Cảm nhận đây sẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời mình, Cẩm Mộng Ninh cất giọng trăn trối:
- "Ngụy Hắc Viễn, cảm ơn anh thời gian qua đã đối xử tốt với tôi. Tôi sẽ mang theo những kỉ niệm đẹp đẽ giữa hai chúng ta xuống tận suối vàng. Được quen biết anh chính là sự may mắn trong cuộc đời tôi."
Dứt lời, Cẩm Mộng Ninh nhắm nghiền mắt lại mà phó mặt cho số phận quyết định. Có lẽ rằng, việc cô trùng sinh dưới thân phận của Phương Mộng Ninh là để thay chủ nhân của thân xác này hoàn thành mối nghiệt duyên còn đang dang dở này với Ngụy Hắc Viễn. Tên bạo loạn nhếch môi cười nhạt, liền sau đó lên đạn, ghì chặt họng súng vào thái dương của người con gái, sau đó lạnh lùng nổ súng.
Đùng...Đùng...Đùng...
Phịch...
Thanh âm của tiếng súng vang vọng khắp đất trời. Cả cơ thể của Cẩm Mộng Ninh dần mất đi trọng lực mà trở nên lơ lửng giữa khoảng không tối mịt, một hàng nước mắt khẽ rơi xuống:
- "Vậy là số mạng của mình kết thúc rồi sao? Lần trùng sinh này mặc dù có hơi ngắn, thế nhưng cũng đủ khiến bản thân mình hạnh phúc ngay khi có sự xuất hiện của một tên phản diện như Ngụy Hắc Viễn. Có lẽ đối với những người khác, anh ta là một kẻ máu lạnh, vô tình. Nhưng đối với mình, Ngụy Hắc Viễn là một người đàn ông vô cùng ấm áp, dịu dàng và ôn nhu. Ngụy Hắc Viễn, cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi."
- "Mộng Ninh, em mau tỉnh lại đi. Đừng làm anh sợ, Mộng Ninh."
Giọng nói trầm ấm không ngừng vang lên bên tai như thể kéo Cẩm Mộng Ninh rời khỏi vùng tối của khoảng không vô định. Một ánh sáng bỗng từ đâu xuất hiện, rọi thẳng vào vùng đen trước mắt. Liền lập tức, cô giật mình ngồi bật dậy thì đã thấy bản thân nằm trên chiếc giường quen thuộc, người ở bên cạnh lúc này đã trở nên yếu mềm, bàn tay không ngừng nắm chặt lấy tay cô, hốc mắt đỏ hoe ngay khi nhìn thấy cô tỉnh dậy liền lập tức trở nên vui mừng mà vòng tay ôm chầm lấy cô, hạnh phúc nói:
- "Mộng Ninh, em tỉnh lại rồi. Anh cứ sợ rằng em sẽ rời xa anh một lần nữa."
Cẩm Mộng Ninh vẻ mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Một lúc sau, cô đưa tay chạm lên khắp nơi trên cơ thể mình mà há hốc miệng ngạc nhiên. Mọi thứ chẳng bị làm sao cả mà lẩm bẩm nói:
- "Không phải mình bị bắn chết rồi sao? Hay là...Ngụy Hắc Viễn cũng đã chết, cho nên anh ta mới có thể nhìn thấy linh hồn của mình."
Dứt lời, cô lồm cồm bò về phía Ngụy Hắc Viễn, liền sau đó dùng tay sờ soạng khắp nơi lên cơ thể của người đàn ông khiến anh tròn xoe mắt nhìn cô chằm chằm. Cẩm Mộng Ninh nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- "Mình không cảm nhận được điều gì cả."
Dứt lời, cô tháo tung toàn bộ cúc áo trên người Ngụy Hắc Viễn, lộ ra cơ thể săn chắc nhưng cũng đầy rẫy vết thương của anh. Những ngón tay thon dài của cô chậm rãi lần mò dọc từng múi thịt của người đàn ông khiến cả người anh phút chốc trở nên nóng ran, bên tai nghe người trước mặt lẩm bẩm một mình:
- "Da thịt anh ta vô cùng ấm nóng. Nhưng tại sao biểu cảm trên gương mặt chẳng hề thay đổi. Vậy... chỉ có mỗi mình là linh hồn thôi sao?"
Ngay khi cô dứt câu thì người trước mặt lúc này mới lên tiếng đáp. Anh nhanh chóng đẩy ngã người cô nằm lăn ra giường, giọng khàn đυ.c nói:
- "Vừa mới tỉnh dậy đã sờ soạng cơ thể của anh sao? Tự bao giờ mà Mộng Ninh của anh trở nên hư hỏng thế hả?"
Ngụy Hắc Viễn cúi thấp người, ghé sát vào mặt cô mà nói nhỏ. Hơi thở nóng ran của người đàn ông cũng vì thế mà phả vào ngần cổ của thiếu nữ. Cẩm Mộng Ninh cứ ngỡ đây là ảo ảnh mà không ngừng đưa tay vỗ liên tục vào mặt, lẩm bẩm nói:
- "Mình không nằm mơ, có phải không?"
Trước vẻ mặt ngơ ngác này của cô khiến người trước mặt không nhịn được mà phì cười, dõng dạc đáp:
- "Anh làm sao để em chết dễ dàng vậy được. Phương Mộng Ninh, chẳng qua em vì quá hoảng sợ mà bất tỉnh mà thôi."
Kể lại lúc bên tai cô truyền đến âm thanh của tiếng súng. Ngay thời khắc tên bạo loạn chuẩn bị nổ súng bắn chết cô cũng là lúc Ngụy Hắc Viễn nhấn cò mà nhắm thẳng vào mục tiêu phía trước. Viên đạn cũng như tốc độ nổ súng của anh vẫn hơn tên bạo loạn vài giây, cho nên may mắn giữ được tính mạng của Cẩm Mộng Ninh. Vì nghe tiếng súng rất gần, nên cô đã lầm tưởng bản thân bị bắn trúng mà hoảng sợ đến mức bất tỉnh ngay khi tên phía sau ngã lăn đùng ra đất, khóe miệng phun trào máu tươi.