[Giản Tử Yến: "Tướng quân ca ca còn chưa tới sao ~"
419: "...Thứ nhất, cậu lớn tuổi hơn hắn, thứ hai, bỏ dấu ngã gợn sóng của cậu đi!"
Giản Tử Yến: "Không phải chỉ lớn hơn hai tuổi thôi sao, cái gì mà lớn tuổi chứ? Hãy nói cho tôi biết Cố Vấn Sơn có ở đây không, còn có thể sống sót qua đợt phun trào này hay không là do hắn!"
419: "Hắn không tới, cậu muốn làm gì?"
Giản Tử Yến: "Ha ha, ngoan tiếp tục đọc văn cẩu huyết đi, cưng hỏi vấn đề này, rõ ràng tu luyện còn chưa tới mà."
Giản Tử Yến: “Xem ra tôi lại phải hạ thuốc mạnh rồi.”]
Rất nhanh, Bùi Minh Giác đột nhiên phát hiện ra Giản Tử Yến không phản ứng gì cả, chỉ ngủ ở đó, bất kể hắn làm gì, cậu cũng sẽ không thức dậy.
Nghĩ đến thân thể nóng bỏng kinh người vừa rồi, Bùi Minh Giác trong đầu khẽ động, sau đó trong lòng hiện lên một cảm giác có chút khó hiểu.
Trong một khoảnh khắc, hắn ước mình có thể chết đi.
Sau khoảng thời gian này, hắn đã phát hiện ra dấu hiệu nguy hiểm và hắn không muốn Giản Tử Yến chết.
Nếu lần này chỉ đơn giản là...
Khi Bùi Minh Giác nghĩ đến cái chết của Giản Tử Yến, trái tim hắn run lên, hắn vô thức từ chối tiếp tục nghĩ về nó.
Hắn nhìn Giản Tử Yến, người đã hoàn toàn bất tỉnh, ra lệnh cho thái y đến.
Nửa đêm thông báo ngự y vào cung hoàng đế cũng không phải chuyện nhỏ, nhưng ngự y được thông báo là một lão thái y, từ nhỏ đã chữa bệnh cho hoàng đế.
Khi Cố Vấn Sơn biết tin, suy nghĩ của y hoàn toàn khác với những người khác.
Y đêm hôm trước cùng Bùi Minh Giác bàn bạc sự tình, y biết Bùi Minh Giác sức khỏe tốt, không cần truyền thái y.
Cho nên nửa đêm tuyên ngự y sẽ chỉ vì một người khác ở Diên Phúc điện.
Nhận ra điều này, Cố Vấn Sơn trong lòng đập thình thịch, cảm thấy hơi hoảng hốt.
Y nín thở bình an hoàn thành xong buổi lâm triều, sau khi nhìn thấy hoàng thượng triệu thêm mấy đại thần vào ngự thư phòng, mấy canh giờ đều không đi ra, trong lòng y có một ý nghĩ thầm kín nào đó điên cuồng nhảy lên.
Hãy đến gặp Giản Tử Yến và xem chuyện gì đã xảy ra với cậu.
Cố Vấn Sơn do dự hồi lâu, cho đến khi trong lòng vang lên một tiếng sấm sét.
"Còn chậm trễ nữa, vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại hắn!"
Cố Vấn Sơn trong lòng chấn động, cũng không để ý nữa, dựa vào thực lực cao cường, lại lặng lẽ vào Diên Phúc cung.
Tất cả các cửa sổ trong tẩm cung đều được đóng như thường lệ, giấy dán tường tối màu ngăn người ngoài nhìn vào bên trong, Bùi Minh Giác cũng biết mình sẽ bị triều thần chỉ trích vì đã giam giữ riêng Giản Tử Yến nên đã giữ bí mật.
Chỉ là hắn không ngờ Cố Vấn Sơn sẽ phạm tội đột nhập vào tẩm cung của hắn.
Cố Vấn Sơn lặng lẽ đi về phía người đang nằm trên giường.
Sau vài ngày không gặp, Giản Tử Yến ngày càng hốc hác, khuôn mặt tái nhợt đến mức chỉ một giây nữa sẽ biến mất khỏi thế giới này, đôi lông mày hơi cau lại khóe mắt có màu sắc khiến cậu không như bình thường khuôn mặt mạnh mẽ và nham hiểm mà trông hơi đáng thương.
Cổ họng của Cố Vấn Sơn co giật, y cảm thấy Giản Tử Yến là gieo gió gặt bão, nhưng trong lòng y không thể kiểm soát nổi lên một sự thương hại.
Thấy Giản Tử Yến vẫn còn thức, y mạnh dạn bước đến bên giường, dùng đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve gò má nóng hổi của Giản Tử Yến.
“Đây là sai.” Y thì thào, “Nếu ngươi không phải là Giản Tử Yến thì không sao, vậy với chiến công của ta, bất luận thế nào ta cũng có thể đưa ngươi ra ngoài.”
Vào lúc này, Giản Tử Yến mở mắt ra.
Cố Vấn Sơn giật mình, nhanh chóng lùi lại một bước, nhìn đôi mi dày như cánh bướm kia từ từ mở ra, thật lâu sau cậu mới định thần lại được.
Sau khi nhận ra bên cạnh có người, Giản Tử Yến lập tức muốn kéo chăn lên, nhưng lúc này cậu không còn sức lực, chỉ có thể cứng ngắc nhìn sang một bên.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Cố Vấn Sơn, cậu kinh ngạc mở to mắt.
"Làm sao ngươi..."
Vị tướng quân này không sợ chết sao? Hay là y cảm thấy Bùi Minh Giác thật sự không dám đυ.ng tới y?
Bùi Minh Giác hiện tại đã không còn là vị hoàng tử yếu đuối và tốt bụng như trước nữa!
Làm sao Đại Cảnh có thể thiếu Cố Vấn Sơn?
Điều đầu tiên mà Giản Tử Yến cảm thấy là lo lắng tột độ, sau đó cậu nhớ đến những gì người này đã nói với cậu trước khi y rời đi lần trước, đôi mắt cậu mờ đi trong giây lát, sau đó lộ ra vẻ chán ghét.
"Tướng quân lại âm thầm tới? Không đi, cứ để bệ hạ nhìn thấy. Tướng quân ra vào tẩm cung của hắn giống như ra vào vùng đất không người, đến lúc đó, vận mệnh của ngươi cũng sẽ không tốt hơn ta bao nhiêu."
Đó rõ ràng là một lời mỉa mai, lại không biết vì sao, Cố Vấn Sơn có thể nghe thấy những lời cảnh báo và lo lắng từ nó.
Tuy nhiên, khi y nhìn Giản Tử Yến một lần nữa, y phát hiện ra không có sự lo lắng nào trên khuôn mặt cậu, rõ ràng là đầy ác ý, như thể cậu muốn nhìn thấy y rơi vào số phận giống mình.
Ngọn lửa vừa dâng lên trong lòng Cố Vấn Sơn nhanh chóng nguội đi.
"Ta chỉ là tới xem một chút người mê hoặc tâm trí bệ hạ, đã chết hay chưa."
Giản Tử Yến cảm thấy đau đớn trong lòng, trên mặt vẫn cười nhạo: "Ta thực sự khiến ngươi thất vọng rồi, ta vẫn còn sống và sống rất khỏe mạnh."
Cố Vấn Sơn nhìn cậu, đột nhiên hỏi: “Khi nói chuyện với bệ hạ, ngươi cũng dùng giọng điệu này sao?”
Giản Tử Yến không thể giải thích được: "Chuyện này có liên quan gì đến ngươi?"
Thật sự không có quan hệ, y chỉ là chịu đựng lời nói cay nghiệt, không tự chủ được tưởng tượng Bùi Minh Giác có phải hay không được đối đãi đặc biệt.
Hẳn là có, y nhớ khi Giản Tử Yến đối mặt với Bùi Minh Giác trong điện, cậu rõ ràng trung quân chi lễ với hoàng đế, ngay cả khi đó không phải là thành ý.
Cố Vấn Sơn không khỏi có chút tò mò, y là người thẳng thắn, trực tiếp hỏi: “Năm đó, tiên đế đối với ngươi có lòng tốt, nhưng ngươi lại không biết báo đáp, về sau bệ hạ đối ngươi nhụ mộ chi tình, mà ngươi cũng bỏ rơi ngài ấy như một chiếc giày rách, Giản Tử Yến, chẳng lẽ cả đời ngươi chưa từng có thứ gọi là lương tâm sao? Hay là, có thứ gì đáng để ngươi quan tâm?"
Giản Tử Yến không ngờ y lại hỏi như vậy, l*иg ngực phập phồng vài cái, lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.”
“Xác thực không liên quan đến ta.” Cố Vấn Sơn tiến lên một bước, đi tới gần Giản Tử Yến, cúi đầu nhìn cậu, “Chỉ ta là người duy nhất có thể cứu ngươi, ngươi có chắc là không muốn trả lời?"
Giản Tử Yến hít thở không thông, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ngươi... Muốn cứu ta?"
“Dù sao cũng là bán thân thể để lấy cơ hội sống mà thôi.” Cố Vấn Sơn nói: “Hay là đối với ngươi, phải bán thân cho vương thất mới được coi là có tư cách?”
Giản Tử Yến không thể tin nhìn chằm chằm y, nỗi đau bị kìm nén dâng trào: "Ngươi..."
Đúng lúc này, cánh cửa đóng chặt đột nhiên bị đá tung!
"Trẫm thật ra chưa bao giờ biết đại tướng quân cư nhiên sẽ có ý tưởng như vậy."
Giọng nói băng lãnh của Bùi Minh Giác vang lên, Giản Tử Yến cảm thấy như bị dội một gáo nước đá, toàn thân lạnh như băng.
Cố Vấn Sơn cũng lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng y nhanh chóng bình tĩnh lại và nhanh chóng xoay người quỳ xuống.
"Bệ hạ, thần. . ."
Y không nói nên lời, bởi vì y thấy không có cách nào để phản bác.
Bùi Minh Giác sai người thay cửa cung điện và sải bước vào trong, hắn không nhìn Cố Vấn Sơn một chút nào mà đi thẳng đến chỗ Giản Tử Yến đang nằm trên giường.
Hăn túm lấy cổ Giản Tử Yến nhấc toàn bộ phần thân trên của cậu lên.
"Trẫm đánh giá thấp ngươi, ngươi bộ dáng ốm đau bệnh tật, ngươi câu thông với tướng quân khi nào?"
Bùi Minh Giác thực sự tức giận, lực đạo không lưu tình chút nào, Giản Tử Yến theo phản xạ gãi cánh tay của hắn vài lần, nhưng nó giống như một con ruồi rung cây, cậu không thể làm gì được.
Khi không khí từ khoang bụng ngày càng ít đi, cảm giác đau đớn trên lông mày và đôi mắt của Giản Tử Yến cũng dần biến mất, thay vì cầu xin sự thương xót, cậu lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
"Bệ hạ!" Cố Vấn Sơn theo bản năng nói: "Là thần thất lễ, xâm phạm nội đình..."
Bùi Minh Giác liếc nhìn y, sau đó quay sang Giản Tử Yến, đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn và bông đùa.
"Tướng quân không muốn xem sao? Sao không xem đủ."
Ngay lập tức, hắn nặng nề ném Giản Tử Yến trở lại giường, tùy tiện kéo rèm ra.
Giản Tử Yến ho dữ dội, nhìn thấy động tác của Bùi Minh Giác, cậu mơ hồ đoán được hắn sẽ làm gì, lần đầu tiên trong mắt cậu hiện lên một tia sợ hãi.
“Không muốn……”
Tuy nhiên, Bùi Minh Giác không thể nghe bất cứ điều gì vào lúc này.
...
Cố Vấn Sơn quỳ bên ngoài, buộc phải lắng nghe đủ loại giọng nói bên trong, móng tay gần như cắm sâu vào lòng bàn tay.
Y biết đây là cơn thịnh nộ của hoàng đế, và hắn đang tuyên bố chủ quyền của mình.
Những thứ mà hoàng đế yêu thích, bất kể có muốn hay không, tuyệt đối không có lý do gì để người khác thèm muốn.
Giản Tử Yến hiện đang bị trừng phạt, sau một thời gian, người sẽ bị trừng phạt là Cố Vấn Sơn y.
Cố Vấn Sơn trong lòng không có bao nhiêu sợ hãi, dù sao cũng dám hành động, nhưng nghe thấy giọng nói đè nén và đau đớn của Giản Tử Yến, y không khỏi nhíu mày.
Mọi thứ dường như hơi khác so với những gì y nghĩ, Giản Tử Yến ... cậu không nên làm điều này một cách vui vẻ, thậm chí là khúm núm sao?
Ngay khi y đang đau khổ, một cánh tay đột nhiên vươn ra từ bức màn.
Cánh tay này gầy gò tái nhợt, mặc dù thuộc đường nét của nam nhân, nhưng lại phi thường ưu nhã và quyến rũ.
Nó chộp lấy tua màn giường một cách mạnh mẽ, những đường gân mảnh vỡ ra từ đó.
Cố Vấn Sơn liếc nhìn nó, muốn nhanh chóng cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt của y như dán chặt vào cổ tay đó, như thể bị đóng đinh.
Một hình xăm đỏ thẫm mờ nhạt đang dần hiện ra.