Chương 4

Tần Thiên tay càng ngày càng táo bạo, đưa ngón tay lên vùиɠ ҡíи của Vũ Băng Thiền, hắn hừ lạnh nói: "Ta không quan tâm đến quá khứ của ngươi, nhưng hiện tại ngươi thuộc về ta, hiểu không?"

"Dạ, ta biết, chỉ cần mẫu thân có thể sống lại, ta nguyện ý làm người tình , nô ɭệ của ngươi."

"Ta sẽ thực hiện thỏa thuận này. Người đẹp nên chăm sóc, che chở thật tốt. Cưỡng bức đùa giỡn với nó sẽ quá tàn nhẫn. Người đẹp, nó đáng giá thời gian của ta"

"Công tử , người..." bị Tần Thiên gọi một tiếng người đẹp, tuy rằng vẻ mặt Vũ Băng Thiền ngại ngùng, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Tần Thiên giữ chặt mông của cô, đứng lên, đặt cô ngồi trên mặt đất, cởϊ qυầи áo trên người, đặt ở trên người của Vũ Băng Thiền, Tần Thiên nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nói: "Chờ cho mẫu thân ngươi sống lại, thì bây giờ ta phải hưởng thụ ngươi tiểu mỹ nhân,hiện tại nên buông lỏng thân thể đã”

Vũ Băng Thiền ngơ ngác nhìn anh ta. Khi được Thánh Chủ của Thiên Kiếm Thánh Địa triệu hồi, cô ấy đã biết hôm nay mình sẽ hy sinh vì Thánh Địa, tuy cô ấy rất thích ngoại hình của mình, cô rất tự tin, cô đã sẵn sàng, nhưng không ngờ Tần Thiên sẽ vì cô ấy mà chịu đựng, đây là tính đến tình cảm của cô ấy sao?

Lời nói ngoài miệng tuy rất độc đoán nhưng lại rất biết quan tâm đến người khác, bây giờ Vũ Băng Thiền nhìn Tần Thiên, cô không còn sức chống cự và đau lòng như trước nữa.

“Cảm ơn công tử” Vũ Băng Thiền nói với lòng biết ơn.

"Ding ~ tỉ lệ thất thủ của nữ chính là +20, và tỉ lệ hiện tại: 70"

Nghe thấy lời nhắc nhở Tần Thiên nhướng mày, có thể đạt 70 Điểm tỉ lệ , có lẽ có thể làm chuyện vui, hắn cười, đặt hai tay lên vai của Vũ Băng Thiền , cười nói: "Hôm nay ta không muốn ngươi luôn, nhưng chúng ta có thể làm một chút chuyện thú vị”

“Thú vị?” Vũ Băng Thiền nghi ngờ nhìn Tần Thiên, không biết đang ám chỉ chuyện thú vị gì.

Sau khi Tần Thiên nói vài câu vào tai Vũ Băng Thiền, liền đè Vũ Băng Thiền xuống dưới đũng quần của mình, Vũ Băng Thiền không phản kháng,làm theo Tần Thiên quỳ xuống trước mặt Tần Thiên.

Vũ Băng Thiền mặt đỏ bừng, nàng còn không dám nghĩ tới vừa rồi Tần Thiên nói cái gì, thật quá xấu hổ.

Cô ta vươn tay cởϊ qυầи tây của Tần Thiên ra, lấy tay nhỏ bé che miệng lại, kinh ngạc nhìn đại gia trước mặt.

Nàng vươn bàn tay ngọc chậm rãi sờ sờ, ngẩng đầu nhìn Tần Thiên, lo lắng nói: “Công tử ~ lớn như vậy, ta… miệng không lớn nhét vào được. "

Tần Thiên vuốt ve tóc của nàng nói: "Ngươi phải tin tưởng chính mình, ta sẽ dạy cho ngươi, ngươi trước dùng đầu lưỡi liếʍ, làm cho dươиɠ ѵậŧ chảy nước miếng."

Vũ Băng Thiền gật đầu, lè lưỡi liếʍ nhẹ, vì sợ mình làm sai, nhìn Tần Thiên có lỗi với lương tâm, hỏi: "Vậy sao?"

Tần Thiên gật đầu khích lệ nói: "Chính là, đừng ngại, ta sẽ dạy ngươi."

“Ừ.” Đây là lần đầu tiên Vũ Băng Thiền làm chuyện như vậy, ngoài sự ngại ngùng, cô vẫn có một chút mong đợi và tò mò.

"Ta nên làm gì?"

"Ngươi trước tiên dùng nước bọt bôi trơn dươиɠ ѵậŧ."

“Vậy sao?” Vũ Băng Thiền càu nhàu vài lần trong miệng, sau đó há miệng ra, nước bọt chảy theo đầu lưỡi xuống dươиɠ ѵậŧ, dùng tay thoa đều.

"Ngươi làm rất tốt, ngươi rất có tài. Tiếp theo cố gắng ôm lấy đầu dươиɠ ѵậŧ, dùng lưỡi linh hoạt trong miệng, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi khoan một lỗ, ưm ~ Đúng vậy , đừng để tay của ngươi nhàn rỗi, ngươi một tay vuốt ve thân trên, không ngừng dùng tay xoa bóp túi ngọc. ”

Được sự dạy dỗ của Tần Thiên, Vũ Băng Thiền càng ngày càng thành thạo, càng ngày càng tận tâm, tuy rằng nuốt không trôi hết nhưng cũng có thể nuốt được một phần ba.

Có thể là cô ấy mang trong mình dòng máu của hồ ly chín đuôi, tình trạng hiện tại của Vũ Băng Thiền rất khác so với ngày thường, hôm nay cô ấy không chỉ dễ thương mà còn có chút quyến rũ mê hoặc lòng người, miễn là Tần Thiên chỉ ra một chút, Vũ Băng Thiền có thể rút ra suy luận từ những người khác, quen thuộc với các kỹ thuật khác nhau, giống như bản năng.

Tần Thiên vốn đã nghĩ rằng Vũ Băng Thiền, là nửa yêu tinh, chỉ là một nửa huyết thống của hồ ly chín đuôi, nên cô ta mới cưng chiều như vậy mà không biết là chơi cái gì, Tần Thiên ác ý nghĩ đến, hai mẹ con xem như không sao cả.

Ngay khi Tần Thiên đang thưởng thức và Vũ Băng Thiền tiến vào trạng thái, một người trẻ tuổi từ một góc hẻo lánh của Thiên Kiếm Thánh Địa bước ra.

Chàng trai bề ngoài bình thường, nhưng đôi mắt sâu và sáng, Lâm Phàm cử động cơ và xương, cảm nhận được linh lực trong cơ thể, mỉm cười hài lòng.

"Ta đã luyện chế cảnh giới Khí thứ chín rồi, không bao lâu nữa sẽ có thể đột phá đến cảnh giới rèn xương, sau đó sẽ có thể đuổi kịp Băng Thiền sư tỷ rồi."

Lin Fan cảm thấy nóng bừng khi nghĩ đến khuôn mặt và dáng người hoàn mỹ của Vũ Băng Thiền, điều này mạnh hơn nhiều so với những nữ diễn viên AV đó và bất kỳ ngôi sao nào.

Tôi không ngờ sau khi xuyên việt, không chỉ có anh ta là ngón tay vàng mà còn có một chị tiền bối xinh đẹp như vậy nɠɵạı ŧìиɧ với mình, nghĩ lại tôi đã thấy kí©h thí©ɧ rồi.

Lâm Phàm nhìn quanh và nghi ngờ nói: "Sao không thấy Băng Thiền sư tỷ? Không phải chị nói muốn đến chúc mừng em xuất cảnh sao?"

Nhưng Lâm Phàm không nghĩ nhiều về điều đó, có lẽ Vũ Băng Thiền có việc đã bị trì hoãn, nhưng anh ấy không thể đợi thêm được nữa và muốn gặp Vũ Băng Thiền càng sớm càng tốt.

“Lần này, bất kể như thế nào cũng muốn nắm tay.” Lâm Phàm thầm hạ quyết tâm.

Lâm Phàm bước tới chỗ ở của Vũ Băng Thiền, lúc này mới nghe được hai đệ tử đang bàn bạc chuyện gì, lúc đầu Lâm Phàm cũng không quan tâm, nhưng nghe thấy tên Vũ Băng Thiền, nên cũng tò mò ghé vào nghe.

Đệ tử A: "Ngươi có biết không? Thánh nữ của Thiên Kiếm Thánh Địa chúng ta từ khi bước vào phòng công tử buổi sáng nay đó!"

Đệ tử B: "Chuyện này ta cũng biết. Lúc đó ta cũng ở gàn đó. Ta đã tận mắt chứng kiến

Thánh chủ sai Thánh nữ đến phòng của Thiếu gia."

Đệ tử A: "Đã lâu rồi ta không ở trong đó. Ta chắc chắn rằng họ đã làm mọi việc nên làm, đúng không? Ta thực sự rất ghen tị."

Đệ đệ: "Đúng vậy, làm gì có chuyện, ai lại gọi người là công tử đến từ thượng giới? Hơn nữa, may mắn của nàng là Thánh nữ có thể được công tử nhìn thấy, có lẽ công tử sẽ rất vui, Thiên Kiếm Thánh của ta có thể thống nhất thiên thương giới cũng không phải là không có khả năng”

Đệ tử A: "Chỉ là công tử là con của thượng giới, nhưng cũng không tầm thường. Đã mấy canh giờ rồi phải không? Còn chưa ra ngoài, thật sự là rất kinh ngạc."

"Các người đang nói cái gì vậy! Băng Thiền tỉ sao bị đưa đến phòng người khác!"

Lâm Phàm bước tới và dẫn người đệ tử lên, nhìn anh ta với đôi mắt đỏ hoe, giống như một con dã thú khát máu.

Đệ tử bị Lâm Phàm làm cho kinh hãi một hồi, run rẩy nói: "Hoàn toàn là thật, Thánh Chủ đích thân phái qua."

“Họ ở đâu!” Lâm Phàm gầm gừ.

"Ở đằng kia ..." Đệ tử chỉ về một phương hướng.

Trái tim Lâm Phàm sắp sụp đổ, anh ta mới ẩn dật được vài ngày, sao có thể đưa người phụ nữ của chính mình đến phòng người khác? Vẫn ở đó trong vài giờ.

Bây giờ anh ấy chỉ cảm thấy một rừng xanh trên đầu.

……

Trong phòng, Vũ Băng Thiền trượt dươиɠ ѵậŧ ra khỏi miệng, ngẩng đầu há mồm, trong miệng đã tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, vừa rồi cho Tần Thiên xem thành tích, chờ Tần Thiên lệnh.

"Nuốt xuống"

“Ục ~” Vũ Băng Thiền ngẩng đầu nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào miệng, lại há miệng ra, lộ ra cái miệng trống rỗng giống như Tần Thiên.

Tần Thiên sờ sờ mặt của nàng hài lòng nói: "Ngươi làm rất tốt”

“Cám ơn lời khen của công tử” Lúc này, Vũ Băng Thiền dưới sự ảnh hưởng huyết thống của Cửu Vĩ Hồ quyến rũ, đã biến thành một nữ nhân da^ʍ mỹ với khuôn mặt dâʍ đãиɠ.

Cô lại liếʍ dươиɠ ѵậŧ của Tần Thiên, "Thiếu gia, dươиɠ ѵậŧ của người thật đẹp mà vị rất tuyệt, Băng Thiền ..... cảm giác ăn không có đủ”

Nói xong cô lại nuốt dươиɠ ѵậŧ vào miệng, lần này cô mới nuốt được một nửa.

Hồ ly chín đuôi là thế này, trong máu chảy đầy du͙© vọиɠ.Cáo chín đuôi đã tuyệt chủng ở thượng giới, có rất nhiều cáo chín đuôi nhưng nhánh của cáo chín đuôi không còn nữa. . Làm nữ nô, đã lâu chưa từng thấy hồ ly chín đuôi, hồ ly chín đuôi cũng coi thường hồ ly chín đuôi, hồ ly chín đuôi là người cao quý, thánh thiện, mạnh mẽ. nòi giống.Có một con cáo chín đuôi, cái loại cành đầy đĩ cũng khiến họ cảm thấy xấu hổ nên chẳng thèm quan tâm đến việc bị cáo chín đuôi bị tàn sát.

Giống như Vũ Băng Thiền, người mang dòng máu của một con cáo chín đuôi và mẹ của cô ấy, họ đều rất hiếm, và có lẽ đây là hai con cáo chín đuôi cuối cùng trên thế giới.

Vũ Băng Thiền nhả dươиɠ ѵậŧ của Tần Thiên ra, dụi mặt lên đó, nở một nụ cười ngốc nghếch, "Dươиɠ ѵậŧ của thiếu gia thật to và ngon, Băng Thiền rất thích ... ừm ~ ngon quá..."

"Đồ khốn, để Băng Thiền sư tỷ đi!"

Đúng lúc này, từ ngoài đình vang lên tiếng ầm ầm, sau đó là tiếng đánh nhau.

Nghe được tiếng gầm này, thân thể thanh tú của Vũ Băng Thiền chấn động, vẻ điên cuồng cùng du͙© vọиɠ trên mặt bị quét sạch, thất thần ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt cũng đầy là kinh ngạc khó tin.

Cô ấy rất quen thuộc với giọng nói này, đó là giọng của Lâm Phàm. Lâm Phàm sư đệ đến cứu cô ấy sao? Nghĩ đến đây, lòng của nàng ấm áp, nhưng sau đó lại bắt đầu hoảng sợ, Lâm Phàm đến gây rối lúc này căn bản là không cố ý, sẽ không chỉ gϊếŧ chết chính mình, mà còn khiến nàng và Thiên Kiếm Thánh Địa rơi vào khủng hoảng và quan trọng nhất là nếu Tần Thiên buồn bực, mẹ cô sẽ không có cơ hội sống lại.

Hơn nữa bây giờ cô còn không đủ tư cách đứng bên cạnh Lâm Phàm sư đệ. Huyết thống của cáo chín đuôi cũng được linh ứng.Hai dòng nước mắt trong veo chảy ra từ khóe mắt của Vũ Băng Thiền, cô tiếp tục ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn, nuốt vào miệng rồi bắt đầu nắc mạnh.

Tần Thiên nở một nụ cười xấu xa, rút

dươиɠ ѵậŧ ra khỏi miệng Vũ Băng Thiền, nói: "Cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể để anh ta rời đi, thì ta sẽ không làm anh ta bị thương."

"Cảm ơn công tử đại nhân rộng lượng. Ta sẽ giải thích điều đó cho Lâm Phàm sư đệ. Ta nghĩ hắn sẽ hiểu thôi" Vũ Băng Thiền lau nước mắt và nói.

Cô vừa nói xong định mặc quần áo, nhưng Tần Thiên đã giữ anh lại, nói: "Cứ thế này đi ra ngoài."

Vũ Băng Thiền sắc mặt tái nhợt, nàng lúc này rất rối rắm, vì trên người chỉ mặc áo choàng của Tần Thiên, cửa chính giữa mở ra, ánh xuân khó có thể che lấp.

"Ngươi không làm như này làm sao có thể bắt hắn từ bỏ? Nếu không để cho hắn từ bỏ, ta liền để cho hắn chết."

"Đừng! Ta đi, ta đi ngay." Vũ Băng Thiền vội vàng đứng dậy, thu dọn một chút, dùng hai tay quấn chặt quần áo để tránh cho cảnh xuân bị lộ ra hết.

Mà lúc này bên ngoài cuộc chiến đã diễn ra bên ngoài, và Lâm Phàm dường như phát điên.

Sức chiến đấu bộc phát của Lâm Phàm vào lúc này khiến các đệ tử khác kinh ngạc, Lâm Phàm thường không được biết đến trong Thánh địa và không được coi trọng, nhưng không ngờ hắn lại ẩn sâu như vậy.Lâm Phàm một kiếm quét hai đệ tử bay ra xa, lập tức xông vào phòng.

Một tên đệ tử vội vàng kêu lên: "Lâm Phàm, ngươi điên rồi! Mau trở lại cho ta, sửa sang lại để gặp bản công tử!"

Ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị xông vào, cửa phòng mở ra, Lâm Phàm cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Vũ Băng Thiền bước ra, vội hỏi: "Băng Thiền sư tỷ, tỷ không sao ..."

Lâm Phàm ngơ ngác nhìn Vũ Băng Thiền đi ra, nửa câu nói quan tâm đều nghẹn ở cổ họng, lúc này Vũ Băng Thiền đầu tóc rối bù, mặt đỏ bừng, trên người còn quấn trên người một bộ quần áo càng khiến cho Lâm Phàm nôn ra máu nhiều nhất là anh còn tìm thấy một sợi tóc xoăn ở khóe miệng của Vũ Băng Thiền.

Lâm Phàm lúc này toàn thân run lên, đây là nữ tử hắn còn chưa từng chạm qua! Bây giờ cô đã bị người khác đoạt lấy trước, chuyện này làm sao có thể không tức giận?

"Tên khốn đó đã làm gì tỷ?"

Nhìn thấy Lâm Phàm như vậy, Vũ Băng Thiền cảm thấy khó chịu, nhưng cô biết rất rõ giữa cô và Lâm Phàm không có khả năng xảy ra, xét về mối quan hệ giữa hai người họ, cô nên cố gắng cứu mạng anh ta.

"Lâm Phàm sư đệ, mong đệ quay trở về đi. Công tử không có ép ta phải làm gì cả, những việc này là do ta tự nguyện”

" Tỷ đang nói cái gì vậy! Tên khốn đó chắc chắn đã cưỡng bức tỷ đúng không? Tỷ không phải sợ hắn , có ta ở đây rồi , hắn sẽ không thể làm được tỷ. Ta sẽ gϊếŧ hắn ngay bây giờ."

Nói xong, Lâm Phàm đang định rút kiếm hướng trong phòng mà đi tới, Vũ Băng Thiền vội vàng ngăn Lâm Phàm lại và nói tới đây: "Lâm Phàm sư đệ, xin đừng làm bậy. Đệ mau về đi. Bây giờ , ngươi rời đi thì công tử sẽ không trách tội ngươi nữa. "

"Tại sao tỷ lại ngăn cản ta? Chỉ vì hắn là đại gia thượng giới? Chẳng lẽ tỷ muốn hi hữu muốn trèo rồng phượng, hưởng vinh hoa phú quý, còn không ngại bán trinh tiết?"

Lâm Phàm càng nói càng thấy phấn khích, anh ta là một kẻ ngang ngược có ngón tay vàng, có lý do anh ta là nhân vật chính của thế giới này, làm sao nữ nhân vật chính lại có thể bị người khác làm hoen ố?

“Lâm Phàm sư đệ, ngươi hiểu lầm rồi.” Vũ Băng Thiền muốn giải thích, đồng thời đối mặt với lời nói hung hăng của Lâm Phàm, trong lòng tràn đầy ủy khuất, nàng vừa vì tương lai của Thánh Địa vừa vì có thể làm mẫu thân sống lại , lại vì để cứu mạng Lâm Phàm sư đệ mà bán rẻ bản thân xuống làm hầu gái của Tần Thiên. Nàng là vì mọi người, nhưng không phải vì chính mình.

“Vậy tránh ra!” Lâm Phàm hét đến đây.

Vũ Băng Thiền nhìn Lâm Phàm, trong lòng không biết nói với ai nỗi oan ức của mình, cô lắc đầu, kiên quyết nói: "Lâm Phàm, công tử là khách quý của Thiên Kiếm Thánh Địa của chúng ta, đây không phải là chỗ tự phụ của ngươi, mau trở về đi! Chỉ là hiểu lầm mà thôi, ta đã là hầu gái của công tử , xin ngươi đừng tới nữa. "

" Vũ Băng Thiền! Thật đáng tiếc khi ta vẫn coi ngươi là người thanh cao, không màng danh lợi. Không ngờ ngươi cũng là một kẻ xảo trá mang danh kỹ nữ, chẳng qua là vì một quý nhân có địa vị trong giới mà ngươi đã lộ ra nguyên hình rồi, sớm biết ngươi là dạng kỹ nữ này ta đã đem ngươi cưỡиɠ ɠiαи rồi,dù sao chỉ ngươi chỉ cần đàn ông đúng không? Haaahaaa...”

Lâm Phàm không thèm quan tâm nữa, chuyện đã đến mức này, ưu thế biến thân khiến hắn coi thường tất cả mọi người, phụ nữ nên thuộc về hắn, gia tộc môn phái cũng nên vị tha mà đều là của hắn, cho nên quyền lợi cũng là của hắn, hắn là chuyển thế, là thê tử của mệnh, nhưng hiện tại hắn không thể chấp nhận, nữ nhân của hắn đã bị người khác cướp đi!

Nghe thấy Lâm Phàm xúc phạm mình như vậy, sắc mặt của Vũ Băng Thiền trở nên lạnh lùng, nàng cũng là thánh nữ của Thiên Kiếm Thánh Địa, thân phận vô cùng cao quý, từ nhỏ đến lớn đều phải chịu đựng loại sỉ nhục như này, ngay cả Tần gia cũng không có xúc phạm cô ấy như vậy.

Mặc dù cô tốt bụng nhưng nghe qua cô lại biến từ một con lừa tốt bụng thành một người lòng lang dạ sói , bây giờ nghĩ lại Lâm Phàm cũng không phải là tốt lắm rồi, thế này ngoài độc đoán ra, Tần Thiên hẳn là tốt hơn Lâm Sở rất nhiều.

Vũ Băng Thiền mặt đầy mặt băng giá, giọng điệu trở nên lạnh lùng, "Lâm Phàm, lời cảnh cáo cuối cùng ta dành cho nhươi, cút ngay khỏi đây."

“Vũ Băng Thiền.....ngươi!” Lâm Phàm tức giận không nói nên lời.

Anh ta dùng kiếm chỉ vào Vũ Băng Thiền và hét lên về phía ngôi nhà phía sau cô, "Anh ta không phải là đại gia ở thượng giới sao? Sao lại trốn sau lưng phụ nữ sao? Nếu anh là đàn ông, hãy đi ra đấu với ta quyết phân thắng bại đi!"

Lâm Phàm thật ra trong lòng vô cùng xem thường, thiếu gia thượng giới người mà hắn, một kẻ nhát gan chỉ trốn sau lưng nữ nhân sẽ không dám ra mặt, ở thượng giới, hắn có lẽ chỉ là một kẻ vô lại với ít quyền lực mà thôi.

Nghe thấy lời nói của Lâm Phàm, vẻ mặt của Vũ Băng Thiền thay đổi, cô không lo lắng cho Lâm Phàm, mà là lo lắng cho công tử bị Lâm Phàm khıêυ khí©h sẽ không vui.

“Ồ ~ thật thú vị, ngươi đang muốn thử thách ta sao?” Tần Thiên chậm rãi đi ra ngoài. “Quá yếu.” Tần Thiên lắc đầu, đến bên người Vũ Băng Thiền, ôm nàng vào lòng.

Lâm Phàm thấy Vũ Băng Thiền không có chút nào kháng cự, hy vọng cuối cùng trong lòng cũng không còn, anh đỏ mắt nhìn bọn họ nói: "Nam nhân khốn kiếp, ta muốn ngươi chết!"

“Hừ, ồn ào!” Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, dồn lực ép kinh khủng như trời sập hướng về phía Lâm Phàm, Lâm Phàm liền một hơi cũng không nhịn được, hai chân trực tiếp bị bóp nát, liền bị đè xuống đất, cho nên caác môn đồ cũng cảm thấy áp lực đáng sợ và nhao nhao bỏ chạy.

Ngạc nhiên nhất chính là Vũ Băng Thiền, nàng ở trong vòng tay của Tần Thiên, nàng có thể cảm nhận rõ ràng áp lực không thể ngăn cản này, thật là kinh hãi!

Sau khi áp lực tan biến, Lâm Phàm nằm liệt trên mặt đất như một con chó chết, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và khó hiểu.

"Tại sao anh ta lại mạnh như vậy?"

“Công tử, xin hãy tha thứ cho sự mạo phạm này.” Lúc này, Thiên Kiếm Thánh Chủ vội vàng đến trước Tần Thiên nhận tội.

Thật ra anh ta đã đến từ lâu, nhìn thấy Lâm Phàm dám làm loạn ở đây, nếu không phải không dám chiếm đoạt ánh đèn sân khấu từ công tử, anh ta đã muốn tát Lâm Sở một cái chết mất. .

"Thiên Kiếm Thánh Địa của ngươi đối đãi với khách là như vậy sao? Xem như Thiên Kiếm Thánh Địa của ngươi không cần tồn tại nữa." Tần Thiên vài câu nói giống như cho Thiên Kiếm Thánh Địa tử hình.

Thiên Kiếm Thánh Chủ nghe xong liền sợ hãi, nhanh chóng khẩn cầu: "Công tử, xin hãy tha thứ cho Thiên Kiếm Thánh Địa , chung quy chuyện này là do ta không quản lý Lâm Phàm nghiêm khắc mới dẫn đến chuyện như này, xin công tử yên tâm , ta sẽ giải quyết làm công tử hài lòng .Công tử người hãy cho ta một cơ hội nữa và cho Thiên Kiếm Thánh Đất."

Nói xong, anh ta liên tục nháy mắt với Vũ Băng Thiền. Vũ Băng Thiền bất lực gật đầu, níu lấy cánh tay của Tần Thiên van xin, "Công tử,là Lâm Phàm và ta đã gây ra chuyện này, cũng không liên quan gì đến Thiên Kiếm Thánh Địa, vậy cứ để bọn họ đi."

"Có thể bỏ cho Thiên Kiếm Thánh Địa đi, nhưng mà chờ đã ..." Tần Thiên nói nhỏ bên tai Vũ Băng Thiền.

Vũ Băng Thiền nghe xong ngay lập tức đỏ mặt, đồng thời vẫn có một chút mong đợi, "Băng Thiền hết thảy nghe theo lời của công tử."

Lâm Phàm nhìn Vũ Băng Thiền cùng Tần Thiên thì thào ở đó, Vũ Băng Thiền không ngừng mò vào cánh tay của Tần Thiên, tay của Tần Thiên không thành thật đi vòng qua người của Vũ Băng Thiền, hắn nhìn mà đầy ghét bỏ?!

Tần Thiên nở nụ cười hài lòng, vòng tay ôm eo thon của Vũ Băng Thiền, vừa định đi về, lúc này Thiên Kiếm Thánh Chủ vội vàng nói: "Công tử, ngươi muốn Lâm Phàm này nên xử lý như thế nào?"

Tần Thiên dừng lại, nhìn về phía Vũ Băng Thiền, nói: "Cho nàng quyết định."

Vũ Băng Thiền liếc nhìn Tần Thiên, sau đó nhìn đến Lâm Phàm đang nằm trên mặt đất, cô ấy khẽ lắc đầu cười nói: "Công tử muốn giải quyết thế nào liền giải quyết như thế, Băng Thiền nghe theo công tử”

“Vậy vào phòng thôi.” Tần Thiên thản nhiên nói.

Lâm Phàm nhìn cánh cửa một lần nữa bị đóng lại, trong lòng hận đến mức phát điên.

"Ta muốn ngươi chết! Ta muốn ngươi chết!"

Thiên Kiếm Thánh Chủ cau mày, không biết vì sao Tần Thiên không gϊếŧ Lâm Phàm, nhưng ông ta không dám vi phạm mệnh lệnh của Tần Thiên, hạ lệnh, “Đưa Lâm Phàm vào tử lao, chờ công tử xử lý. "

Thiên Kiếm Thánh Chủ thở phào nhẹ nhõm, cũng may Vũ Băng Thiền rất lấy lòng công tử , nếu không, Thiên Kiếm Thánh Địa của bọn họ có lẽ đã bị dời khỏi Tiên giới.