- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Phản Diện Khuyết Tật Cũng Nuôi Người Cá Sao?
- Chương 14
Phản Diện Khuyết Tật Cũng Nuôi Người Cá Sao?
Chương 14
Sau lần thất bại trong buổi dạy ngôn ngữ đầu tiên, Bạch Ế đã suy nghĩ rất cẩn thận.
Dù sao anh cũng là phản diện.
Do đó, anh không thể mang gánh nặng phải kiên nhẫn dạy dỗ chú cá nhỏ Thao Tố trên vai mình. Công việc của anh chỉ là giữ vững hình tượng nghiêm khắc và khó tính, thỉnh thoảng đả kích cậu. Việc giám thị, kỷ luật gì đó lại càng phù hợp với anh.
Chẳng hạn, việc tổ chức một kỳ kiểm tra ngẫu nhiên.
Gần đây Thao Tố vẫn luôn theo robot, Lạc Á và vài nhà nghiên cứu khác học hỏi kỹ năng sống của xã hội loài người.
Giờ đã đến lúc kiểm tra kết quả rồi.
Lần đầu tiên bước vào "phòng thi", Thao Tố cảm thấy rất hứng thú. Cậu đã nghe nói rằng các thí sinh thường cảm thấy căng thẳng lo âu, thậm chí có người áp lực đến mức mất ngủ nghiêm trọng.
Trái ngược với điều đó, cậu lại không hề cảm thấy lo lắng. Ngày hôm trước, cậu đã nghiêm túc ôn lại những kiến thức đã tiếp thu trong suốt thời gian qua, rồi an nhiên chìm vào giấc ngủ dưới ánh sáng dịu dàng của những chiếc đèn ngủ sứa.
Nghe nói giám thị đều rất nghiêm khắc, cậu tự hỏi không biết người nào sẽ đảm nhiệm vai trò này.
Lạc Á đã nhắc nhở cậu rằng khi gặp giám thị, hãy thật lịch sự và tự giới thiệu bản thân.
Thao Tố đã ghi nhớ tất cả những điều đó trong tâm trí.
Khi đến lượt mình (dù chỉ có một thí sinh duy nhất), giọng nói máy móc vang lên:
"Mời thí sinh số 001 vào phòng thi, chú ý kỷ luật phòng thi, không được nói chuyện riêng, không được rời khỏi giữa chừng, không được mang theo vật phẩm trái quy định, ai vi phạm sẽ bị xử phạt như sau..."
Thao Tố chăm chú lắng nghe, sau khi máy móc xác nhận danh tính và quét kiểm tra xong, cuối cùng cậu cũng được phép bước vào "phòng thi".
Thực chất, đây chỉ là một phòng thí nghiệm bỏ không, chỉ là tất cả thiết bị đã bị tháo dỡ, trống trơn.
Đứng đầu chính là giám thị chính của kỳ kiểm tra giai đoạn này, Bạch Ế, đồng thời kiêm nhiệm phó giám thị và các giám thị tuần tra khác.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, như thể vạn vật trên đời chẳng có gì đáng để anh để mắt tới.
"Ề~" Thao Tố mắt sáng lên, nhớ ra cần phải chào hỏi và tự giới thiệu, liền nghiêm túc mở miệng: "Humi, taosusucannipiu!"
Bạch Ế: "......"
Lại nữa rồi, để không rơi vào thế hạ phong, anh đành phải bắt đầu gay gắt với người cá: "Yêu cầu thí sinh 001 giữ yên lặng trong phòng thi. Ngoài ra, hãy xuất trình thẻ dự thi của cậu."
Thao Tố hơi bối rối, hình như cái đoạn giọng máy móc dài dòng kia không nhắc gì đến việc phải im lặng? Cậu lại cẩn thận phân tích ý nghĩa trong lời nói của Bạch Ế, hình như bắt được một từ cậu nghe qua nhưng không quen, giám thị yêu cầu cậu xuất trình cái gì đó, nhưng cậu đâu có.
Cậu khẽ ngẩng mặt lên, đôi mắt màu hồng sương lấp lánh ướŧ áŧ, vừa ngơ ngác vừa cầu cứu, trong ánh mắt ẩn chứa niềm hy vọng không ngừng nghỉ.
Bạch Ế, lòng dày dạn như thép, chỉ là một phản diện không bao giờ để lộ cảm xúc.
Chuyện thẻ dự thi chỉ là ý nghĩ bất chợt của anh, vì kiếp trước anh đã thấy nhiều tình huống tương tự, thậm chí có thí sinh vì thế mà khóc lóc suy sụp, cuối cùng đòi nhảy lầu tự tử.
Cái này có thể coi là rất tàn nhẫn rồi nhỉ.
Quả nhiên, chú cá nhỏ Thao Tố thấy giám thị Bạch vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, lại luôn tỏ ra vô cảm, không gần gũi với cậu thì không khỏi cảm thấy lòng lạnh đi. Tất cả sự tự tin lúc mới vào phòng thi cũng mất đi một nửa.
Cậu thật ngốc, đáng lẽ phải tìm hiểu rõ ràng hơn từ trước. Còn nữa, cậu thật vô tâm, có khi là quên mang theo lúc đến đây, hoặc là khi con người phát thẻ dự thi, cậu đang mải nhìn đèn ngủ sứa Bạch Ế tặng cho mà đãng trí, đến nỗi thẻ dự thi phát ra lúc nào, rồi để đâu mất, cậu đều không biết.
Cậu đã phụ lòng mong đợi của giám thị Bạch.
Thao Tố cảm thấy tội lỗi chưa từng có.
[Điểm tàn nhẫn +5, điểm tàn nhẫn +6…]
Nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống, Bạch Ế trong lòng hơi ngạc nhiên, vì không có thẻ dự thi mà chú cá nhỏ lại buồn đến vậy sao? Đủ điểm rồi, đừng cộng nữa.
Anh giả vờ ho khan, vẻ mặt cũng dịu đi, tiện tay xé một tờ giấy bên cạnh, viết nguệch ngoạc ba chữ "Thẻ dự thi", còn vẽ một con cá mập đầu to ở góc phải trên, rồi làm vẻ miễn cưỡng, đưa cho Thao Tố, nói: "Chỉ lần này thôi, lần sau không được thế nữa, yêu cầu thí sinh 001 giữ kỹ thẻ dự thi của mình, kiểm tra sắp chính thức bắt đầu."
Đôi mắt Thao Tố lập tức sáng lên, vô cùng biết ơn dùng cả hai tay đón nhận, lại nhẹ nhàng nâng niu "thẻ dự thi". Cậu nâng niu "thẻ dự thi" trong lòng, không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm nhàu, nhưng cũng sợ rằng lực quá nhẹ sẽ khiến nó bay mất.
Không ngoa khi nói, chú cá nhỏ như đang vui sướиɠ đến mức nhảy múa.
Bạch Ế khẽ quay mặt đi, không nhìn nữa, chỉ cảm thấy lương tâm mình đang âm ỉ đau.
Chỉ là không biết điều này có thể khơi gợi lòng đồng cảm của các giám thị thế kỷ 21 không.
Tuy nhiên, Thao Tố vừa nãy vui sướиɠ bao nhiêu, giờ lại đau lòng bấy nhiêu, khi nhìn rõ nội dung trong "thẻ dự thi". Cậu gần như ngay lập tức rơi vào trạng thái ủ dột, thông điệp "cuộc đời cá không còn hy vọng" hiện rõ trên nét mặt.
Bạch Ế vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Thao Tố đã đẩy lại "thẻ dự thi" đó.
Cậu vẫn rất buồn bã, nhưng là một con cá nguyên tắc, cậu phải thật sự cầu thị. Đã không phải thẻ dự thi của mình, thì cậu phải trả lại, biết đâu có con cá khác đang lo lắng vì không tìm thấy thẻ của mình.
Mãi sau, Bạch Ế mới kết hợp vẻ mặt và cử chỉ của chú cá nhỏ, cuối cùng hiểu ra nguyên nhân. Anh lặng lẽ nhìn vào bức vẽ con cá mập đầu to, rơi vào trạng thái tĩnh lặng kéo dài.
Thao Tố cho rằng, con cá mặt phệ xấu xí kia dù thế nào cũng không phải là mình, chỉ có thể là con cá khác.
Vì vậy, sự việc mới diễn biến thành như thế này.
Bạch Ế: "......"
Vậy tại sao nhất định phải có giấy dự thi khi kiểm tra? Đây có phải là cái gọi là tự chuốc lấy họa vào thân không?
Sau đó, lại trải qua một hồi lộn xộn.
Bạch Ế vẽ liên tục mấy bức, Thao Tố đều một mực khẳng định đó không phải mình, chú cá nhỏ gần như suy sụp vì sắp mất cơ hội tham gia kỳ thi.
Điều này khiến Bạch Ế cảm thấy áp lực rất lớn, trong phút chốc có cảm giác như chính mình mới là người đang thi, phải vắt óc suy nghĩ để làm hài lòng vị giám khảo người cá này.
Bạch Ế thực sự hết cách, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lén lút sử dụng vật phẩm cấm trong phòng thi. Anh đã dùng máy tính quang não để quét toàn thân của người cá nhỏ và phác họa đường nét, gần như là dán trực tiếp hình ảnh thực lên.
Nhưng không ngờ rằng, Thao Tố vẫn cho rằng đó không phải mình, vẻ mặt càng lúc càng đau khổ tột cùng.
Bạch Ế: "......"
Người cá yêu cái đẹp và tự luyến đến mức nào, lần này anh đã thực sự mở mang tầm mắt. Cuối cùng vẫn phải nhờ máy tính quang não tạo ra hình ảnh một nàng Venus của biển cả, Thao Tố mới vui vẻ nhận lấy "giấy dự thi".
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Phản Diện Khuyết Tật Cũng Nuôi Người Cá Sao?
- Chương 14