Thao Tố cảm thấy có chút lo lắng.
Kể từ hôm kiểm tra đầu tiên, vì lý do không rõ nên giám khảo phải rời khỏi giữa chừng, buộc phải chọn người khác giám sát. Nhân cơ hội đó, Lạc Á đã nhanh chóng trở thành một trong những giám thị kiểm tra cậu.
Dù gặp phải tình huống bất lợi ngay từ đầu nhưng nhìn chung, Thao Tố đã vượt qua bài kiểm tra một cách suôn sẻ.
"Thí sinh số 001 đã vượt qua kỳ thi nhập học với đủ điều kiện. Từ hôm nay, bạn có thể chuẩn bị cho việc nhập học và chúng tôi sẽ tạm ứng học phí, phí giáo trình, phí đồng phục, phí ký túc xá, phí ăn uống, phí bảo vệ thân cá..."
Thao Tố rất vui.
Mặc dù cậu không hiểu lắm, ban đầu cậu chấp nhận sự sắp xếp này là để trả nợ, không biết tại sao lại phát sinh nhiều khoản phí như vậy. Nhưng cậu cũng không cần nghĩ nhiều, chắc chắn giám khảo Bạch đã cân nhắc kỹ rồi.
Thao Tố biết được rằng, thí sinh thời nay sau khi vượt qua một kỳ thi thường sẽ có một nghi lễ chúc mừng, cậu đang cân nhắc dùng gì để chúc mừng.
Thế nhưng ngay lúc này, Lạc Á lại tìm đến cậu với vẻ mặt lo lắng, nhắc nhở rằng lần kiểm tra này của cậu diễn ra trong tình huống giám khảo Bạch không có mặt.
Ảnh hưởng từ sự nương tay của giám khảo là lý do cậu miễn cưỡng vượt qua kỳ thi và để tránh bị bại lộ, cậu cần phải chăm chỉ luyện tập hơn nữa trong thời gian tới. Nếu không, khi giám khảo Bạch phát hiện ra cậu thực sự không đủ khả năng ở nhiều hạng mục, sẽ rất không hay.
Thao Tố không hiểu. Rõ ràng trong suốt quá trình thi cậu không cảm thấy được nương tay, thậm chí vảy trên cơ thể cậu còn hơi khô ráp. Nhưng cậu cũng không muốn làm giám khảo Bạch thất vọng.
Củng cố chắc chắn phải củng cố, trước tiên bắt đầu từ mục yếu nhất - đi bộ.
Thực ra, người cá có thể dựa vào xương cá để duy trì việc đứng thẳng, lớp vảy bao phủ giúp cậu giảm thiểu cảm giác đau đớn do ma sát khi di chuyển.
Nhưng Thao Tố chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững trong thời gian ngắn. Giống như lần đầu bước vào phòng thi, cậu có thể gắng gượng được một lúc nhưng càng lâu hoặc đường đi trở nên gập ghềnh, cơ thể cậu sẽ dễ dàng mất thăng bằng.
Vì vậy, cậu buộc phải cố gắng phân bổ trọng lượng bằng cách sử dụng vây nhưng hiệu quả lại không mấy khả quan.
Cậu hoàn toàn không muốn bị ngã sấp mặt trước Bạch Ế, như vậy quá mất mặt.
Trước đây cũng không phải cậu không chịu luyện tập nghiêm túc, mà chiếc xe tập đi dành cho người cá được viện nghiên cứu thiết kế riêng cho cậu trông hơi quá... giống hệt những chiếc xe trong video mà những đứa trẻ con loài người dùng khi mới học đi, thậm chí nếu vô tình ấn vào nút phía trước còn phát ra những bài hát thiếu nhi vui nhộn.
Mặc dù nhìn chung trông có vẻ cao cấp và đặc biệt hơn một chút nhưng Thao Tố vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Dù sao thì cậu cũng đâu còn là một người cá nhỏ nữa.
Tuy nhiên, các nhà nghiên cứu vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy yêu thương, thậm chí còn cố gắng dỗ dành cậu như thể cậu chỉ là một đứa trẻ. Chính vì vậy, Thao Tố ngày càng xấu hổ khi phải điều khiển chiếc xe tập đi trước ánh mắt chăm chú của mọi người, khiến cho kỹ năng đi lại của cậu ngày càng tụt hậu và vụng về hơn.
Nhưng giờ không tập thì không được. Mặc dù cách tập hơi xấu hổ nhưng hiệu quả thì vẫn có đấy.
Thao Tố nghĩ, cậu có thể tìm một nơi vắng vẻ để lén lút tập. Để tìm được một nơi như vậy, cậu đã phải bỏ ra rất nhiều công sức để quan sát và tìm kiếm...