Chương 46-1

Tất cả những nghi ngờ trong lòng hắn tại khắc này đã được giải đáp.

Mặc dù người được cử đi điều tra vẫn chưa quay lại, Bùi Minh Giác cảm thấy rằng không cần phải chờ đợi nữa.

Hắn nhìn chằm chằm vào vết máu đen do Giản Tử Yến phun ra, giơ tay nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt Giản Tử Yến, không để ý đến sự thật rằng nó cũng đang ở trên mặt mình.

Giản Tử Yến giống như một con rối cứng ngắc, thậm chí không dám dời mắt, không ngừng kinh hãi nhìn hắn, giống như sợ cậu chỉ cần cử động, hắn sẽ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Chỉ riêng cơ thể run rẩy không ngừng lúc đó đã đủ cho thấy cậu đang phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn.

Bùi Minh Giác không nói chuyện, Vương thái y cũng không dám phát ra âm thanh, trong không gian chật hẹp bầu không khí ngột ngạt, phảng phất có thể đem người nuốt chửng.

Không phải Bùi Minh Giác không muốn nói, mà là quá nhiều nghi vấn, quá nhiều hoang mang, quá nhiều cảm xúc đồng thời dồn dập trong lòng, hắn không nắm được đầu đuôi, cảm giác mình có thể bùng nổ bắt kỳ lúc nào.

Sau một cuộc tranh luận ngắn nhưng căng thẳng, hắn rút ra được điều quan trọng nhất trong hàng ngàn suy nghĩ.

"Vương thái y." Hắn nói, "Ông không thấy hắn đang đau sao? Làm cho hắn giảm đau đi."

Vương thái y sắp khóc, nhưng vội vàng nói: “Bệ hạ, ngài cũng biết dược tính của địch trần tán này, một khi trúng độc, vô phương cứu chữa. ..."

Ông còn chưa nói hết lời, liền cảm giác hoàng đế nhìn mình như kim châm.

"Không phải có đan dược có thể áp chế Địch trần tán sao? Đưa cho hắn!"

Vị hoàng đế trẻ tuổi mặc dù không trực tiếp nổi giận, nhưng ánh mắt lại giống như một con rồng sắp mất đi bảo vật quan trọng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta kinh hãi.

Vương thái y không dám nói lời nào, lập tức tranh thủ cấp thuốc cho Giản Tử Yến.

Sau khi ông ra ngoài, Bùi Minh Giác quay đi và bắt gặp ánh mắt của người trong vòng tay mình.

Cảnh tượng sợ hãi mà hắn đã quen thuộc, thậm chí còn có phần thích thú, khiến hắn cảm thấy như bị một thanh gươm sắc bén đâm vào tim, bất kể như thế nào, hắn cũng không thể tiếp tục nhìn nữa, Bùi Minh Giác hít thở hai lần, giơ tay đóng mí mắt của Giản Tử Yến.

Ngay lập tức, hắn ôm chặt lấy Giản Tử Yến, dùng nhiệt độ cơ thể của chính mình thấm vào cơ thể lạnh lẽo của cậu, cảm nhận được sự phục tùng giả tạo đó, cảm xúc căng thẳng của hắn rốt cuộc không thể duy trì được, chóp mũi đột nhiên đỏ bừng.

Vương thái y không dám nói rõ nên không biết, dù sao cố ý chọn địch trần tán là vì biết loại độc này có thể hành hạ người ta đau đớn đến mức muốn sống không được muốn chết cũng không xong.

Nó không có thuốc giải, tất cả những người tuyên bố có thể giải độc địch trần tán chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính của nó, chẳng qua là trì hoãn cái chết của người bị nhiễm độc.

Ngay cả bản thân Bùi Minh Giác cũng không biết làm thế nào mà chất độc trong cơ thể mình biến mất, ba năm từ khi xuất cung không chỉ chưa từng tái phát, ngay cả một đại phu cũng không thể chẩn đoán được hắn có bị loại độc tố này hay không.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể đưa ra kết luận mình bị trúng độc tương đối nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, hắn dùng mọi cách có thể trả thù người này, đã sớm báo thù thành công, cư nhiên đã sớm không cần hắn báo thù nữa.

Nếu đây là sự thật, thì hắn phía trước sống trong mười chín năm có nghĩa lý gì? Lẽ nào lòng thù hận và quyết tâm trả thù nuôi hắn sống sót đều là sai rồi?

Hắn cuối cùng nên hận ai ...?

“Lão sư, nói cho ta biết,” Bùi Minh Giác nuốt thanh âm vào trong tóc Giản Tử Yến, liều mạng hấp thụ mùi hương quen thuộc trên tóc cậu để giữ được một chút bình tĩnh, “Nếu như ngươi thật sự hận phụ hoàng và ta, không chỉ muốn gϊếŧ phụ hoàng, còn cả ta ngươi cũng muốn gϊếŧ, thì vì cái gì còn muốn thủ hộ gian sơn đại cảnh này?"

Hắn lắng nghe từng lời Trần Huệ Hải nói.

Bùi Minh Giác không cần phải nói cũng nhớ rõ khi tiên đế vừa băng hà thì nhϊếp chính quyền lực cỡ nào, nếu như cậu phế bỏ tân hoàng đế ngay tại chỗ, lập làm vua thì không ai có thể lay chuyển được.

Nhưng Giản Tử Yến đã không làm điều đó, không những không, trong suốt ba năm chạy trốn, cậu vẫn một mình chống đỡ triều đình Đại Cảnh, như thể ... chờ đợi hắn trở lại, và tin tưởng chắc chắn rằng hắn sẽ về.

Bùi Minh Giác dù sao cũng không phải là kẻ ngốc hoàn toàn, vừa xé ra một tầng che đậy, hắn lập tức nghĩ tới mấu chốt.

Nếu Giản Tử Yến muốn gϊếŧ tất cả các thành viên hoàng thất, thì cậu có vô số cơ hội để cho hắn chết, nhưng cậu đã không làm như vậy, thay vào đó, cậu sử dụng địch trần tán, một loại thuốc có độc tính cao nhưng đắt tiền, chất độc sẽ không có tác dụng gì trong một thời gian ngắn.

"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?" Bùi Minh Giác thấp giọng nói: "Chẳng lẽ ngươi không chỉ muốn gϊếŧ ta, còn muốn ta chịu tra tấn mà chết đi?"

Tuy nhiên, bất kể bây giờ hắn hỏi gì, Giản Tử Yến cũng không thể trả lời hắn.

Cậu tựa như một bí ẩn, âm thầm héo mòn cùng quá khứ bí mật ấy, dù có van xin điên cuồng thế nào cũng không nhận được câu trả lời.

Bùi Minh Giác đợi một hồi, không kìm được từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở trầm thấp.

Chỉ là hắn nhắm mắt lại, chất lỏng trong suốt đọng ở lông mi, lại không rơi xuống được.

...

Khi tất cả bảo vật của cả quốc gia được mở ra cho một người, đó sẽ là một kho tàng vô tận.

Với sự chấp thuận của Bùi Minh Giác, thái y viện không dám keo kiệt chút nào, tất cả các loại linh đam diệu dược chữa bách bệnh có thể treo mạng sống của Giản Tử Yến đều được gửi đến Diên Phúc cung, bao gồm cả loại thuốc truyền thuyết duy nhất có thể áp chế độc tính cửu diệp liên.

Khi Bùi Minh Giác có mặt, Giản Tử Yến bất kể hắn làm gì đều rất phối hợp, đổ hết bát này đến bát thuốc đắng khác, ngay cả khi hắn cởϊ áσ để cho ngự y châm cứu, cậu cũng không phản kháng chút nào.

Chỉ là trong mắt cậu luôn ẩn chứa một tia sợ hãi thật sâu, khi cậu bắt gặp ánh mắt của Bùi Minh Giác, nỗi sợ hãi này mới hoàn toàn lộ ra.

Điều này khiến Bùi Minh Giác nhận ra rõ ràng rằng Giản Tử Yến không hợp tác với thái y để cứu mạng cậu, mà là vì ... cậu sợ hắn.

Cậu sợ trong cơn tức giận sẽ gϊếŧ chết tướng quân còn đang ở trong ngục, nên thu mình làm con tin, không dám tiến một bước, nghiêm chỉnh chấp hành bổn phận của một con tin.

Nhận thức này khiến Bùi Minh Giác khó thở, hắn gần như không biết làm thế nào để đối mặt với một đôi mắt như vậy.

Rốt cuộc, Bùi Minh Giác vẫn còn có những công việc quốc sự phải giải quyết, để có được một chút thời gian nghỉ ngơi khỏi sự chán nản cùng cực, hắn rời khỏi Diên Phúc cung như thể chạy trốn.

Nhưng mà, không bao lâu sau, có người trong cung vội vàng chạy tới bẩm báo: "Bệ hạ, mời trở lại Diên Phúc cung nhìn một chút!"

Thời điểm Bùi Minh Giác vội vàng trở về, phát hiện trong cung hỗn loạn, canh cùng sứ vụn đắt tiền vương vãi khắp nơi, một đám cung nhân cùng ngự y lo lắng vây quanh giường, nhưng cũng không thể làm gì.

Thái độ của Hoàng đế mấy ngày nay đã thể hiện rõ tầm quan trọng của Giản Tử Yến, đối mặt với tổ tông như vậy, bọn họ sao dám ra tay?

Bùi Minh Giác trong lòng vô cùng tức giận, hắn đã đi bao lâu rồi, những người này như thế nào lại dám nặng tay với lão sư?

Nhưng hắn cũng biết bây giờ có tức giận cũng chẳng ích gì, quan trọng hơn là phải xem Giản Tử Yến đang xảy ra chuyện gì.

Vì vậy hắn bước nhanh về phía trước, vén rèm bước vào. Sau khi nhìn thấy cục phồng cuộn mình dưới chân giường, trong lòng hắn cảm thấy đau âm ỉ, xen lẫn một chút sợ hãi.

“Lão sư?” Bùi Minh Giác quỳ xuống bên giường, cẩn thận tới gần chỗ phồng lên, đồng thời thăm dò vươn tay muốn chạm vào cậu, “Là ta, đừng sợ.”

Sau khi nghe thấy giọng nói của hắn, chiếc phồng kịch liệt run lên, rồi bất động dừng lại ở đó, để Bùi Minh Giác nắm lấy một góc chăn và nhấc nó đi.

Giản Tử Yến ôm chân co rúc vào trong, ánh sáng đột ngột làm đồng tử cậu co lại trong giây lát, cho dù bị kí©h thí©ɧ đến phát khóc cũng không dám động một chút nào.

Mà trên vạt áo rộng mở của cậu vẫn còn những chiếc kim bạc dùng để châm cứu, bởi vì cậu lộn xộn, những chiếc kim bạc đã bị vặn vẹo không đúng chỗ, thậm chí có một số chiếc còn biến thành vết thương, rỉ ra những giọt máu nhỏ.

Bùi Minh Giác ngừng thở, da đầu đột nhiên nổ tung, hai mắt đỏ bừng vì tức giận dữ dội, hắn muốn mắng mỏ những kẻ đã khiến Giản Tử Yến như thế này chỉ trong ngắn ngủi 1 khắc đem Giản Tử Yến biến thành như vậy, nhưng khi hắn nhìn thấy cặp mắt sau lưng đầy sợ hãi bất an của Giản Tử Yến, cánh tay ôm chăn ủ rũ rủ xuống.

Hắn có tư cách gì trách tội những quan lại trong cung và ngự y? Khiến Giản Tử Yến lộ ra vẻ mặt như vậy không phải vì chính mình sao?

Hắn hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc, không để cảm giác buốt nhói nào lọt ra ngoài.

“Lão sư, lại đây, chúng ta tháo ngân châm ra.” Hắn nắm cánh tay Giản Tử Yến rất nhẹ, bởi vì sợ Giang Tử Yến làm chuyện tổn thương mình, liền duỗi cánh tay còn lại ra đỡ lấy thân thể cậu.”Trước đem ngân châm lấy ra trước, sau đó lại trở về trong chăn, được chứ?"

Tuy nhiên, bất kể hắn làm gì, Giản Tử Yến không hề tỏ ra phản kháng, cậu chỉ nhìn Bùi Minh Giác, không muốn buông bỏ bất cứ biểu cảm gì, định quỳ xuống cầu xin sự thương xót ngay khi hắn tức giận.

Bùi Minh Giác nhìn ra cậu đang nghĩ gì, trái tim hắn như bị thứ gì đó đâm mạnh vào, dòng máu lạnh lẽo và đặc quánh phun ra, khiến cổ họng hắn ngọt lịm.