Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phản Diện Khóc Và Cầu Xin Đừng Chết

Chương 47-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bùi Minh Giác cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới lên trên, đóng băng cơ thể nghiêm trọng, khiến nụ cười trên khuôn mặt hắn đông cứng lại.

Cố Vấn Sơn cũng sửng sốt, có cùng suy đoán với Bùi Minh Giác: "Ngài... Khôi phục trí nhớ sao?"

Giản Tử Yến dường như không nghe thấy lời y nói, duy trì tư thế cúi đầu thật sâu, với giọng điệu khàn khàn và đau đớn.

"Bệ hạ là thiên hạ chi chủ, bệ hạ tôn nghiêm, ngài không thể chỉ bởi vì bề ngoài mà phạm vào sai lầm lớn, vô cớ bị thiên hạ chế nhạo!"

Bùi Minh Giác dường như đã bị thứ gì đó đập vào đầu, hắn lảo đảo lùi lại một bước, với vẻ mặt như u hồn.

Hắn bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Cố Vấn Sơn, gật đầu một cách khó nhọc.

Giản Tử Yến ... lại coi Bùi Minh Giác là tiên đế.

Từ những lời này mà phán đoán, hẳn là khi tiên đế vừa mới đối với cậu bộc lộ du͙© vọиɠ ích kỷ, cậu đang muốn cự tuyệt tiến đế, thức tỉnh tiên đế.

Cậu cho rằng tiên đế chỉ là bị bộ dáng của cậu nhất thời mê hoặc, muốn mau chóng đánh thức ông.

Nhìn thấy bóng dáng cậu cô độc kiên quyết nằm trên mặt đất, Bùi Minh Giác thanh âm khàn khàn như bị dao rọc: "Trẫm. . . "

Sau khi thốt ra chỉ một từ, hắn không nói nên lời.

Ta nên nói gì đây, ta chưa bao giờ có bất kỳ suy nghĩ không an phận về ngươi? Ta sẽ trở thành minh quân mà ngươi mong đợi? Ta sẽ không dùng những thủ đoạn hèn hạ kia tra tấn ngươi ba năm, bắt ngươi gánh tội gϊếŧ tiên đế khống chế quyền thế, bất trung bất nghĩa?

Hắn biết đây nhất định là những lời mà Giản Tử Yến đã nóng lòng muốn nghe vào sáu năm trước, nếu năm đó cậu nghe được những lời này thì cả Giản Tử Yến và Bùi Minh Giác có lẽ đã có một cuộc sống hoàn toàn khác.

Nhưng tất cả họ đều bị hủy hoại.

Cậu có tâm trạng gì khi nói câu này?

Là đầy đau lòng và tiếc nuối, hay là quyết tâm cùng nhau đốt cháy tất cả?

Bùi Minh Giác cảm thấy như thể trái tim mình đang bị xé nát từng chút một, khi tình cảm và lý trí xung đột dữ dội trong tâm trí hắn.

Lên tiếng đi, Bùi Minh Giác, lên tiếng đi.

Cho dù chỉ là lừa dối hắn, nhưng đây là lời mà sáu năm hắn chờ mong đáp án, ngươi nói cho hắn biết đi!

...nhưng ngay cả khi hắn nói vậy, chẳng phải sáu năm đó đã tồn tại sao? Liệu những nỗi đau, sự tủi nhục thực sự đó có bị xóa nhòa?

Làm sao hắn có thể nói được!

Nhìn thấy sắc mặt Bùi Minh Giác tái nhợt, giãy giụa và đau đớn, mà Giản Tử Yến đã có chút không chịu nổi, thân thể bắt đầu khẽ run, Cố Vấn Sơn nóng lòng muốn bước tới đỡ cậu lên trước.

“Hoàng thượng nhất định sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn kia, ngài đứng dậy trước đi, thân thể sẽ chịu không nổi…” Y giương đôi mắt đỏ hoe, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Bùi Minh Giác, “Hoàng thượng, ngài cũng nghĩ như vậy đúng không? "

Yết hầu của Bùi Minh Giác di chuyển chậm chạp, như thể tất cả sức lực của hắn đã bị lấy đi.

“…Ừ.” hắn gần như im lặng trả lời.

Lúc này, hắn như thấy được sự đè nặng trong lòng Giản Tử Yến, có lẽ trong lòng cậu, cả hắn và phụ hoàng đều có vẻ ngoài đáng ghét giống nhau, khiến cậu thất vọng chán ghét.

Loại nhận

thức này khiến hắn cảm thấy xấu hổ, nhưng hắn chỉ có thể cứng đờ đứng ở đây gánh lấy tội lỗi của bản thân và phụ hoàng.

Giản Tử Yến lúc này mới run rẩy muốn đứng dậy, hình như cậu không tỉnh táo lắm, ánh mắt mơ hồ, dường như linh hồn của cậu đang bị giam cầm vào ngày này sáu năm trước, không thể quay lại thế giới hiện tại.

Nhiệt độ trong bát dần dần nguội đi khiến Bùi Minh Giác nhớ đến, hắn nuốt xuống mùi máu tanh trong miệng, cầm chiếc bát trên tay đi về phía Giản Tử Yến.

Chiếc bát này là thuốc giải của cửu diệp liên, Giản Tử Yến phải uống nó bằng mọi giá.

Tuy nhiên, khi thấy hắn đến gần, vẻ mặt vốn đã bình tĩnh của Giản Tử Yến lập tức thay đổi.

Trong mắt hắn lộ ra vẻ sợ hãi, như nhìn thấy dã thú nào đó, nhưng cậu lại dùng hết toàn lực khống chế bản thân không lùi bước.

"Hoàng thượng……"

Môi cậu khẽ run, đột nhiên cậu quỳ xuống đất, khống chế bản năng lui về phía sau, quỳ gối tiến lên vài bước, dùng sức nắm lấy vạt áo của Bùi Minh Giác.

Cậu ngẩng đầu lên để lộ chiếc cổ mỏng manh, mặc dù có sự sợ hãi trên khuôn mặt, nhưng đôi mắt cậu lại đầy vẻ cầu xin.

"Vi thần... sẽ ngoan ngoãn, bất kể là trúc hình hay là điêu thanh, vi thần đều sẽ ngoan ngoãn, sẽ không bao giờ phản kháng nữa. Van cầu hoàng thượng, xin hoàng thượng đừng đánh Thanh Giới, được không?"

Cố Vấn Sơn đông cứng tại chỗ với cánh tay định giữ cậu.

Y từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào vẻ mặt của Bùi Minh Giác.

Bùi Minh Giác vô thức giơ tay khi Giản Tử Yến chạy tới để ngăn bát thuốc bị lật, sau đó toàn thân hắn bị bao trùm bởi những lời này, hắn mở to mắt, bởi vì quá khϊếp sợ, trên khuôn mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Giản Tử Yến, hắn mất hết cảm xúc cùng cử động.

"Ngươi…. nói gì?"

Giản Tử Yến không để ý đến phản ứng của hắn, vẫn đang cầu xin chính mình, với một giọng điệu khiêm tốn và đau khổ, bất kể đó là thái phó đã từng như trăng sáng, hay nhϊếp chính vương sau này tối tăm xa cách, hắn không thể không nhìn thấy bóng của họ.

Cậu hèn mọn dìm mình xuống đất, van xin lòng thương xót cho đứa con thân yêu của mình.

"Ta không có lừa hoàng thượng, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ phản kháng hoàng thượng, cũng sẽ không bao giờ làm hoàng thượng thất vọng. Hoàng thượng đối với ta muốn làm gì thì làm, chỉ cầu hoàng thượng đừng làm bất cứ điều gì với Thanh Giới ... Nó là thân sinh hài tử của ngài.! Nó mới mười lăm tuổi không có uy hϊếp với ngài, xin hãy thương hại Thanh Giới cho nó một cơ hội sống ... Cầu xin ngài!"

Bùi Minh Giác kịch liệt run rẩy, nếu không nhớ tới không được làm đổ thuốc trong tay, có lẽ đã ngã xuống đất.

Hắn... đã nghe thấy gì?

Phụ hoàng, muốn gϊếŧ hắn sao?

Muốn gϊếŧ thái tử của mình?

Mà lão sư của hắn, lão sư của hắn, người hắn đời này yêu nhất, nợ nhiều nhất, lại hèn mọn như vậy quỳ rạp xuống đất, van xin phụ hoành, thậm chí hạ thấp nhân phẩm, chỉ để phụ hoàng đừng gϊếŧ hắn ...…

Lão sư của hắn rõ ràng là một người cao quý xa cách như vậy, ngay cả trong lúc xấu hổ nhất cũng phải đứng thẳng, cho dù bị hàng ngàn người buộc tội, cậu cũng không hề tỏ ra rụt rè, và chỉ khi... khi hắn xúc phạm... cậu sẽ che mặt lại, không muốn người khác nhìn thấy.

Một người như vậy sẵn sàng hạ mình xuống cát bụi, chỉ để cho học trò của mình có cơ hội sống.

Chuyện này so với vừa rồi nghe nói phụ hoàng muốn gϊếŧ hắn còn chấn động hơn gấp trăm lần, thống khổ gấp trăm lần.

Bùi Minh Giác đồng tử kịch liệt run lên, hắn lo lắng chính mình sắp làm chuyện điên cuồng, liền dùng hết toàn lực áp chế bản thân.

Thấy "hoàng thượng" không đồng ý, Giản Tử Yến trên mặt lộ ra vẻ lo lắng vô song, kinh hãi suy tư một chút, trong mắt chợt hiện lên một tia bi thương cùng kiên định.

"Vi thần... đáp ứng với hoàng thượng, tất cả điều đáp ứng hoàng thượng, hoàng thượng không phải muốn thân thể của hạ thần sao? Vi thần tất cả điều giao cho hoàng thượng, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ tới gần thái tử nữa, ta sẽ không bao giờ nói một lời nào với thái tử, thần cầu xin hoàng thượng ... "

Vừa nói, ngón tay gầy gò tái nhợt vừa chạm vào cổ áo của mình, tuy rằng run rẩy, ngay cả lần đầu tiên cũng không tìm đúng chỗ, nhưng cậu đã hành động kiên quyết, nhanh chóng cởi bỏ cổ áo của mình.

Trong khi hai người còn lại đang sững sờ, xương quai xanh nhô ra uyển chuyển cùng mảng da lớn phía dưới đã sớm lộ ra, trắng nõn đến cơ hồ làm người ta lóa mắt.

Lần đầu tiên Cố Vấn Sơn tỉnh dậy, y kéo chăn sang một bên đắp lên người Giản Tử Yến, đôi mắt y kinh ngạc đau đớn.

Tuy nhiên, Giản Tử Yến rất sợ hãi, cậu cố gắng cởi chăn ra, nhưng làm sao cậu có thể chống lại sức mạnh của Cố Vấn Sơn? Sau khi thất bại, cậu sợ hãi nhìn Bùi Minh Giác cầu xin, nước mắt cậu như những giọt sương dưới ánh trăng, từng giọt rơi xuống.

"Vi Thần, vi thần không phải cố ý..."

Cánh tay của Bùi Minh Giác đã run đến mức khó có thể cầm bát thuốc, nước trong đó dao động.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt bát thuốc vào một nơi an toàn, ngơ ngác nhìn đôi mắt đẫm lệ của Giản Tử Yến, dùng giọng nói dường như không còn thuộc về mình mà hỏi: “Trẫm đã làm tất cả những chuyện gì đối với Thái tử? Tại sao ngươi nghĩ rằng trẫm đang làm hại thái tử?"

Cố Vấn Sơn im lặng nhìn hắn, nhưng vẫn không ngăn cản hắn.

Giản Tử Yến dường như sửng sốt trong giây lát, cậu đang suy nghĩ liệu Bùi Minh Giác có đang thử mình hay không, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra "hoàng thượng" không cần thiết phải làm vậy.

Thời điểm ông ra tay với Thanh Giới, "hoàng thượng" đã thắng, hoàn toàn thắng, cậu vốn không có một chút vốn liếng nào, đối chọi với thế lực triều đình chỉ bằng sự cao ngạo, nhưng bây giờ, cậu là người duy nhất bị chèn ép chặt chẽ, cậu đã thua cả bàn cờ, cậu đã mất tất cả, cậu có tư cách gì để bị lừa?

Giản Tử Yến cố gắng kéo khóe môi lên, lộ ra một nụ cười đáng thương hơn là khóc: “Hoàng Thượng vì sao muốn thăm dò thần... Thần đối với y lý có chút kiến

thức, ngài cấp điểm tâm cho Thanh Giới, rõ ràng chứa một trăm viên ma đan, nếu không phải mèo của vi thần ngoài ý muốn ăn phải mà chết, chỉ sợ cũng không tra ra được, hoàng thượng thật là cao minh..."

Bùi Minh Giác bất lực ngã xuống đất như thể hắn bị đánh mạnh.

Mèo……

Con mèo từng là của hắn, được Giản Tử Yến chăm sóc, nhưng lại bị đầu độc chết?

Hắn từng cho rằng đó là bằng chứng cho thấy Giản Tử Yến không thể dung thứ cho hắn!

Bùi Minh Giác điên cuồng tìm kiếm những chiếc bánh ngọt trong ký ức của mình, hắn vẫn nhớ.

Hôm ấy gặp người phụ hoàng hiếm hoi trong ngự hoa viên, hắn hớn hở tiến lên chào hỏi, phụ hoàng thưởng cho hắn một đĩa bánh ngọt mới làm động viên hắn tiếp tục học tập lão sư.

Hóa ra trong bánh ngọt thực sự có một loại thuốc độc có thể gϊếŧ chết hắn?

Trong im lặng, biểu cảm của Giản Tử Yến lại đột nhiên thay đổi, sự sợ hãi và cầu xin của cậu biến mất, cậu nhìn chằm chằm vào Bùi Minh Giác một cách vô cảm trong một lúc, đột nhiên nắm lấy tay của Bùi Minh Giác.

“Thanh Giới!” Cậu vẻ mặt lo lắng, khẩn trương nhìn trái nhìn phải, nói rất nhanh, “Ta không có nhiều thời gian, cho nên ngươi nhất định phải nhớ kỹ hết thảy lời ta!”

Bùi Minh Giác dường như không thể hiểu những gì cậu nói, hắn tê liệt di chuyển đôi mắt, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ của Giản Tử Yến.

"Từ nay về sau, bất luận hoàng thượng ban cho ngươi cái gì, tuyệt đối không được ăn! Nếu không cẩn thận ăn vào, nhất định phải gặp ngự y trước!" Trong mắt Giản Tử Yên lộ ra thống khổ đè nén, âu yếm nói lau gò má của Bùi Minh Giác, một sợi tóc vén ra sau tai, giọng nói mềm mại run rẩy, “Từ nay về sau, lão sư không thể ở bên cạnh ngươi nữa, ngươi phải nhớ kỹ, trong cung không thể tin tưởng bất kỳ ai, kể cả hoàng thượng, ngươi nhất định phải bình an vô sự lớn lên, lớn lên rời đi nơi ăn thịt người này, vĩnh viễn không quay lại nữa, hứa với lão sư, lão sư sẽ không hại ngươi."

Bùi Minh Giác ngây người nhìn cậu.

“Hứa với ta nhanh lên, ta sắp hết thời gian rồi!” Giản Tử Yến lo lắng nắm lấy tay hắn, cho đến khi gân xanh trên cánh tay nổi lên, “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được tin tưởng hoàng thượng, không được ăn bất cứ thứ gì hắn đưa cho ngươi…”

Lời còn chưa nói hết, cậu đột nhiên giật mình, ngã vào trong ngực Bùi Minh Giác.

Phía sau, Cố Vấn Sơn chậm rãi thu hồi đao thủ trong tay, bắt gặp ánh mắt của Bùi Minh Giác, khàn giọng nói: "Thần nghĩ... như vậy đối với mọi người điều tốt hơn một chút."

Đúng vậy, trên người Giản Tử Yên đã sớm vỡ nát, làm sao còn có thể chịu đựng được cảm xúc mãnh liệt bộc phát như vậy.

Thà để cậu ngất đi còn hơn.

Bùi Minh Giác ngồi dưới đất, nhìn Cố Vấn Sơn nhẹ nhàng bế Giản Tử Yến lên, đặt lại trên giường, đột nhiên nói: "Hồi đó lão sư chưa bao giờ nói như vậy với ta."

Cố Vấn Sơn dừng lại quay lại nhìn hắn.

Bùi Minh Giác trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng nước mắt hỗn loạn từ trong mắt tuôn ra, mặt đầy nước mắt, thanh âm như bị dao cắt thành từng mảnh.

"Lão sư, hắn. . . đang tưởng tượng, nếu như năm đó hắn dũng cảm nói ra những lời này với ta, có phải hay không sẽ được cứu giúp."

"Hắn đang hướng ta cầu cứu."
« Chương TrướcChương Tiếp »