Cố Vấn Sơn không biết nhũ danh của hoàng đế, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Minh Giác, y tự nhiên hiểu cậu đang gọi ai.
Tình huống hiện tại thực sự rất kỳ quái, cả hai người đều cứng đờ dừng lại tại chỗ, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Giản Tử Yến, không biết nên đối mặt như thế nào.
Giản Tử Yến ngược lại hành động thản nhiên, cậu muốn tùy tiện ngồi dậy, nhưng bởi vì thân thể quá yếu, chống đỡ được nửa cánh tay liền mềm nhũn.
Bốn cánh tay đồng thời vươn ra, đỡ lấy thân thể sắp đổ xuống của cậu.
Giản Tử Yến trông hơi bối rối, cậu xoa xoa trán, sau đó tự nhiên nắm tay Bùi Minh Giác, dựa vào đó ngồi dậy.
Cố Vấn Sơn chán nản rút tay về, Bùi Minh Giác cảm nhận được sự tin tưởng đã mất từ
lâu từ Giản Tử Yến, không khỏi hơi đỏ mặt.
"Chuyện gì xảy ra..." Giản Tử Yến lẩm bẩm một mình, vẻ mặt vô cùng khó hiểu, "Ta sao có thể yếu như vậy?"
Bùi Minh Giác hô hấp dồn dập, hắn thăm dò hỏi: "Lão sư... Chính là có chỗ nào không thoải mái?"
Theo trạng thái trước đây của Giản Tử Yến, hoàn toàn không thể đối mặt với họ với thái độ bình tĩnh và nhẹ nhàng như vậy, nhưng bây giờ mọi thứ đẹp như mơ, khiến hắn muốn đắm chìm trong đó.
"Ta không biết, ta cảm thấy như..." Giản Tử Yến bối rối lắc đầu, nuốt xuống từ "đau bụng", và chuyển sự chú ý sang Bùi Minh Giác, nhìn sang với đôi mắt trong veo, "Thanh Giới, hiện tại là giờ nào? Hôm nay còn cố ý tới tìm ta làm gì?"
Bùi Minh Giác sững người trong giây lát, sau đó một cảm giác sợ hãi lạnh lẽo như rắn độc nhanh chóng bò lên sống lưng, khiến máu của hắn như đông lại.
Cố Vấn Sơn cũng sửng sốt, y nhìn Giản Tử Yến một cách cẩn thận và phát hiện ra sự khác biệt rất rõ ràng ở cậu.
Mặc dù khóe mắt và môi vẫn đỏ sẫm, nhưng giữa lông mày và ánh mắt lại không có một tia lạnh lùng nghiêm nghị, mà là biểu cảm ôn hòa, bên môi mang theo nụ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng quan tâm nhìn Bùi Minh Giác, cứ như chính hắn toàn bộ tâm điểm ở nơi này.
Đây thực sự là... Giản Tử Yến?
“Nhϊếp chính vương, ngài còn nhận ra ta không?” Cố Vấn Sơn trầm giọng hỏi.
Giản Tử Yến cuối cùng cũng nhìn y, vẻ mặt của cậu rõ ràng nhẹ hơn một chút so với khi cậu nhìn Bùi Minh Giác, nhưng cậu vẫn duy trì nụ cười dịu dàng: "Cố thiếu gia đang gọi ai vậy? Ta vừa quên chào hỏi, xin thứ lỗi."
Vị trí chức quan của cậu lớn hơn nhiều so với Cố Vấn Sơn, nên nó không được coi là sơ suất.
Nước da của Cố Vấn Sơn đột nhiên thay đổi.
"Thanh Giới, ngươi vẫn chưa trả lời ta." Thấy Bùi Minh Giác đã lâu không nói chuyện, đôi môi của Giản Tử Yến hơi cong lên, giọng điệu của cậu đầy lo lắng, "Làm sao vậy? Nói cho ta biết đi, ta sẽ tìm ra cách giải quyết."
Bùi Minh Giác không thể chịu đựng được nữa, l*иg ngực kịch liệt phập phồng vài cái, nước mắt giàn giụa, nhưng hắn sợ Giản Tử Yến nhìn thấy nên lập tức quay người lại, cố ý hạ giọng.
"Không có. . . Ta chỉ là nghe nói lão sư không khỏe, học trò cố ý tới thăm, nếu như lão sư không có việc gì, học trò xin cáo lui."
Nói xong, không đợi Giản Tử Yên trả lời, hắn mạnh mẽ vén rèm bước ra ngoài.
Cố Vấn Sơn ánh mắt hơi trầm xuống, lại bắt gặp ánh mắt nhìn qua của Giản Tử Yến.
"Cố công tử, hôm nay tâm tình của thái tử tựa hồ không tốt, hơn nữa thân phận cũng không giống nhau, hắn có thể không muốn nói cho ta biết. Thân là bằng hữu của hắn, hi vọng ngươi chiếu cố hắn, khuyên hắn nhiều hơn."
Giản Tử Yến không hề lo lắng về việc tại sao cậu không khỏe, cậu yếu đuối như vậy, Bùi Minh Giác là tất cả những gì cậu để ý, lời nói của cậu tuy nhẹ nhàng nhưng cũng chứa đựng sự nghiêm túc và thành thật.
Cố Vấn Sơn cố nén giọng nói từ cổ họng: "Vâng, xin nhϊếp ... thái phó yên tâm, ta nhất định sẽ khuyên thái tử."
Giản Tử Yến gật đầu nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng y như đang chạy trốn trong tuyệt vọng.
……
"Đến tột cùng là chuyện gì thế này!"
Cố Vấn Sơn bước ra khỏi sảnh nhìn thấy bóng lưng cô đơn im lặng của Bùi Minh Giác, y lo lắng hỏi bất kể sự khác biệt giữa quân thần.
Bùi Minh Giác quay mặt đi, trên mặt còn có nước mắt ướŧ áŧ, nhưng vẻ mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, nếu không phải trong mắt lộ ra vẻ thống khổ, cơ hồ sẽ khiến người ta cho rằng hắn tâm tình không có gì thay đổi.
"Sự tình không phải đã rõ ràng sao?" Hắn khàn giọng nói: "Lão sư, hắn mất trí nhớ."
"Mất trí nhớ? Ngài như thế nào mất trí nhớ?" Cố Vấn Sơn lo lắng giống như bị vây khốn, nôn nóng mà tại chỗ xoay hai vòng, nhìn về phía Bùi Minh Quyết, "Cho nên, ngài hiện tại không phải nhϊếp chính vương, mà là. . . thái phó 6 năm trước?"
Bùi Minh Giác im lặng gật đầu.
Giản Tử Yến năm mười lăm tuổi là đệ nhất thư sinh, mười tám tuổi đã làm thái phó thái tử, năm ấy hắn mới mười ba tuổi đã lên làm thái tử.
Hắn mặc dù là thái tử nhưng mẫu hậu lại mất sớm, phụ hoàng vì quốc sự bận rộn, không thể không chăm sóc hắn, hắn gần như một mình lớn lên, mặc dù không thể nói là hạ nhân chậm trễ, nhưng bọn họ đối với một vị thái tử ít nói trầm mặc như vậy cũng không mấy quan tâm, một mình chịu đựng cô đơn nơi thâm cung.
Cho đến khi Giản Tử Yến đến, thiếu niên trong sáng như trăng sáng đó bước vào cuộc đời hắn, mang đến cho hắn tình yêu, sự quan tâm và hy vọng.
Giản Tử Yến biết cuộc sống trong cung điện không tốt do tính khí của hắn, vì vậy cậu dành nhiều thời gian cho hắn chú ý đến mọi việc xung quanh hắn, một khi ai đó trong cung dám bỏ bê hắn, nhất định sẽ thay hắn xuất đầu khiển trách .
Và vì điều này, Giản Tử Yến không tránh khỏi bị mang tiếng là kiêu ngạo và độc đoán trong cung, nhưng cậu lại được sủng ái vô cùng không ai dám đối mặt làm khó cậu.
Những người đó đối với Giản Tử Yến còn kính trọng và sợ hãi hơn so với thái tử, bởi vì Giản Tử Yến có thể đến gần Thánh thượng, nhưng hắn không thể.
Hắn nghĩ những tin đồn về việc quyến rũ và dụ tiên đế ngay từ đầu bắt nguồn từ những người này.
Khi đó, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm, giống như người chết đuối bám vào khúc gỗ trôi dạt duy nhất, hắn vô cùng yêu thương và dựa dẫm vào Giản Tử Yến, loại tình yêu này bùng nổ quá cuồng nhiệt, hắn e sợ rằng chính mình sẽ khinh mạn đối phương, cố gắng hết sức để che giấu tâm tư của mình, chỉ đối xử với cậu như một lão sư.
Tuy nhiên, tất cả những điều tốt đẹp này đã không còn dưới sự thay đổi thái độ đột ngột của Giản Tử Yến chỉ sau một đêm.
Con ngươi của Bùi Minh Giác run lên, hắn vẫn không thể quên ngày hôm đó đã thay đổi cuộc đời mình, giống như tỉnh dậy từ một giấc mơ, hắn trở lại tiền triều trong một đêm.
Trong cung điện to lớn, toàn bộ triều đình im lặng, không có người có thể sưởi ấm cho hắn.
Nhưng giờ đây, lão sư của hắn, người yêu hắn nhất... đã quay trở lại?
Ngoài việc lo lắng cho Giản Tử Yến, Bùi Minh Giác còn có một số niềm vui không thể kiểm soát, mơ hồ và ti tiện trong lòng.
Sau khi chứng minh những điều trong quá khứ là sự thật, hắn biết rằng cho dù Giản Tử Yến có che giấu bí mật gì thì cả hắn và Giản Tử Yến đều không thể quay trở lại quá khứ, tất cả những gì hắn làm bây giờ là cố gắng hết sức để trì hoãn cái chết của Giản Tử Yến, để hắn không nợ quá nhiều như vậy.
Nhưng nếu Giản Tử Yến vẫn là Giản Tử Yến, người chỉ tốt với hắn sáu năm trước thì sao?
Mặc dù Cố Vấn Sơn không có tâm tư như Bùi Minh Giác, nhưng y cũng không ngu ngốc, y đã nhìn Bùi Minh Giác ánh mắt thay đổi vài lần, và Cố Vấn Sơn, người biết rất nhiều về quá khứ của hắn, lập tức nhạy bén nhận ra hắn đang nghĩ gì.
“Bệ hạ, ngài không phải nghĩ tới ý niệm nguy hiểm nào đó sao?” Cố Vấn Sơn nhìn thẳng vào mắt Bùi Minh Giác, “Hiện tại quan trọng nhất chính là giải độc cho nhϊếp chính vương, đem hắn trở lại bình thường.”
Giọng nói của Cố Vấn Sơn đã phá vỡ giấc mơ của Bùi Minh Giác, hắn chợt nhận ra ngay cả khi Giản Tử Yến mất đi ký ức của những năm này, cậu cũng sẽ không còn là ánh sáng ôn nhuận trạng nguyên cao ngạo năm nào.
Bởi vì đã nhiều ngày không ngủ được, sắc mặt Bùi Minh Giác tái nhợt có chút xanh xao, cụp mi xuống để che đi biểu cảm trong mắt, thiếu niên mười chín tuổi cuối cùng cũng lộ ra một chút mệt mỏi và yếu ớt.
“Đương nhiên.” Hắn khàn giọng trả lời, “Bây giờ trẫm chỉ mong lão sư luôn mạnh khỏe, ngoài ra không còn gì khác… không còn gì khác.”
……
Giữa nhiều lần dụ dỗ và lừa gạt, Giản Tử Yến đã được được thái y viện chẩn đoán "Bình an mạch" cho cậu.
Theo ngự y nói, máu của hắn chảy ngược là do tức giận, có lẽ cộng với một số tác dụng chữa trị không rõ của Cửu Diệp Liên, va chạm khiến trí nhớ của Giản Tử Yến bị lẫn lộn.
Cả Bùi Minh Giác và Cố Vấn Sơn đều nghĩ cậu chỉ đơn giản là mất trí nhớ trong vài năm qua, nhưng thực tế đã sớm giáng cho họ một đòn nặng nề khác.
Vì Giản Tử Yến mất trí nhớ, cậu hoàn toàn trở lại cách cậu cùng Bùi Minh Giác sáu năm trước, đầy quan tâm và thái độ dịu dàng, khi chạm mắt cậu vài lần, Bùi Minh Giác suýt nữa không kìm được mà trực tiếp rơi nước mắt, hắn không còn nhu nhược như trước, cũng không phải tiểu hoàng tử đơn thuần nhất quyết chịu đựng.
Chỉ là dù sao hắn cũng không thể từ chối sự dịu dàng của Giản Tử Yến, mặc dù hắn biết mọi thứ bây giờ đều là giả tạo và đầy lừa dối, nhưng hắn không thể không chìm đắm trong đó, như con thiêu thân lao vào lửa, cho dù biết rằng ngọn lửa rực rỡ sẽ thổi bùng, hắn sẽ bị bỏng hoàn toàn, và hắn ném mình vào đó không chút do dự.
Mặc dù hắn đã nói dối Giản Tử Yến rằng sức khỏe của cậu không có gì nghiêm trọng, cậu chỉ làm việc quá sức, nhưng tình trạng thể chất thực tế của cậu vẫn tệ như mọi khi, cậu cần phải thường xuyên uống thuốc bổ và thuốc để ức chế độc tính của địch trần tán.
Đến giờ uống thuốc, Bùi Minh Giác tự mình đi lấy bát thuốc bưng lên.
"Lão sư, mặc dù không có gì nghiêm trọng, nhưng ta có tìm được chút thuốc bổ, ngài mau uống đi."
Theo suy nghĩ của Giản Tử Yến khi đó, cậu nhất định sẽ nghiêm mặt giả vờ mắng hắn lãng phí tiền bạc, bởi vì lúc đó tình hình Bùi Minh Giác không tốt lắm, tiền bạc cũng không nhiều, vài lần muốn mua lễ vật cho Giản Tử Yến đều bị cự tuyệt, cậu không muốn tiền của Bùi Minh Giác bị lãng phí trên người cậu.
Bùi Minh Giác thậm chí đã chuẩn bị sẵn trong đầu, suy nghĩ về việc hắn sẽ giải thích nguồn gốc của thuốc bổ như thế nào khi lão sư nổi giận.
Khi hắn nghĩ Giản Tử Yến sẽ đổ lỗi cho hắn về vấn đề này, một nỗi đau xen lẫn ngọt ngào và cay đắng lan truyền trong lòng hắn, một nụ cười có phần phức tạp xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
Nhưng mà Giản Tử Yến không trách hắn tiêu tiền bừa bãi, cậu nhìn chằm chằm bát thuốc từ xa tới gần, sắc mặt rất nhanh trở nên khó coi.
Bùi Minh Giác lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, hắn còn chưa kịp phản ứng, Giản Tử Yến đột nhiên vùng vẫy muốn xuống giường, vì sức yếu nên cậu còn đắp chăn lăn xuống đất.
Sự việc đột ngột khiến Bùi Minh Giác cầm thuốc trong tay ngây ngốc tại chỗ, Cố Vấn Sơn ở bên cạnh cũng không kịp giữ lại, chỉ nghe một tiếng ùng ục, Giản Tử Yến đã quỳ trên mặt đất.
"Vi thần, bái kiến
hoàng thượng!"