Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phản Diện Khuyết Tật Cũng Nuôi Người Cá Sao?

Chuương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này, tiểu nhân ngư Thao Tố đang nằm yên lặng trên chiếc giường y tế đặc biệt.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tình trạng sức khỏe của cậu, vốn đã có dấu hiệu hồi phục, lại xấu đi nhanh chóng. Những chiếc vảy lấp lánh dần rụng mất, để lộ ra làn da mỏng manh, bệnh tật. Đôi mắt màu hồng phấn, tràn đầy trí tuệ của đại dương, giờ đây thăm thẳm như bầu trời đêm không còn ánh sáng của các vì sao.

Cậu bị dị ứng rất nặng, đuôi vừa đau ngứa vừa khó chịu, nhưng cậu đã không còn sức để vẫy nữa.

Triệu chứng sốt cũng chưa thuyên giảm, cậu muốn ngâm mình trong nước, nhưng làm vậy chỉ khiến cậu yếu hơn.

Các thiết bị xung quanh phát ra ánh sáng xanh nhạt, liên tục quét và kiểm tra dữ liệu sinh lý của Thao Tố theo thời gian thực. Các nhà nghiên cứu căng thẳng theo dõi các đường cong và số liệu trên màn hình, mỗi thay đổi đều khiến họ lo lắng.

Mùi cồn khử trùng nhẹ nhàng là mùi duy nhất có thể xuyên qua bầu không khí nặng nề. Mỗi cử động của các nhà nghiên cứu trong không gian này đều chính xác và nhẹ nhàng đến mức như thể họ sợ phá vỡ sự cân bằng mong manh nơi đây.

Loài người quả thực rất giỏi, Thao Tố nghĩ.

Ý thức của cậu vẫn còn mơ hồ, nhưng cậu cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra khiến mình rơi vào tình trạng này.

Hình như là người bạn của cậu, người bạn ôn hòa lịch thiệp đã hát cho cậu nghe những khúc hải ca du dương, khiến cậu rơi vào trạng thái kỳ lạ khó tả, dường như tạm thời không còn cảm giác. Chỉ đến khi cơn đau sắc nhọn ập đến cánh tay, cậu mới tỉnh táo lại.

Trong cơn mơ màng, cậu ngửi thấy mùi hương hắc nồng, nhưng cậu không biết đó là pheromone nhân tạo, càng không biết những gì cậu trải qua được gọi là kí©h thí©ɧ phân hóa bất thường.

Đúng vậy, những chủng tộc đặc biệt như người cá thường không thể tự phân hóa, mà cần có sự kí©h thí©ɧ từ bên ngoài.

Lẽ ra quá trình này không nên gây đau đớn, nhưng Thao Tố lại dị ứng với nó, khiến tình trạng hiện tại của cậu càng tệ hơn.

Thao Tố còn nhớ lúc đó cậu vừa bối rối vừa lo lắng, người bạn loài người của cậu thì bình thản an ủi vài câu, nói rằng cậu đã bị bệnh, còn hứa hẹn sẽ giới thiệu bác sĩ phù hợp đến điều trị.

Dù sao đi nữa, Thao Tố cũng không còn sức để phân biệt đúng sai trong những lời nói này nữa, chỉ mong có thể dễ chịu hơn một chút.

Trong tầm nhìn ngày càng mờ đi của cậu, cậu như thấy Bạch Ế, con người nguy hiểm nhất.

Cuối cùng cũng định ra tay với cậu sao?

Thao Tố không hề bất ngờ. Cậu thậm chí còn rảnh rỗi để nghĩ xem sẽ đau đến mức nào. Chắc phải đau gấp trăm lần hiện tại, bởi vì hơi thở và sự áp lực từ con người đó thực sự rất mạnh mẽ, dù anh ta chưa bao giờ đứng dậy.

Thao Tố vẫn tự tin về đánh giá của mình trong lĩnh vực này.

Nhưng con người này thực sự rất đặc biệt. Dù Thao Tố chẳng bao giờ dám nhìn kỹ, nhưng đối phương dường như luôn chiếm lĩnh tầm nhìn của cậu.

Đến lúc này Bạch Ế vẫn chưa cởi găng tay.

Tại sao vậy? Thao Tố không rõ.

Không biết từ lúc nào, những khúc hải ca du dương lại vang lên nhẹ nhàng, ý thức của cậu cũng từ từ chìm xuống theo.

Có một luồng mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào cái đuôi nóng rát của Thao Tố, dịu dàng đến khó tin.

Khi Thao Tố tỉnh lại lần nữa, cậu không có nhiều cử động, chỉ yên lặng ở lại nơi loài người sắp xếp, hàng ngày bổ sung dinh dưỡng và nước đúng giờ. Khi buồn chán, cậu còn có video để xem.

Nội dung các video đều xoay quanh cuộc sống của con người.

Thao Tố có khả năng học hỏi rất tốt, cậu có thể hiểu được nhiều thông tin từ đó.

Ví dụ, con người sẽ làm nhiều công việc khác nhau để đổi lấy thù lao lao động, dùng để sinh tồn. Ngoài ra, con người cũng bị thương và bị bệnh. Khi đó, họ sẽ đến một nơi gọi là "bệnh viện", có bác sĩ khám và điều trị cho họ. Trong quá trình này, bác sĩ sẽ sử dụng các thiết bị kiểm tra, ống tiêm, v.v., để chữa bệnh. Trường hợp nghiêm trọng còn phải vào ICU*, nhập viện để phẫu thuật.

*ICU (Intensive Care Unit) là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu

Lần đầu tiên Thao Tố thấy con người truyền dịch, cậu cảm thấy rất kỳ lạ. Đó là một loại nước thần kỳ, chảy vào cơ thể con người là có thể chữa khỏi bệnh tật. Không biết nó có gì khác biệt so với nước biển không.

Hơn nữa, phẫu thuật trông cũng rất đáng sợ, thậm chí còn phải dùng dao laser để mổ cơ thể, máu me be bét. Nhưng đây lại là phương pháp có thể giúp bệnh nhân hồi phục.

Xã hội loài người thực sự rất khác với môi trường cậu từng sống trước đây.

Thao Tố dần dần có ý thức như vậy.

Hóa ra cảm giác khó chịu trước đó là biểu hiện của bệnh tật sao? Vậy bây giờ cậu đang nằm viện điều trị. Thao Tố nhìn quanh môi trường xung quanh, quả thực rất giống với cảnh con người nằm viện trong video.

Cậu dần dần khẳng định được suy đoán này, vì vậy cũng bắt đầu dần dần chấp nhận môi trường ở đây.

Vì bây giờ cậu là một chú cá bị bệnh, vậy nên những nhà nghiên cứu thường xuyên đi lại bên cạnh cậu hẳn là y tá. Còn bác sĩ là những người luôn đeo găng tay khi phẫu thuật, do đó cậu đoán rằng Bạch Ế chắc hẳn là vị bác sĩ.

Thao Tố còn xem qua rất nhiều tin tức, trong đó có nhiều báo cáo về mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Cậu nghĩ, nghề này cũng không dễ dàng, có lẽ trước đây cậu đã hiểu lầm nhiều, lần sau gặp mặt có nên cảm ơn đối phương không?

Chưa kịp nghĩ kỹ về điều này, video đã tự động dừng phát, ánh sáng cũng tắt theo. Trời đã rất khuya, ngoại trừ tiếng động nhỏ phát ra từ các thiết bị y tế, không còn âm thanh nào khác.

Giống như mọi đêm trước đó, bóng tối dày đặc và tĩnh mịch bao trùm, khiến Thao Tố cảm thấy như bị cả thế giới bỏ quên.
« Chương TrướcChương Tiếp »