Không phải một hai người, mà là một đoàn tiếng móng ngựa vang lên, giống như thiên quân vạn mã phi nước đại hướng về bên này, ngay cả mặt đất cũng bị chấn động.
Một dấu hiệu rõ ràng như vậy, ngay cả Giản Tử Yến cũng cảm nhận được, cậu ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, đôi mắt buồn bã mang theo sự ổn định đã đoán trước được.
Khuôn mặt của Cố Vấn Sơn trở nên lạnh lùng, y quay người bảo vệ Giản Tử Yến ở phía sau, giữ thanh kiếm ở thắt lưng.
Giản Tử Yến nhìn chằm chằm vào bóng lưng y, chậm rãi thở dài một lúc.
Cậu cất cây kim bạc đi, bình tĩnh nói: "Hiện tại rời đi, còn kịp."
Cố Vấn Sơn lập tức xoay người: "Ta dẫn ngài đi!"
Giản Tử Yến cong khóe môi dưới, như thể cậu muốn cười, nhưng vì đã lâu không làm biểu cảm này nên trông cậu hơi cứng nhắc.
Cố Vấn Sơn hơi sững sờ.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy đôi lông mày và đôi mắt không chút sương mù này, ngay cả trong những thời điểm bình tĩnh nhất của Giản Tử Yến vào những ngày thường, khuôn mặt cậu luôn có chút u sầu, cùng với hơi thở từ chối bất cứ ai đến gần.
Cố Vấn Sơn sững sờ nhìn khuôn mặt tươi cười của Giản Tử Yến, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn vặn vẹo.
Lúc này, y thậm chí muốn gϊếŧ tiểu hoàng đế.
Tại sao? Rõ ràng y đã cố gắng rất nhiều để lấy lại mạng sống của người này, người này cuối cùng cũng muốn cố gắng thoát ra khỏi thế giới của chính mình, cố gắng chấp nhận một cuộc sống mới không đau đớn.
Tại sao hủy hoại tất cả điều này một cách tàn nhẫn?
"Cố Vấn Sơn, từ khi ngươi mang ta ra cung, ngươi đã trả xong nợ."
Trong sự yên lặng trước cuộc chiến, giọng nói của Giản Tử Yến khàn khàn, nhưng có một hơi thở nhẹ nhàng, đột nhiên bừng tỉnh hình ảnh người nam nhân chỉ mới 15 tuổi đã là trạng nguyên, công tử như ngọc, phong tư yểu điệu.
Những lời vừa nói ra đã khiến cho tim, gan, lá lách và phổi của Cố Vấn Sơn xoắn lại với nhau một cách tàn nhẫn.
“Ngươi đi đi.” Giản Tử Yến từ trên giường đứng lên, Cố Vấn sơn theo bản năng muốn đưa tay ra giúp đỡ, lại bị cự tuyệt, “Năm đó ta cứu ngươi, hôm nay không phải lại để cho ngươi chết thay ta, đừng để tốn công vô ích."
Cố Vấn Sơn đương nhiên hiểu sự thật này, nhưng để y bỏ rơi Giản Tử Yến suy yếu và để cậu một mình đối mặt với vị hoàng đế nhỏ đang giận dữ, làm sao y có thể làm được!
“Ta đã hạ quyết tâm, ngài không cần thuyết phục ta nữa.” Cố vấn thanh âm khàn khàn nói: “Hôm nay coi như ta đến lúc trả mạng lại cho ngài.”
Giản Tử Yến nhìn y thật sâu, trong lòng thở dài, nhưng không thuyết phục y nữa.
Cậu, Bùi Minh Giác, Cố Vấn Sơn, ba người họ thực ra đều bướng bỉnh và hoang đường như nhau, bởi vì họ đều cố chấp và tin tưởng vào chính kiến
của mình quá nhiều, đó là lý do tại sao họ rơi vào tình trạng hiện tại.
Quên đi, cứ coi như một vòng nghiệt luân, đây là số phận của cậu.
Cả hai không còn né tránh, Cố Vấn Sơn bế Giản Tử Yến lên vmcẩn thận đỡ cậu ra ngôi nhà trúc bên ngoài.
Lúc này, toàn bộ ngọn núi đều có trọng binh trấn giữ, người đi đầu ngồi trên con ngựa trắng yên bạc, mặc áo choàng đỏ rực có viền, khí chất uy nghiêm tôn quý, chính là hoàng đế.
Nhìn thấy hai người cùng nhau đi ra, Bùi Minh Giác ánh mắt nhất thời trở nên cực kỳ đáng sợ, cơ hàm khẽ run, cắn chặt răng.
“Tốt, tốt lắm.” Hắn nhẹ giọng nói, “Trẫm đã sớm điều tra xem ai giúp nhϊếp chính vương vượt ngục, không ngờ lại là đại tướng quân mà trẫm tin tưởng nhất.”
Giản Tử Yến đỡ cánh tay của Cố Vấn Sơn để đứng thẳng, nhìn thẳng vào Bùi Minh Giác: “Bệ hạ, là hạ thần năm xưa đã dùng một chút thiện ý để uy hϊếp tướng quân, nhưng đó không phải là điều hắn muốn, thỉnh bệ hạ minh giám."
Cố Vấn Sơn vẻ mặt lo lắng: "Không..."
“Câm miệng!” Giản Tử Yến vội vàng quát khẽ, thanh âm rất nhỏ gấp gáp nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn hai người chúng ta cùng chết ở chỗ này sao? Ngươi còn sống thì còn có hi vọng!”
Cố Vấn Sơn cả người chấn động, những lời của Giản Tử Yến đã đánh thức ý thức còn hoa mắt ù tai của y.
Đúng vậy, Giản Tử Yến đi nhất định lành ít dữ nhiều, tiểu hoàng đế sẽ không dễ dàng để cho cậu chết, hắn liền bắt cậu trở về tiếp tục tra tấn, nếu như y chết ở chỗ này, còn có ai có thể cứu Giản Tử Yến?
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Cố Vấn Sơn cố gắng kìm lại những lời muốn bác bỏ, đứng yên với thái độ cam chịu.
Bùi Minh Giác dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tay Giản Tử Yến, trong lòng tức giận đến mức không thèm giễu cợt, giống như đang nhìn người sắp chết.
"Ân tình? Chuyện này trẫm không biết."
“Bệ hạ.” Cố Vấn Sơn nhướng mắt, “Thật ra nhϊếp chính vương chính là người thần bí năm đó đã cứu thần, trải qua nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được ân nhân. Bất kể như thế nào, thần cũng không thể chỉ khoanh tay ngồi nhìn xem ân nhân của thần bị tra tấn đến chết."
Điều này quả thực nằm ngoài dự liệu của Bùi Minh Giác, ánh mắt hắn khẽ động, không xác định nhìn hai người.
Giản Tử Yến biết hôm nay mình nhất định không tốt, mặc kệ cơn đau còn chưa hoàn toàn đè nén, cậu nhẹ nhàng đẩy tay Cố Vấn Sơn ra, không để ý đến ánh mắt u ám của hắn, kiên quyết tiến lên vài bước.
"Bệ hạ, kỳ thật đây chính là do ta cầu tướng quân giúp ta xuất cung sự thật chính là như vậy, ta thà chết ở ngoài cung còn hơn chết trên long sàng của bệ hạ."
Bùi Minh Giác sắc mặt hơi thay đổi, rõ ràng là bị Giản Tử Yến vũ nhục, nhưng giờ phút này hắn lại cảm thấy một loại áp bức khuất nhục.
Giản Tử Yến không quỳ xuống, cậu ngẩng cao đầu, đó là sự bình tĩnh và tự tin của thiên tử, đôi mắt cậu như tia chớp, giọng nói của cậu vang dội.
"Nếu như bệ hạ muốn vi thần bầm thây vạn đoạn, vậy thì vi thần, tạ chủ long ân."
Trong nháy mắt ánh sáng chói lọi lan tỏa làm lóa mắt mọi người.
Bàn tay cầm cương ngựa của Bùi Minh Giác khẽ run lên, không thể thừa nhận rằng ngay cả lúc này, tâm trạng của hắn đều bị ảnh hưởng bởi Giản Tử Yến.
Khi đến đây, hắn đã nghĩ tới, khi hắn vừa biết chính Cố Vấn Sơn đã cứu Giản Tử Yến, hắn tràn ngập sự tức giận và không cam lòng bị phản bội, hắn hận không thể trong nháy mắt tìm ra bọn họ khiến bọn họ vạn tiễn xuyên tâm, làm cho bọn họ chết không toàn thây.
Nhưng bây giờ khi nhìn thấy Giản Tử Yến, hắn phát hiện ra sâu thẳm trong trái tim mình vẫn không muốn gϊếŧ cậu.
Vì hắn không muốn gϊếŧ Giản Tử Yến, nên ánh mắt thờ ơ của hắn chuyển sang Cố Vấn Sơn.
Cố Vấn Sơn nhận ra sát ý trong lòng hắn, không chút do dự nhìn hắn.
"Cố Vấn Sơn, nhất phẩm đại tướng quân, tự tiện xâm phạm nội cung, cướp phạm nhân, tội danh…. "
"Không cần!"
Giản Tử Yến tiến lên một bước, hai lông mày trần ngập nôn nóng.
"Hạ thần vừa nói qua, đây là do ta ép tướng quân làm! Nếu thánh thượng muốn gϊếŧ hắn, thỉnh gϊếŧ hạ thần!"
“Nhϊếp chính vương…” Đôi con ngươi nhu hòa của Cố Vấn sơn tràn đầy vui vẻ và dịu dàng, “Nếu bệ hạ đã hạ quyết tâm, thì không cần phải cầu thay nữa, ta chết vì ngài, vui lòng chết vì ngài."
Nhìn thấy hai người này cư nhiên bắt đầu ở trước mặt mình "phu phu tình thâm", Bùi Minh Giác gần như tức giận đến phát điên, hắn quay đầu lại giận dữ hét lên: "Các ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau đem hai tên nghịch thần này bắt lấy!"
"Bệ hạ! Ngài. . ."
Sau khi bị khống chế, Giản Tử Yến vẫn còn vô cùng lo lắng, cậu hướng Bùi Minh Giác nghẹn ngào nói gì đó, lại nhất thời tức giận công tâm, cơn đau không thể kìm nén đã đánh gục cậu ngay lập tức, cậu phun ra một ngụm máu, sau đó trực tiếp hôn mê.
Cậu không trực tiếp rơi xuống đất, một người hất bay áo choàng, từ trên ngựa bay xuống với tốc độ cực nhanh, trước khi mọi người kịp phản ứng, hắn đã ôm lấy Giản Tử Yến vào lòng.
"Tử Yến!"
Cố Vấn Sơn, người vừa bị bắt giữ một cách bình tĩnh, nhìn thấy Giản Tử Yến ngất đi, mắt đỏ hoe, tất cả những người lính xung quanh đều bị hạ gục bởi luồng khí áp của y, y sải bước về phía trước gặp Bùi Minh Giác ngay trước khi y chạm vào Giản Tử Yến lại nhận được cái nhìn thờ ơ.
“Đại tướng quân.” Bùi Minh Giác hé môi, “Ngươi, đây là muốn phản nghịch sao?”
Cố Vấn Sơn tay khẽ run, cảm xúc dần dần nguội lạnh.
Y quỳ thẳng xuống đất để binh lính gông cùm xiềng xích vào người, vẫn nhìn thẳng vào Bùi Minh Giác.
"Bệ hạ, người nắm thiên hạ trong tay, trên đời có loại nam nữ gì mà không lấy được? Tại sao nhất định phải là ngài ấy?" Y hỏi:” Thần nhìn ra được, bệ hạ không muốn gϊếŧ ngài ấy nữa phải không?”
Bùi Minh Giác ôm ngang Giản Tử Yến, đang định quay lại ngựa thì nghe thấy vậy liền khựng lại.
Hắn không trả lời câu hỏi này mà trực tiếp bỏ đi, để lại Cố Vấn Sơn gầm lên.
"Ngài mang ngài ấy trở về, ngài ấy chỉ có chết! Nếu ngài thật không muốn ngài ấy chết, liền thả ngài ấy đi! Ngài sẽ hối hận!"
Áp suất không khí trong cơ thể Bùi Minh Giác cực kỳ thấp, khóe môi hắn mím lại, trong mắt hắn lộ ra sự lạnh lùng và dữ dội của một con sói đơn độc bảo vệ người bạn đời duy nhất của mình.
Nếu hắn sắp chết, chỉ có ta mới cứu được hắn, người gϊếŧ hắn không phải ta, mà là ngươi!
...
Giản Tử Yến lại tỉnh dậy, tấm màn ngủ xa hoa quen thuộc phản chiếu trong đôi mắt mơ hồ của cậu, trái tim cậu như chìm vào đáy biển, lạnh thấu xương.
Cậu đã trở lại Diên Phúc cung một lần nữa.
"Lão sư, ngươi đã tỉnh."
Giản Tử Yến dời mắt nhìn thấy Bùi Minh Giác đang ngồi bên giường với đôi mắt sâu thẳm lấp lánh, cậu yếu ớt nhắm mắt lại.
"Bệ hạ, tướng quân bị phán phạm tội gì?"
Nghe người vừa tỉnh dậy đã hỏi Cố Vấn Sơn, sắc mặt Bùi Minh Giác càng trở nên u ám.
"So với Cố Vấn Sơn, ngươi không nên quan tâm chính mình nhiều hơn sao?"
"Ta trái phải đều phải chết, ta quan tâm cái gì?" Giản Tử Yến tự giễu cười tủm tỉm nhìn hắn, "Mong bệ hạ nói cho ta biết Cố tướng quân lúc này đã xảy ra chuyện gì?"
Bùi Minh Giác siết chặt nắm đấm bên cạnh trước khi hắn có thể kiểm soát được con thú đang gầm thét trong lòng và ý muốn xé xác Giản Tử Yến thành từng mảnh.
"Lão sư, ngươi thông minh như vậy, hẳn biết điều bây giờ không nên làm chính là chọc giận trẫm đi." Hắn cúi đầu, chậm rãi tới gần mặt cậu, dùng ánh mắt dò xét trên mặt cậu, dần dần hòa vào trong đó. Nói cách khác, "Sau tất cả, số phận của ngươi và Cố Vấn Sơn nằm trong tay của một mình lão sư."
Vậy Cố Vấn Sơn vẫn chưa chết.
Giản Tử Yến hiểu tin tức trong mắt hắn và sau khi biết điều này, cậu không quan tâm nhiều đến những thứ khác.
Dù sao hắn muốn làm gì với tấm thân tàn tạ này cũng không còn quan trọng nữa, nếu còn có thể dùng nó làm con bài thương lượng để cứu Cố Vấn Sơn, thì có thể coi như... Tận dụng nó một cách tốt nhất .
Giản Tử Yến kìm nén sự bất lực và buồn bã trong lòng, để Bùi Minh Giác vuốt ve mái tóc dài của mình.
...
Sau lần này, Bùi Minh Giác không đưa cho Giản Tử Yến địch trần tán nữa.
Hắn rất hài lòng, ngữ khí so với bình thường dịu dàng hơn một chút, hắn yêu thương vuốt ve mái tóc đen như mây của Giản Tử Yến, nói: “Lão sư bây giờ còn yếu, hai ngày nữa uống thuốc đi, nếu không sẽ chết đấy không tốt đâu”.
Giản Tử Yến nhắm mắt lại, ngoảnh mặt làm ngơ trước tất cả những điều này.
Bùi Minh Giác cũng không quan tâm, cảm giác được gặp lại người này tốt đến mức như muốn nổ tung, hắn cúi đầu tâm trạng thực tốt hôn lên trán Giản Tử Yến.
"Thái y đã chẩn bệnh cho lão sư, nói khí huyết hao tổn quá nghiêm trọng, sinh cơ tổn hại không ít, trẫm tin tưởng dựa vào các loại thuốc bổ trợ giúp, lão sư rất nhanh sẽ khôi phục."
"Dù sao thì đây cũng là một con bài dùng để thương lượng bảo vệ ngươi và Cố Vấn Sơn."
Cơ thể của Giản Tử Yến khẽ run lên, đôi má tái nhợt của cậu đỏ bừng vì xấu hổ, cho thấy cậu thực sự đã lắng nghe.
Bùi Minh Giác ghét cậu chỉ phản ứng khi hắn nhắc đến Cố Vấn Sơn, sự vui vẻ quyến luyến mà hắn tràn đầy vừa rồi đã biến mất ngay lập tức.
Hắn dừng động tác, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giản Tử Yến một lúc, giọng điệu trở nên lãnh đạm.
"Nếu lão sư cũng đồng ý lời trẫm nói, vậy ngươi càng phải cố gắng lên. Chỉ là trình độ này không thể thỏa mãn trẫm."
Giản Tử Yến chấn động, mở to mắt nhìn hắn với vẻ không thể tin được.
Cho dù làm nhục cậu như vậy, hắn cũng không hài lòng sao? Hắn muốn coi thường cậu đến mức nào?
Khóe môi Bùi Minh Giác cong lên thành một nụ cười tà ác, với khuôn mặt của hắn, có thể gọi là đảo lộn tất cả chúng sinh.
“Trẫm đã chán ngấy việc lão sư im lặng như cá chết rồi, giờ là lúc để lão sư chủ động học hỏi một chút.” Hắn nói, “để làm hài lòng trẫm.”
...