Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phản Diện Khóc Và Cầu Xin Đừng Chết

Chương 43-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bề ngoài, Cố Vấn Sơn đang xin nghỉ phép để tu dưỡng, nhưng thực chất, trong thâm tâm, y không hề có chút bình yên nào.

Y biết với sự nghi ngờ của Bùi Minh Giác, hắn sẽ không rút lại sự giám sát của mình trong thời gian ngắn, vì vậy ngoài mặt y không dám hành động hấp tấp, mà âm thầm theo dõi tình hình của Giản Tử Yến.

Sau khi nghe tin thái y được tuyên vào Diên Phúc cung và không được phép rời đi trong vài ngày, dường như có người bên trong sắp chết, sau khi thái y cố gắng hết sức để chẩn đoán và điều trị, Cố Vấn Sơn cuối cùng cũng không thể ngồi yên.

Y vốn muốn từ từ mưu tính, nhưng bây giờ xem ra đã không đợi được nữa, Bùi Minh Giác không nhẹ không nặng, nếu cứ tiếp tục như vậy, Giản Tử Yến sẽ bị hắn lăn lộn chết!

Tất nhiên, Cố Vấn Sơn biết rất rõ một khi anh bắt đầu hành động, bất kể anh có thành công hay không, Bùi Minh Giác sẽ không bao giờ dung thứ cho anh nữa.

Nhưng y không chút do dự, khi nghĩ đến Giản Tử Yến còn đang chịu tra tấn, y cảm thấy như đem cả trái tim mình đặt lên bếp lửa, khiến y cả đêm mất ngủ, thậm chí còn bất chấp tất cả tiến cung nhìn Giản Tử Yến.

Bây giờ, có lẽ đã đến lúc.

Khi Bùi Minh Giác lại bị mấy vị đại thần chặn lại, Cố Vấn Sơn đã quen thuộc quay vào trong cung, đi đến bên ngoài Diên Phúc cung, sau đó ánh mắt liền dán chặt vào.

Bùi Minh Giác rõ ràng là sợ y, Diên Phúc cung đã không còn như trước đây, chỉ có một số người hầu canh giữ, bây giờ nó được trọng binh canh gác, chỉ có hoàng đế và ngự y mới có thể ra vào.

Nếu là Cố Vấn Sơn trước kia, đối với loại tình hình này, y căn bản không lo lắng, nhưng hiện tại vết thương của y còn chưa lành, y cần phải cẩn thận một chút.

Y biết mình không có nhiều thời gian, cho nên dứt khoát sử dụng phương pháp mà y khinh thường nhất —— đánh thuốc mê.

Loại thuốc mê tìm được trong dân gian, trong triều ít người sử dụng, sự tình phát sinh đột ngột, Ngự lâm quân không kịp phản ứng, cả người đều mê mang.

Cố Vấn Sơn nhân cơ hội này từ cửa sổ nhảy vào trong phòng, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc và máu nồng nặc.

Y hai mắt trong nháy mắt đỏ lên, nắm lấy thái y không bị hôn mê, gắt giọng hỏi: "Hắn làm sao vậy?!"

Thái y sợ tới mức không dám phản kháng, run giọng nói: “Đại ướng quân, hạ thần, thần không biết... Chỉ có thể phán đoán Nhϊếp chính vương mất máu, không biết vì sao lại nghiêm trọng như vậy..."

Trước khi ông có thể nói xong, Cố Vấn Sơn đã dùng cán đao đánh vào gáy và bất tỉnh.

Cố Vấn Sơn từng bước đi về phía rèm giường, nhìn thấy Giản Tử Yến dù có ồn ào đến mấy cũng không tỉnh dậy mà vẫn luôn ngủ say, trong mắt hiện lên sự hối hận vô cùng.

"Mạo phạm."

Vừa nói, y vừa nhẹ nhàng vén phần dưới của chăn lên, rút

thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, một nhát cắt đứt sợi xích đang khóa chặt Giản Tử Yến.

Ngay lập tức, y dùng chăn quấn quanh người Giản Tử Yến, sau đó ôm ngang người cậu, giống như khi y đến, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cửa sổ.

Y biết thời gian cấp bách, một khắc cũng không dám dừng lại.

Về phần Bùi Minh Giác, người đã sớm biết tin, tức giận đập nát cột đá trong cung, hạ lệnh truy sát bọn họ bất kể sống chết.

……

Giản Tử Yến bị đánh thức bởi mùi thuốc nồng nặc.

Kể từ ngày Cố Vấn Sơn đến, cậu luôn nửa mê nửa tỉnh, mùi thuốc này cũng không có gì lạ nên cậu còn tưởng mình còn ở trong Diêm Phúc cung, tâm tình rất bình tĩnh.

Cả tinh thần và thể chất của cậu đã vô cùng mệt mỏi, cậu không có động lực để mở mắt ra, vì vậy cậu cứ nhắm nghiền như thế.

Dù sao, chỉ cần Bùi Minh Giác muốn, hắn có vô số cách để buộc cậu mở mắt ra, không phải sao? cậu tự giễu nghĩ.

Tuy nhiên, sự trừng phạt như suy nghĩ đã không đến, thay vào đó, một giọng nói trầm và hơi khàn vang lên một cách thận trọng.

"Ngài. . . Ngài tỉnh?"

Giản Tử Yến bị giọng nói bất ngờ này làm cho sửng sốt, cậu đột nhiên mở mắt ra, không thể tin được nhìn sang một bên.

Đây nào phải tẩm cung của hoàng đế, rõ ràng chỉ là một phòng trúc bình thường.

Phương tiện trong phòng rất đơn giản, cậu nằm trên chiếc giường duy nhất, người đang canh giữ chiếc bếp nhỏ đun thuốc với vẻ mặt tiều tuỵ không ai khác chính là Cố Vấn Sơn, đại tướng quân đứng đầu của triều đại.

Sự chú ý của Cố Vấn Sơn rõ ràng đã không còn ở trên nồi thuốc, y nhìn Giản Tử Yến đầy lo lắng, sau khi bắt gặp ánh mắt của cậu, y né tránh ánh mắt của cậu trong phút chốc, ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.

“Như ngài thấy, ngài đã không còn ở trong cung, ta dẫn ngài ra ngoài.” Cố Vấn Sơn không dùng từ lưu lại, “Với trí thông minh của ngài, hẳn là đoán được chuyện gì xảy ra chứ?”

Giản Tử Yến nhìn thẳng vào y, bộ não bối rối của cậu đã không tìm ra bất kỳ thông tin hữu ích nào trong một thời gian dài.

Cậu theo bản năng muốn ngồi dậy, cậu không muốn ở trước mặt người khác lộ ra nhược điểm, cho dù người này đã nhìn thấy thời điểm cậu xấu hổ nhất.

Cậu vừa động, lập tức được một bàn tay thô ráp hào phóng đỡ lấy, sau đó được cẩn thận đỡ ngồi dậy, giống như một món đồ sứ tinh xảo dễ vỡ nhất.

Giản Tử Yến dừng lại, nhìn y với ánh mắt phức tạp.

“Ngươi đã biết?” Thanh âm của cậu khàn khàn.

Cố Vấn Sơn trở lại chiếc ghế nhỏ trước lò thuốc, người đàn ông cao lớn ngồi ngay ngắn, thận trọng lo lắng gật đầu.

Sau khi suy đoán được xác nhận, Giản Tử Yến yếu ớt nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng hỗn loạn của mình.

Nếu không có khả năng này, cậu thật sự không cách nào tưởng tượng được, vì sao Cố Vấn Sơn biết rõ sẽ khiến Bùi Minh Giác hoàn toàn tức giận, lại còn cứu cậu ra ngoài.

Thấy cậu không vui vẻ chút nào, ngược lại sắc mặt tái nhợt, không muốn nói nhiều nữa, Cố Vấn Sơn hoảng sợ.

"Ngài, ngài đừng nóng giận, ta chỉ là không muốn nhìn ngài chết ở trong tay Bùi Minh Giác, ta không có ý định nhốt ngài, cũng không muốn quản ngài làm chuyện gì..."

“Làm sao ngươi biết?” Giản Tử Yến ngắt lời y, “Khi đó ngươi đã ở trạng chết giả rồi, ta còn che mặt nên ngươi không thể nhận ra ta.”

"Ta..." Cố Vấn Sơn đột nhiên không nói nên lời, ánh mắt trở nên thận trọng hơn, lặng lẽ liếc nhìn cổ tay của Giản Tử Yến.

Chỉ là cái nhìn không rõ ràng này trong mắt Giản Tử Yến đã ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Cậu kinh ngạc nâng cổ tay lên, cổ tay tái nhợt mảnh khảnh lúc này cực kỳ nhẵn nhụi, không có một tia chạm khắc.

Thì ra là thế, cư nhiên là thế.

Cậu đã tính hết mọi thứ, nhưng chỉ quên... ký hiệu nhục nhã này.

Hóa ra khi cậu đi cứu Cố Vấn Sơn, nó vẫn chưa biến mất.

Cậu hai mắt đờ đẫn, trong mắt hiện lên một tia nhục nhã cùng sợ hãi, Cố Vấn Sơn gấp gáp không thèm nghĩ nữa: “Ta không hỏi chuyện gì xảy ra, ngài cũng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần ở chỗ này nghỉ ngơi dưỡng thương là được rồi, Bùi Minh Giác tạm thời sẽ không tìm ra nơi này."

Từng chút một, Giản Tử Yến ngước đôi mắt đờ đẫn lên nhìn y, cánh tay cậu vẫn khẽ run, những đường gân guốc mỏng manh nổi lên vì chịu đựng.

Cố Vấn Sơn đau khổ đến mức muốn nắm lấy bàn tay thô ráp của Giản Tử Yến để an ủi cậu, nhưng y duỗi ra nửa chừng rồi buông xuống một cách yếu ớt.

Y nghĩ về những gì y đã nói với Giản Tử Yến trước đây, sự khác biệt giữa y và Bùi Minh Giác là gì?

Điều đó cũng khiến Giản Tử Yến bị tổn thương, nhưng y không trắng trợn như Bùi Minh Giác.

Y có quyền gì chạm vào cậu lúc này, y sợ Giản Tử Yến muốn tránh họ thật xa.

"Đừng sợ." Cố Vấn Sơn đau lòng nói, "Ta chỉ là muốn giúp ngài, ta không thể làm khác... Ta sẽ báo đáp ân cứu mạng của ngài."

Giản Tử Yến phải mất một lúc trước khi vẻ mặt của cậu dần trở lại thờ ơ, cậu ngừng run rẩy.

“Ta không cần ngươi báo đáp.” Cậu quay đầu đi chỗ khác, thanh âm khàn khàn, “Nhiều năm như vậy đều không để cho ngươi tìm được, ngươi không hiểu vì sao sao? Đừng cho rằng mình thông minh, ta cũng không hiếm lạ phần báp đáp này."

"Ta đương nhiên biết ngài không hiếm lạ, là ta hiếm lạ, ta phi thường hiếm lạ." Cố Vấn Sơn lo lắng nói: "Ngài không cần suy nghĩ nhiều, ta thật sự không có cầu ngài làm cái gì... "

"Ngươi đi đi."

Cố Vấn Sơn giật mình: "Cái gì?"

"Đi đi, cút khỏi đây đi. Ngươi cảm thấy ở đây an toàn sao? Bệ hạ tìm được ngươi chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Giản Tử Yến quay đầu lại nhìn y, "Ngươi không bảo vệ được ta đâu."

Cố Vấn Sơn kiên định nhìn cậu, trong lòng cảm thấy vô cùng dịu dàng.

Ngay cả lúc này, suy nghĩ đầu tiên của Giản Tử Yến là bảo vệ y.

Cậu biết với gánh nặng là mình, Cố Vấn Sơn hoàn toàn không thể trốn thoát, nhưng không có cậu, với thân thủ của Cố Vấn Sơn, y có thể đi bất cứ đâu, Bùi Minh Giác có thể không làm gì được y.

Sau khi biết được danh tính thực sự của Giản Tử Yến, Cố Vấn Sơn đột nhiên có thể nghe được những suy nghĩ thực sự của cậu từ những lời nói gay gắt của người nam nhân này.

"Ngài không cần lo lắng Bùi Minh Giác sẽ tới tìm tới, năm đó ta có thể che giấu hắn không cho ngài truy đuổi, hiện tại ta có thể giúp ngài che giấu hắn." Cố Vấn Sơn thanh âm vô cùng mềm mại, e sợ một giọng nói to sẽ làm tổn thương Giản Tử Yến, "Bây giờ ngài chỉ cần nói cho ta biết, cơ thể ngài đang xảy ra chuyện gì? Ngài cần loại dược nào? Mặc dù ta tinh thông y học, nhưng tất cả chỉ có thể áp dụng cho vết thương. Trên người ngài không có bất kỳ vết thương rõ ràng nào, ngoại trừ... Nếu không chẩn đoán được, chỉ có thể tạm thời đun một ít thuốc bổ khí.”

Giản Tử Yến đương nhiên biết y đang trốn tránh điều gì, hành vi không chút thương tiếc tàn nhẫn của Bùi Minh Giác đối với cậu đã khiến khắp người cậu có những vết bầm tím rõ ràng mà ai cũng có thể nhìn thấy.

Chỉ là không ai biết, những vết thương nhỏ này có thể thực sự là chí mạng với cậu.

Giản Tử Yến cũng nhìn ra Cố Vấn Sơn không phải là người sẽ thay đổi quyết định chỉ vì vài lời của cậu, nên cậu chỉ dừng nói và chỉ im lặng nhìn y, khuôn mặt hiện lên tái nhợt và mệt mỏi.

Cậu không muốn nói, Cỗ Vấn sơn cũng không dám ép cậu, yên lặng ngồi trở lại trên ghế nhỏ, đun sôi nồi thuốc.

Y biết lúc này Giản Tử Yến hết sức đề phòng, y sợ dù chỉ một chút cảm xúc mãnh liệt cũng sẽ chọc tức cậu, cho nên không dám hỏi thêm nữa, tại sao cậu lại giấu giếm nhiều năm như vậy?

Bầu không khí thật yên tĩnh, chỉ có tiếng tí tách của ngọn lửa trong túp lều tràn ngập hương thơm của trúc, đó là sự an ổn yên tĩnh đã mất từ

lâu.

Trong bầu không khí này, đầu óc căng thẳng và mệt mỏi của Giản Tử Yến bất giác thả lỏng, cơ thể cậu vốn đã rất yếu ớt, lúc này cậu không thể chống đỡ nổi, từng chút một lại rơi vào trạng thái hôn mê.

Cho dù cậu không muốn thừa nhận điều đó, nhưng trong tiềm thức cậu biết rằng sau khi biết được sự thật, Cố Vấn Sơn sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu nữa.

Cố Vấn Sơn vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của cậu, ánh mắt dịu đi, cẩn thận để Giản Tử Yến nằm xuống, tiếp tục xoay người đun dược.

……

【419:……

419: "Tôi kiểm tra một chút, cậu thật sự không có trói buộc buff vạn nhân mê sao? Liên tiếp hai thế giới, nhân vật chính công thụ đồng thời yêu cậu rốt cuộc là cái loại bug gì?"

Giản Tử Yến: "Đừng nghi ngờ mị lực của anh trai, được chứ?"

419: "Tôi sẽ báo cáo để kiểm tra."

Giản Tử Yến:?

419: "Khi giám định nhất định phải khống chế bản thân, không được làm nhân vật chính ngủ say!"

Giản Tử Yến: "Có ảnh hưởng gì không?"

Giản Tử Yến: "Ồ, ngươi nghe nhầm rồi, tôi sao có thể thực sự là loại người này."

419: "Hì hì."]

Cố Vấn Sơn đã làm đúng như những gì y nói, y chỉ chăm sóc Giản Tử Yến một cách tỉ mỉ, nấu ăn cho cậu, chữa lành vết thương cho cậu, ngoài ra không yêu cầu gì khác.

Giản Tử Yến không muốn nói chuyện với y, vì vậy y không cần phải nói, những món ăn mà y đã dày công tìm hiểu không hợp khẩu vị của Giản Tử Yến, và cậu thậm chí còn không ăn, y sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào.

Có vẻ như chỉ cần nhìn Giản Tử Yến đã khiến y rất hài lòng.

Trong sự cống hiến đơn phương của mình, sự bướng bỉnh của Giản Tử Yến không tồn tại được lâu, đôi khi cậu sẽ hơi sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng của Cố Vấn Sơn đang nấu ăn, những cuộc đấu trí và sỉ nhục đó dường như đã xa vời như trong kiếp trước của cậu.

Dần dần, thái độ của Giản Tử Yến đối với Cố Vấn Sơn không còn lạnh lùng như vậy nữa, phát hiện này khiến Cố Vấn Sơn mừng rỡ như điên, cả đêm y không ngủ được.

Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, một ngày nọ khi Cố Vấn Sơn đang nấu ăn, Giản Tử Yến đang dựa vào giường đọc sách đột nhiên sắc mặt thay đổi, cơn đau quen thuộc xâm chiếm nội tạng khiến cậu rùng mình cuộn tròn, cuốn sách trong tay rơi xuống đất.

Cố Vấn Sơn lập tức chạy tới, nhìn đồng tử của Giản Tử Yến co lại, nhất thời không biết nên làm gì với cơn hoảng loạn tột độ.

Giản Tử Yến vắt ra từ giữa hai hàm răng của mình.

"Ngân châm..."

Có Vấn Sơn cả người chấn động, ngay lập tức chạy ra khỏi nhà tìm mua ngân châm để châm cứu ở thị trấn dưới núi.

Y nhìn những ngón tay của Giản Tử Yến run rẩy, nhưng cậu khéo léo cắm cây kim bạc vào cánh tay mình, đẩy dòng máu đen như mực từ đầu ngón tay chảy ra, ngực cậu như bị một miếng bông lớn chặn lại, khiến cậu ngay cả một tiếng cũng khó phát ra.

Y nhìn Giản Tử Yến với ánh mắt kinh hoàng, nói với giọng khẳng định.

"Hắn đầu độc ngài... phải không?"

Giản Tử Yến khẽ nhắm mắt lại, cơn đau dữ dội khiến cậu khó phân tâm, nên cậu chỉ có thể bịt tai trước những lời này.

Cố Vấn Sơn đã có câu trả lời, y nhìn dòng máu đen mà Giản Tử Yến phun ra, rồi nhìn vào đôi mắt đỏ sẫm của Giản Tử Yến, trong đầu y hình thành một suy đoán khủng khϊếp.

Y đột ngột đứng dậy, đôi mắt mở to không thể tin được.

"Nếu như chỉ là Bùi Minh Giác hạ độc, căn bản không có khả năng trong thời gian ngắn đạt tới trình độ này, chẳng lẽ, chẳng lẽ. . . "

Trước khi Giản Tử Yến có thể nói, đôi tai vừa động, y nhạy bén nhìn ra bên ngoài.

Có người ….tới ….
« Chương TrướcChương Tiếp »