Chương 45-2

Khi Bùi Minh Giác trở lại Diên Phúc cung, nó vẫn giống như trước khi hắn rời đi, thời điểm Bùi Minh Giác bước vào, lại cảm thấy dường như trôi qua mấy đời.

Hắn lẳng lặng đứng ở cửa hồi lâu, đột nhiên có chút sợ hãi không dám vào tẩm cung của mình.

Hắn biết Giản Tử Yến đang ở bên trong, và những gì Trần Huệ Hải nói vừa rồi cứ quanh quẩn trong đầu hắn, hắn dường như đang đi vào một con đường đầy sương mù, hắn không thể nhìn thấy phương hướng.

Nếu đó là sự thật...nếu đó là sự thật...

Bùi Minh Giác lấy lại bình tĩnh bước vào Diên Phúc cung, nơi yên tĩnh như một ngôi mộ.

Giản Tử Yến đang nằm trên giường, giữ nguyên tư thế mà hắn đã ném cậu lên giường khi hắn rời đi, rõ ràng là lúc đó đã bất tỉnh và cho đến bây giờ vẫn chưa cử động.

Bùi Minh Giác vô cùng sợ hãi, hắn nhanh chóng vươn tay ra, cố gắng ôm lấy Giản Tử Yến và điều chỉnh cậu về tư thế ngủ bình thường.

Tuy nhiên, vào lúc này, Giản Tử Yến khẽ cau mày, khó chịu ho rồi bất giác cuộn người lại.

Bùi Minh Giác đưa đầu đến chỗ khuỷu tay, động tác nhẹ nhàng chưa từng thấy, bất kể sự thật có đúng hay không, hắn không còn có thể đối mặt với Giản Tử Yến bằng sự thù hận thuần túy như trước.

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Giản Tử Yến, khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt sâu thẳm.

"Đến tột cùng đâu mới là chân tướng?" hắn không biết mình đang hỏi Giản Tử Yến, người rõ ràng không thể trả lời, hay đang hỏi chính mình, "Ngươi năm đó đã thay đổi thái độ với ta chỉ sau một đêm, từ người thầy ta yêu quý kính trọng thành sự thờ ơ và chán ghét đối với ta, chẳng lẽ bởi vì phụ hoàng đối đãi với ngươi...? Bởi vì ngươi hận phụ hoàng cũng như ta, cho nên hạ độc ta, muốn báo thù phụ tử chúng ta, có phải vậy không?"

Mỗi khi Bùi Minh Giác thốt ra một lời, lỗ hổng trong lòng hắn lại rộng ra một chút, gió lạnh thấu xương khiến hắn bất giác muốn ôm chặt người trong lòng hơn nữa.

Trên thực tế, tại thời điểm này, tất cả các lý luận đều có thể phù hợp hắn không thể thuyết phục bản thân rằng đây không phải là sự thật.

"Lão sư..." Bùi Minh Giác mệt mỏi nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong ngực nam nhân, "Nói cho ta, chính ngươi nói cho ta, được không?"

Tuy nhiên, Giản Tử Yến không trả lời hắn mà ho dữ dội.

Khi Giản Tử Yến ho, máu đỏ sẫm không ngừng chảy ra từ miệng cậu, thấm đẫm nửa khuôn mặt chảy vào tay áo của Bùi Minh Giác.

Đồng tử của Bùi Minh Giác co rút lại, trong một khoảnh khắc, hắn không thể quan tâm đến nghi ngờ còn sót lại trong lòng.

"Truyền thái y." Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm đến chính mình cũng nghe không được, sau đó quay đầu giống như vừa tỉnh lại hướng bên ngoài hô to: "Truyền thái y! Trẫm nói mau truyền thái y!"

Dưới tiếng hét lớn này, Giản Tử Yến run lên hơi mở mắt ra.

Thấy cậu mở mắt ra, Bùi Minh Giác vui mừng khôn xiết, cẩn thận ôm lấy Giản Tử Yến, liên tục nói: "Lão sư, chịu đựng một chút, thái y rất nhanh sẽ tới."

Giản Tử Yến toàn thân run rẩy, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Bùi Minh Giác, trên mặt cậu lộ rõ

vẻ sợ hãi, sau đó liều mạng vùng vẫy, muốn rời khỏi vòng tay của Bùi Minh Giác.

Bùi Minh Giác chú ý đến hành động của cậu càng lo lắng hơn, hắn nắm lấy chăn quấn chặt Giản Tử Yến, ôm chặt cậu vào lòng: "Lão sư có lạnh không? Người tới! Mang chậu than, nhanh lên!"

Tuy nhiên, hành động của hắn không những không mang lại sự an ủi cho Giản Tử Yến mà ngược lại, khiến mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, khóe mắt đỏ hoe, tràn đầy sự phản kháng và sợ hãi, thậm chí còn bắt đầu đẩy ngực Bùi Minh Giác.

Sức lực của cậu chẳng là gì đối với Bùi Minh Giác, nhưng đầu óc hắn lại bị phân tán, đầy lo lắng cho Giản Tử Yến, lo lắng rằng cậu sẽ làm tổn thương bản thân khi cử động. giọng nói của hắn bất giác trở nên to hơn một chút.

"Đừng nhúc nhích!"

Khi âm thanh phát ra, Giản Tử Yến dường như bị đóng băng, nỗi sợ hãi cùng bài xích đều đóng băng trên khuôn mặt cậu.

Bùi Minh Giác trong tiềm thức cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng trước khi hắn kịp nghĩ, một hàng rào vô hình đã nhanh chóng bao phủ đồng tử của Giản Tử Yến, và tất cả những biểu cảm của cậu biến mất.

Cậu không còn vùng vẫy chống cự nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng Bùi Minh Giác, giống như mặc kệ hắn làm gì cậu, cậu sẽ không nhúc nhích chút nào, ngoan ngoãn như một con rối ngoan ngoãn nhất.

Khuôn mặt của Bùi Minh Giác cùng với trái tim hắn chìm xuống từng chút một.

Hắn nhớ rằng trước khi hắn đi, Giản Tử Yến đã ở trong trạng thái này, ngoan ngoãn nghe lời hắn, và ngoan ngoãn làm mọi thứ hắn yêu cầu, chỉ để ... để hắn không gϊếŧ Cố Vấn Sơn.

Lúc này, các cung nhân lần lượt đến, đưa chậu than, cửa sổ được mở cho thông thoáng.

Nếu là trước đây, khi Giản Tử Yến nhìn thấy có người vào, mà còn là nhiều người như vậy, cậu sẽ vừa xấu hổ vừa tức giận, thuận tiện sẽ vơ hết cốc chén cạnh giường và đập nát chúng thành từng mảnh.

Nhưng bây giờ Giản Tử Yến, mặc dù nhìn rất nhiều người đi vào, nhưng cậu không phản ứng gì cả, đôi mắt trống rỗng, như thể cậu đã mất đi linh hồn, cậu không còn chút biểu cảm nào.

Nhìn thấy cảnh này, nỗi sợ hãi vô song trong lòng Bùi Minh Giác đột nhiên dâng lên, vừa hoảng hốt kéo rèm xuống để không cho người khác nhìn thấy Giản Tử Yến, hắn vừa sốt sắng ôm lấy mặt Giản Tử Yến nhìn vào mắt cậu.

"Lão sư, nhìn trẫm nói chuyện với trẫm, được không? Cho dù mắng trẫm, cũng hãy nói một câu!"

Biểu cảm của Giản Tử Yến tê liệt, mặc dù đôi mắt cậu bị buộc phải nhìn về phía Bùi Minh Giác, nhưng tiêu điểm không rơi vào hắn, như thể cậu đang nhìn xuyên qua hắn nhìn một nơi xa xăm.

Nỗi sợ hãi và hoảng sợ trong lòng Bùi Minh Giác bị xé toạc thành một lỗ hổng lớn, hắn muốn nói nhưng cổ họng lại bị thứ gì đó chặn lại, chỉ có thể dùng ngón tay chạm vào mặt Giản Tử Yến hết lần này đến lần khác, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo.

Lúc này, có người cẩn thận thông báo, ngự y đã tới.

Bùi Minh Giác tỉnh như mơ, vừa để ngự y vào, vừa cẩn thận để Giản Tử Yến nằm trong lòng mình, chỉ lộ ra cổ tay gầy guộc tái nhợt.

Không thể đối mặt với đôi mắt trống rỗng của Giản Tử Yến, hắn tạm thời nhắm mắt lại những ngón tay run rẩy.

Thái y là trưởng thái y viện hoàng cung, người phụ trách điều trị cho Giản Tử Yến trước đây, cẩn thận mở rèm bước vào, khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và đẫm lệ của hoàng đế, trong lòng run lên, lập tức đánh lên 10 phần tinh thần, xem nhịp đập của Giản Tử Yến.

“Vương thái y, thế nào?” Bùi Minh Giác thanh âm khàn khàn, nhưng trong thanh âm lại mang theo sát ý lạnh lùng, “Nhϊếp chính vương triệu chứng nghiêm trọng như vậy, ngươi trước đó không phải nói là khí huyết hư tổn sao?”

Vương thái y bắt mạch run rẩy, sau khi cẩn thận xem xét hồi lâu, vẻ mặt càng lúc càng kinh ngạc.

Sau đó ông quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên nói: “Hồi bẩm bệ hạ, khi thần bắt mạch cho nhϊếp chính vương, xác thực chỉ là triệu chứng khí huyết hao tổn, hiện tại vẫn là.. ." Trước khi Bùi Minh Giác chuẩn bị nổi giận, ông lập tức bổ sung, "Chỉ là hạ thần nhận thấy một mạch đập khác đang đập rất yếu, như thể nó bị áp chế bởi một biện pháp đặc biệt, hạ thần hiện tại thực sự không thể xem ra!"

Bùi Minh Giác tức giận bị đè nén trong cổ họng, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt trầm lặng của Giản Tử Yến trong vòng tay mình, nếu không biết, có lẽ hắn còn tưởng rằng cậu lại ngất đi.

“Áp chế?” Hắn thấp giọng nói: “Lão sư, ngươi giấu giếm cái gì?”

Hắn không hạ lệnh, Vương thái y cũng không dám rời đi, chỉ có thể duy trì tư thế dập đầu, run rẩy chờ hoàng thượng tuyên án.

Theo ý kiến

của ông, Nhϊếp chính vương có thể có một số vấn đề về thể chất, nhưng tinh thần của hoàng đế nhất định có vấn đề nghiêm trọng.

Bùi Minh Giác không nhận được câu trả lời, cổ họng lên xuống, hắn nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn đang định vẫy tay ra hiệu cho thái y đi xuống chuẩn bị một số đơn thuốc, nhưng Giản Tử Yến đột nhiên phản ứng.

Kìm nén hồi lâu như không thể nhịn được nữa, thân thể Giản Tử Yên đột nhiên run lên, sau đó không ngừng run rẩy giống như vừa mới tỉnh lại, mặc dù vẫn không mở mắt ra, nhưng sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Tuy nhiên, màu đỏ sẫm ở đuôi mắt và môi ngày càng đậm hơn, thậm chí có xu hướng chuyển sang màu đen mờ.

Bùi Minh Giác cả kinh, vội vàng kêu lên: "Mau xem!"

Ngự y còn chưa kịp đứng dậy, Giản Tử Yên tựa hồ không chịu nổi, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen đặc!

Bởi vì Bùi Minh Giác luôn ôm chặt lấy cậu, hơn nữa khoảng cách rất gần, máu phun thẳng vào mặt và người hắn, hắn như bị đóng băng, hoảng sợ chưa từng có.

"Lão, lão sư sao rồi? Làm sao lại xảy ra chuyện này?" Cho dù hắn không có hiểu biết về y lý, hắn vẫn biết mọi người không nên khạc ra máu đen! Bùi Minh Giác tức giận trừng mắt nhìn Vương thái y, "Đây là ngươi nói hao tổn khí huyết sao? !"

Vương thái y không dám sơ suất, thậm chí còn bò lên trên mặt đất để bắt mạch cho Giản Tử Yến một lần nữa, nhưng Giản Tử Yến lần này không chịu phối hợp, những ngón tay mảnh mai và nhợt nhạt của cậu dùng sức túm lấy y phục của Bùi Minh Giác, trên mặt lộ ra vẻ cầu xin .

"Bệ hạ... khụ! Hạ thần, hạ thần không cố ý... khụ, không vâng lời bệ hạ, thình bệ hạ đừng giận... đừng gϊếŧ... khụ."

Trong khi cậu đang cầu xin với Bùi Minh Giác, máu đen vẫn chảy ra từ miệng cậu, và nó nhòe thành mảng lớn trước áσ ɭóŧ màu trắng của cậu.

Máu trong người Bùi Minh Giác như đông cứng lại, hắn không thể nói một lời nào, chỉ có thể phối hợp với thái y để giữ chặt cổ tay của Giản Tử Yến, ngăn cậu tiếp tục giãy giụa.

Giản Tử Yến dường như không nhìn thấy sự tồn tại của ngự y, trong mắt cậu chỉ có Bùi Minh Giác, dưới sức ép của Bùi Minh Giác, cậu không dám giãy giụa, mà vẻ mặt càng sợ hãi, thanh âm the thé.

"Xin bệ hạ thứ lỗi! Thần thật sự không phải cố ý, cũng không dám nữa! Xin bệ hạ đừng giận, xin bệ hạ đừng giận!"

Bùi Minh Giác cảm thấy như thể mình bị đập mạnh vào đầu, đầu ong ong, thậm chí đôi mắt của hắn dường như dính đầy máu.

“Trẫm không. . . . . . tức giận.” Hắn nói ra từng chữ, tựa hồ từ trong khe nứt nội tâm thốt ra, “Trẫm sẽ không gϊếŧ tướng quân, lão sư yên tâm.”

Tất nhiên hắn biết tại sao Giản Tử Yến lại nghe lời hắn như vậy, hắn đương nhiên biết cậu làm việc này vì ai.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời cam đoan của hắn, Giản Tử Yến ngừng la hét, giống như sợ cậu nói tiếp sẽ xúc phạm hắn, lặng lẽ run rẩy, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy kinh hãi.

Lần này, Vương thái y nhanh chóng bắt mạch, sau khi biết được Giản Tử Yên xảy ra chuyện gì, trong lòng thình thịch, lập tức quỳ rạp xuống đất, thậm chí không dám nhìn mặt hoàng thượng.

"Bẩm bệ hạ! Nhϊếp Chính vương trúng độc của Địch Trần Tán! Hơn nữa độc đã lan vào nội tạng, nội tạng đang chậm rãi thối rửa!"

Bùi Minh Giác ánh mắt đột nhiên cứng đờ, hắn từng li từng tí xoay cổ, nhìn về phía ngự y trên mặt đất.

"Ngươi nói gì?"

Vương thái y toàn thân run rẩy, một chữ cũng không dám ngăn cản: “Bệ hạ, Nhϊếp chính vương nhất định trước đó dùng thủ đoạn gì đó trấn áp mạch, cho nên mới không chẩn ra bệnh, lúc này trấn ápbij lộ, Nhϊếp chính vương đúng là bị hạ Địch trần tán, trúng độc đã lâu, Nhϊếp chính vương mắt đỏ lên là do độc tố tích tụ... Chỉ là không có ghi chép về thời điểm địch trần tán phát độc, nên lão thần mới không phát hiện!”

"Cái này không thể nào!" Bùi Minh Giác sắc bén nói, "Hắn mới uống Địch trần tán không tới hai tháng, chỉ là có chút triệu chứng đau bụng, làm sao có khả năng. . . . . !"

Giọng hắn đột ngột dừng lại.

“…Hắn bị đầu độc bao lâu rồi?” Hắn hỏi với giọng u hồn.

Vương thái y không dám ngẩng đầu: "Hồi bẩm bệ hạ, phán đoán sơ bộ... hẳn là hơn năm năm."

Năm năm.

Bùi Minh Giác ôm cơ thể run rẩy của Giản Tử Yến, đôi mắt hắn rưng rưng,

toàn thân lạnh như băng.

Cho nên, địch trần tán này không phải là ngươi hạ cho ta, mà là năm đó tiên đế hạ cho ngươi... Phải không?

Đây là... cách lão kiểm soát ngươi.