đầy đủ, một chuỗi khác lập tức được đăng lên bởi AIclubmaster.

[AIclubmaster] Hồ Ly thật sự đuôi đuôi cáo! Devil nóng quá hóa… khờ.

Chào các fan của Love! Quả thật là đêm rồi mình muốn ngồi ôn bài chờ sáng ra mới hoạt động, nhưng bắt buộc phải có chủ đề của bọn mê kia làm nóng máu, nên phải lập tức bất chấp khó khăn để bảo vệ Tình yêu của chúng ta.

Đầu tiên là một video clip vô cùng "nóng sức chiến đấu", sẽ để lộ chân tướng ai mới là hồ ly chính! (Clip là do AI này dày công, nín thở trong toilet quay được. Tài chưa? Hihi… ^ ^)

… Xem xong, không cần mình nói nhiều, các bạn cũng hiểu được ai là hồ ly thật sự nhỉ? Chỉ trách Devil bị ma che mắt, lại đi đày đọa Love. Nhưng Love đừng lo, một khi bọn u mê đó xem được clip này, sẽ không ai dám động đến Love đâu!!!

Nếu không thì… AI dù cực kỳ nhút nhát nhất cũng sẽ ra mặt cho Love!



Vài giây sau khi thread này được post lên, tiêu đề “Hồ Ly Phản Diện bị định tội. Hoàng Tử đích thân phán lệnh trãm thủ!” chớp nhoáng đã mất đi vế đầu.

1 tiếng sau, con số thành viên của AIfanclub đã tăng lên gấp 5.

* * *

“Chậc, dân tình trường này dễ ‘rung rinh’ thật.”

Nguyễn Ái ngước nhìn màn hình với nụ cười hứng thú. Móng tay trang trí cầu kỳ gõ nhẹ lên mousepad, tay kia đưa lên mơn nhẹ một bên tai — thói quen trẻ con của cô mỗi khi chăm chú suy nghĩ.

“Con bé AIclubmaster này là ai nhỉ? Mình, Yến Nhi cùng Thanh Tuấn vô tình ‘nhốt’ nó trong buồng toilet kia lâu như vậy. Kể cũng tội thật.”

Có tiếng gõ cửa. Nguyễn Ái trợn mắt rồi la lớn.

“Không muốn nói chuyện. Đi đi!”

“Chú chỉ muốn chúc con ngủ ngon,” tiếng nói một người đàn ông trung niên từ bên kia vọng lại.

“Khỏi phải chúc chiếc gì mệt lắm! Hành động thiết thực hơn. Ngày mai chuyển tiền vào trương mục cho tôi, và còn giúp tôi thuê khoảng năm bảy người—”

Khoan đã! Nguyễn Ái nghĩ. Nếu bảo rằng muốn thuê vệ sĩ, chắc chắn ông ta sẽ biết có chuyện không ổn. Và theo tính cách của Vương Đăng Khoa, sẽ không để yên và đi đối phó với Võ Gia. Hắc Bạch chọi nhau thì chỉ có nước thê thảm! Phá cho ôi như thế thì mình và anh Chính Luận làm cách nào?

“Con muốn năm bảy người để làm gì?” giọng nói từ sau cửa có phần lo lắng.

“Không gì, năm bảy người đầu bếp mới. Thức ăn dở quá mà, nuốt không vô.”

“Được, được. Chú sẽ làm ngay, không cần đợi đến mai.”

“OK. Vậy đi.”

“À… vậy trường mới lúc này ra sao rồi? Con có thích Việt Duệ không?”

Nguyễn Ái thở dài. Ông ta đúng là dài hơi!

Cô bước xuống giường, sải chân về hướng cửa phòng và thình lình mở ra. Người đàn ông trước mặt cô vẫn như thế, cái điệu bộ oai vệ rất điển hình đã phần nào giúp sức trong sự nghiệp chính trị của ông; đôi mắt quyết đoán, thậm chí có phần lạnh ác — nhưng khi dõi vào cô lại tràn ngập sự yêu thương thối rữa cùng nỗi đau đay nghiến.

“Đấy, nhìn thấy mặt tôi không có vết bầm hay thương tích rồi đấy. Sao còn chưa về phòng của ông đi? Cứ lải nhải thế này tôi ngủ thế nào?” khuôn mặt thuần khiết của Nguyễn Ái giờ đây còn lạnh hơn băng tảng.

Khó có thể tin được đôi mắt ươn ướt hút hồn người ấy lại có thể trở nên buốt giá đến vậy.

“Cám ơn con,” Vương Đăng Khoa nhẹ nhàng đáp, mắt nhìn cô một lúc rồi vội quay đi trong đau khổ. Ôm dợm chân toan rời khỏi.

Nguyễn Ái níu áo ông lại, khi đã mặt đối mặt với ông, cô nở một nụ cười chua chát. “Sao thế? Không nhìn thêm chút nữa? Sợ khuôn mặt này lắm à?”

Vương Đăng Khoa chỉ nhắm mắt, thở dài rồi kéo nhẹ tay lại. Ông quay mặt bước đi thật nhanh.

Ở đằng sau, Nguyễn Ái đợi đến khi bóng lưng ông chuẩn bị khuất sau ngõ rẽ cuối hành lang, mới cay độc nói.

“Thật đáng tiếc. Tôi càng lớn thì nhìn càng giống bà ấy.”

Rồi đóng sập cửa lại.