Cố Vấn Sơn biết Bùi Minh Giác cũng là người tập võ, nếu lại gần nhất định sẽ phát hiện ra y, y không dám làm quá nhiều động tác, chỉ có thể liều mạng nghiêng người về phía trước, sau đó cố gắng hết sức xác định hoa văn trên đó.
Tim y đập dữ dội, ký ức trong nháy mắt bị kéo về cái đêm đẫm máu mấy năm trước.
Lúc đó, những hắc y nhân xông tới bất ngờ tàn sát khắp nơi, bản thân y cũng bị chém trọng thương, nằm trên mặt đất kéo dài hơi tàn.
Bởi vì y lúc ấy còn nhỏ lại không thể phát ra âm thanh, bên kia nghĩ rằng y đã chết y may mắn lưu lại một mạng.
Chỉ là y bị trọng thương, như vậy nếu nằm đến sáng hôm sau, không thể nghi ngờ sẽ trở thành một cái xác lạnh.
Chỉ là, cho dù y muốn lần nữa đứng dậy, nhưng trọng thương làm cho y không thể động đậy, chỉ có thể tuyệt vọng cùng oán hận nằm ở nơi đó chờ chết.
Ngay khi y nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết, một người đột nhiên bước vào địa ngục này.
Khi đó, mất máu khiến cho Cố Vấn Sơn lạnh sống lưng, y chỉ nhớ có một luồng hương thơm sảng khoái xuyên qua màn đêm cùng máu tanh, chậm rãi đến bên cạnh y.
Một đôi bàn tay trắng nõn lung linh trong đêm tối vươn tới y, như một tiên nhân từ bi vuốt ve mái tóc y, để rồi từ đó y được sự sống vĩnh hằng, đưa y ra khỏi địa ngục tâm tối.
Cố Vấn Sơn cố gắng hết sức mở to mắt để nhìn thấy diện mạo của người ấy, nhưng máu làm mờ tầm nhìn của y, dù cố gắng thế nào, y cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của tiên nhân.
Chỉ đến khi đôi bàn tay ấy vươn ra, những nét khắc đỏ thắm trên cổ tay tái nhợt mới khắc sâu vào con ngươi y đến mức y không dám quên.
Y lập tức hôn mê vì trọng thương, khi tỉnh lại đã được đưa vào một y quán, lo lắng hỏi ai đưa y tới đây, nhưng đại phu trong y quán cũng không biết, chỉ nói rằng người nọ đã trả đủ tiền thuốc và Cố Vấn Sơn có thể ở lại y quán cho đến khi vết thương lành hẳn.
Nhiều năm như vậy, Cố Vấn Sơn chưa bao giờ từ bỏ hi vọng tìm được cứu tinh, nhưng trời đất rộng lớn, ngay cả tiên đế đã chết cũng giúp y tìm kiếm một hồi, nhưng cũng không có tung tích.
Kể từ khi nhận được lời kêu cứu của Bùi Minh Giác, y đã tập trung vào việc giúp vị hoàng đế trẻ tuổi lấy lại đất nước, nhưng kế hoạch tìm người của y chưa bao giờ rút lại, trong những năm qua, y đã tìm kiếm toàn bộ Đại Cảnh, ngay cả các nước xung quanh, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, y cũng không ngờ rằng vị cứu tinh mà mình hằng tìm kiếm lại đang ở hoàng đô Đại Cảnh, ở hoàng thành gần y nhất?
Con ngươi của Cố Vấn Sơn kịch liệt run lên, không khỏi quỳ xuống đi vài bước, nhìn chằm chằm bàn tay lộ ra.
Không sai, hình xăm trên cổ tay này là một đóa huyết liên hoa, là đồ đằng của Đại Cảnh, y tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Nhưng tại sao?
Tại sao lại là Giản Tử Yến?
Y từng tưởng tượng có thể bất kỳ ai trên thế gian này đã cứu mạng y, nhưng y không bao giờ ngờ rằng người này sẽ là Giản Tử Yến!
Đó không phải là lần đầu tiên y nhìn thấy Giản Tử Yến, cổ tay cậu luôn sạch sẽ, tại sao huyết liên hoa này đột nhiên xuất hiện? Và đó là vào... thời điểm như thế này!
Cố Vấn Sơn bị chấn động đến mức không thể bình tĩnh lại được, giọng nói đè nén của Giản Tử Yến vang lên bên tai y, thoạt nhìn y không thể xem nhẹ.
Giờ khắc này, ý thức về lòng trung thành khắc cốt ghi tâm chấn động chưa từng thấy, tình cảm cá nhân chiếm thế thượng phong, y muốn đứng lên vén màn, ném ra kẻ đã hại Giản Tử Yến, thậm chí gϊếŧ chết hắn!
Y đã đứng lên bằng một chân và tạo thành tư thế nửa quỳ, nhưng vào lúc này, lý trí đã quay trở lại với y.
Không thể.
Nếu y tấn công Bùi Minh Giác bây giờ, không những y không thể sống sót mà Giản Tử Yến cũng sẽ bị liên lụy.
Nghĩ đến đây, Cố Vấn Sơn không khỏi giật mình, trong lòng đau như bị đào mất một mảnh.
Giản Tử Yến bây giờ sẽ bị trừng phạt bởi Bùi Minh Giác ... Không phải vì hành vi liều lĩnh của y sao?
Cố Vấn Sơn từ từ quỳ xuống đất, như thể có ngọn lửa đang bùng cháy trong con ngươi của y.
Y phải chịu đựng, cho dù hoàng đế có thịnh nộ như thế nào, y cũng phải sống sót.
Bây giờ chỉ có y có cơ hội giải cứu Giản Tử Yến.
Vì vậy, Cố Vấn Sơn đã kiên quyết kiềm chế bản thân, cụp đôi mắt đỏ hoe xuống, quỳ thẳng người và lắng nghe tất cả quá trình này.
Cho đến cuối cùng, Cố Vấn Sơn phát hiện ra rằng vết khắc màu đỏ trên cổ tay vẫn chưa biến mất, nó chỉ yếu ớt rơi xuống cùng với chủ nhân của nó.
Giọng nói của Giản Tử Yến cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc này, Cố Vấn Sơn đã khống chế được bản thân, sắp mở to hai mắt, đang định liều mạng đứng dậy lao về phía trước, may mắn là lúc này tấm màn đã được kéo ra, lộ ra khuôn mặt u ám của vị vua trẻ.
Cố Vấn Sơn dường như bị dội một gáo nước lạnh, y dần dần quỳ xuống.
Bùi Minh Giác dùng tay trái kéo rèm lại, không cho người bên ngoài có cơ hội nhìn vào bên trong, rồi đi về phía Cố Vấn Sơn.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, lấy tư thế người đứng trên liếc nhìn Cố Vấn Sơn, giọng nói có chút khàn khàn hài lòng.
"Đại tướng quân, ngươi biết tội sao?"
"Thần... biết tội."
Tất cả sự tỉnh táo của Cố Vấn Sơn vào lúc này sụp đổ, y nóng lòng ngẩng đầu lên, vừa muốn liều mạng nói ra sự thật, nhưng vào lúc này, trong lòng y nảy sinh một số ý nghĩ đen tối, y lấy lại bình tĩnh, và thay đổi lời nói của mình.
"Nếu bệ hạ đã làm nhục Giản Tử Yến theo cách này, ngài có thể ban thưởng cho thần vài ngày trước khi hắn thực sự bị xử tử không? Dù sao, thần thực sự tò mò về khẩu vị của nhϊếp chính vương."
Bây giờ Giản Tử Yến có lẽ vô cùng thất vọng đối với Bùi Minh Giác, nếu y có thể giải cứu cậu bằng cách này, bất kể cậu có vướng mắc gì với phụ tử hoàng thất, cậu đã bị tổn thương về thể xác và tinh thần và sẽ không thể quay lại bên Bùi Minh Giác.
Nếu năm đó Giản Tử Yến thực sự là người đã cứu y, thì y đương nhiên sẽ có thái độ hoài nghi đối với việc cậu hạ độc tiên đế và Bùi Minh Giác, thậm chí là tự tay gϊếŧ chết tiên đế, rốt cuộc những điều này chỉ là lời nói từ một phía của Bùi Minh Giác.
Nếu Giản Tử Yến có thể được giải cứu như thế này ... nếu có thể.
Y nhất định sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với cậu, bảo vệ cậu để cậu không bao giờ bị tổn thương nữa.
Cố Vấn Sơn cúi đầu nói một cách nghiêm túc, hồi hộp và lo lắng chờ đợi.
Nhưng y chờ đợi chính là Bùi Minh Giác khủng bố phẫn nộ!
"Cố Vấn Sơn, trẫm muốn cho ngươi một cơ hội để thừa nhận sai lầm của mình vì ngươi đã đóng góp cho việc dẹp loạn, nhưng thay vì hối lỗi, ngươi lại nhớ thương đồ vật của trẫm?" Giọng điệu của Bùi Minh Giác trở nên bình tĩnh hơn, nó càng thể hiện rõ hơn "Ai cho ngươi có lá gan đó, không chỉ tự ý xông vào nội cung, còn dám mở miệng đòi đồ vật? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trẫm không dám động vào ngươi?"
Ngay khi nghe hắn nói, trái tim của Cố Vấn Sơn chùng xuống.
Nếu Bùi Minh Giác chỉ có lòng căm thù thuần túy với Giản Tử Yến, hắn sẽ không bao giờ nói ra lời như vậy.
Hắn có thể cảm thấy mình vô lý, có thể cảm thấy mình làm quá, nhưng tuyệt đối sẽ không đắc tội tham lam tài vật của hoàng đế.
Tình cảm của Bùi Minh Giác dành cho Giản Tử Yến... E rằng không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đây, Cố Vấn Sơn không dám nói thêm nữa, chỉ quỳ xuống và dập đầu bằng một giọng chân thành.
"Thần biết tội, thỉnh bệ hạ trách phạt."
Đôi mắt nửa sáng của Bùi Minh Giác trực tiếp rơi xuống đỉnh đầu của y, Cố Vấn Sơn cảm thấy như thể toàn thân mình sắp bị xuyên thủng.
“Nếu ngươi đã biết tội, vậy thì đi nhận phạt đi.” Giọng nói của Bùi Minh Giác thờ ơ.
Rốt cuộc, hắn không thực sự muốn gϊếŧ Cố Vấn Sơn, lần này, y đã lẻn vào tẩm cung Cố Vấn Sơn bị phạt đánh năm mươi roi.
Roi do Đại Lý Tự đặc biệt chuẩn bị với mục đích bức cung, nó vừa dày vừa cứng, trên mình có gai, một khi roi hạ xuống, da thịt của người thường sẽ da tróc thịt bong.
Ngay cả Cố Vấn Sơn, bị đánh năm mươi roi, về cơ bản cũng mất đi một nửa cái mạng, nhất thời không thể động đậy, đành phải nghỉ phép tĩnh dưỡng.
[419 chọc vào người ký chủ đang giả chết: "Chết rồi, cậu tính làm sao bây giờ?"
Giản Tử Yến rất ngạc nhiên: "Đây là trò chơi chết ở đâu? Cậu có nghĩ rằng tôi định nhờ Cố Vấn Sơn trực tiếp nói cho Bùi Minh Giác biết sự thật không?"
419 có linh cảm sắp bị chế nhạo, không dám nói mình thật sự nghĩ như vậy.
Giản Tử Yến buồn cười: "Thật bị tôi nói đúng rồi? Tiểu Chín, cậu thực sự ... đã đọc rất nhiều tiểu thuyết cẩu huyết, tại sao cậu không thể thay đổi suy nghĩ của mình với một tư duy đơn giản?"
419: jpg
Giản Tử Yến: "Cố Vấn Sơn là quân cờ quan trọng nhất. Không có hắn, Bùi Minh Giác sẽ không thể đạt được bất kỳ tiến bộ nào trong việc thức tỉnh cho đến khi tôi bị ném vào chỗ chết. Đừng lo lắng, làm sao con cờ tôi chôn vùi có thể vô dụng như vậy." 】