Chương 40-2

【 Giản Tử Yến: "Cố Vấn Sơn có thể nhìn thấy tôi như thế này không?"

419: "Có thể, hắn biết được cậu vừa mới từ trong cung trở về, âm thầm muốn tới xem cậu."

Giản Tử Yến: "Vậy thì tốt."

Tuy rằng không có điểm tha thứ, nhưng cậu vốn đã muốn trước mở sâm panh ăn mừng, nhưng hệ thống lại lấy lý do "Thân thể trạng thái không đủ để bất tỉnh" một lần nữa đuổi cậu ra khỏi không gian ý thức.

Giản Tử Yến: "Thân thể chưa đủ tệ sao? Tôi đã biết."]

Vài ngày sau, Bùi Minh Giác mặc dù không gọi Giản Tử Yến vào cung nữa nhưng vẫn cử một thái giám già đến Nhϊếp chính vương phủ.

Lão thái giám bưng một bát nước thuốc ra, hiển nhiên ông ta biết lần này Giản Tử Yến phải chết, không thể quay đầu lại được, trong lời nói của lão ta không có chút nể nang nào.

“Nhϊếp chính vương đại nhân, hoàng thượng đã hạ lệnh, nếu ngài không uống dược này, lão nô sẽ bẻ miệng cho ngài…” rót xuống.

Lão chưa kịp nói xong thì đã tròn mắt kinh ngạc.

Giản Tử Yến không chút do dự cầm lấy bát, ngẩng đầu uống cạn không chút do dự.

Uống xong, cậu đặt bát lên bàn, lạnh lùng nhìn lão thái giám: "Ngươi nói xong chưa?"

Ngay cả hổ lạc bình dương, dù sao cũng đã từng là nhϊếp chính vương nắm quyền triều đình quần chúng, khi lão liếc qua, rõ ràng là cậu đang ngồi, nhưng lại có cảm giác coi thường thiên hạ.

(hổ lạc bình dương: hổ rơi vào chốn bình địa, đến chó cũng có thể khi rẻ)

Lão thái giám không dám tái phạm, vội vàng thu dọn bát đũa, liền chạy về cung phục mệnh.

Một ngày sau, một thái giám già khác mang bát thuốc tương tự đến, nhưng Giản Tử Yến vẫn uống nó không chút do dự.

Chỉ là, mỗi lần cậu uống xong chờ người đi rồi, liền móc trong túi ra kim ngân châm vào người.

Mãi đến lần thứ tư, Giản Tử Yến mới cầm bát thuốc đưa lên mũi, ngửi thấy bên trong có thêm Địa Thần Tam, mới được thêm vào.

Cậu cụp mắt xuống, giống như không có cảm giác gì, vẫn một ngụm uống cạn.

Lúc này cũng là ban đêm, ngự thư phòng sáng trưng.

"Sau những ngày điều tra, các cận thần có liên quan đến hắn đều cáo bệnh hoặc không chịu thừa nhận. Nhưng thật ra so với ta họ lại trung thành hơn, thật là một Giản Tử Yến tốt, thật là một nhϊếp chính vương tốt." Bùi Minh Giác nói một cách khó hiểu , "Quả nhiên, như ta đã đoán trước, hắn nhất định còn có mưu đồ khác, cho nên mọi người dưới trướng đều đang mong chờ hắn trở lại triều đình."

Tuy nhiên, Cố Vấn Sơn, người lẽ ra phải đồng ý với hắn, lại giữ im lặng, tỏ vẻ trầm ngâm.

Bùi Minh Giác khó hiểu nhìn anh: "Vấn Sơn, ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Cố Vấn Sơn hồi lại sau sự phân tâm của mình, đầu tiên vội cáo tội, sau đó tỏ ra do dự.

"Vấn Sơn, ta và ngươi là huynh đệ, có chuyện gì cứ nói, ngươi không cần lo lắng." Bùi Minh Giác hơi mỉm cười, "Nếu như ngay cả ngươi có chuyện giấu ta, ta cũng sẽ thực sự rất cô đơn."

Cố Vấn Sơn là một người luyện võ, trong bụng cũng không có nhiều khúc mắc như vậy, thấy Bùi Minh Giác nói như vậy, liền thẳng thắn nói: "Hồi bệ hạ, thần chỉ là đang suy nghĩ mà thôi. Theo lý mà nói, chính là Giản Tử Yến không thể dễ dàng chịu trối như vậy được, nhưng sự thật là như vậy, nhìn thấy hắn mỗi ngày đều thành thật ở trong phòng không chịu bước ra, thật sự không giống..."

“Ngươi đi gặp riêng Giản Tử Yến?” Bùi Minh Giác đột ngột ngắt lời anh, ngữ khí trở nên âm trầm, “Ngươi nói gì với hắn?”

Hắn vô pháp giải thích, nhưng khi nghe nói Cố Vấn Sơn đang bí mật chú ý đến Giản Tử Yến, thậm chí có thể đã bí mật liên lạc với cậu mà hắn không hề hay biết, hắn cảm thấy tức giận khó tả, và hắn thậm chí không thể che giấu điều đó, muốn có ngay câu trả lời.

Cố Vấn Sơn cảm thấy không hài lòng, giật mình vẻ mặt trở nên thận trọng.

"Thần không có gặp riêng nhϊếp chính vương, nhưng là lo lắng hắn trước đó làm ra vài cái tiểu xảo bất lương, cho nên thần chủ động theo dõi hắn, thỉnh bệ hạ thứ tội."

Nghe được y không có trực tiếp gặp mặt Giản Tử Yến, Bùi Minh Giác trong lòng đang gào thét lửa giận giảm bớt một chút, hắn ổn định cảm xúc, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.

"Giản Tử Yến đầy thủ đoạn, ngay cả ta cũng đã bị hắn lừa gạt một thời gian, ta không nghi ngờ gì về ngươi, ta chỉ lo lắng rằng tính cách đơn thuần của ngươi sẽ bị lợi dụng mà không biết."

"Đa tạ Bệ hạ quan tâm, thần biết phải làm sao rồi." Cố Vấn Sơn cung kính hành lễ.

Bây giờ Bùi Minh Giác không còn là kẻ lang thang đáng thương, mà là cửu ngũ chí tôn, người kiểm soát sức mạnh sinh tử, y luôn nhớ điều này rất rõ ràng.

Bùi Minh Giác có thể chủ động gọi hắn là huynh đệ, nhưng y không thể mất đi hành vi đúng mực.

Chỉ cần nghĩ như vậy, Cố Vấn Sơn cảm thấy có chút kinh hãi.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thân thể Bùi Minh Giác đã phát sinh biến hóa kinh thiên động địa, trước đây y cơ hồ có thể đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng hiện tại, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắ thâm thúy của hắn, căn bản không cách nào đoán được hắn có phải hay không là vui mừng hay tức giận trừ khi hắn cố tình biểu hiện ra ngoài.

Bây giờ mỗi khi nhìn thấy đôi mắt đen như mực kia, y chợt nghĩ, chẳng lẽ nên nói không hổ là học trò của người đó sao? Bùi Minh Giác bây giờ ngày càng giống cậu.

Nhưng y căn bản không dám nói ra những lời này, Bùi Minh Giác hiện tại toát ra khí chất vô cùng áp bức, y không muốn cảm nhận được sự phẫn nộ của vị hoàng đế đã phơi thây hàng triệu thi thể này.

Bùi Minh Giác không định nói nhiều với y nữa, hắn nhìn chằm chằm Cố Vấn Sơn một lúc lâu, giọng điệu của hắn trở lại bình thường.

"Cứ như vậy sẽ không được, có lẽ đột phá vẫn là ở bản thân Giản Tử Yến." Bùi Minh Giác trong mắt lóe lên một tia khó giải thích, "Ta sẽ xuồn tay từ trên người hắn."

Cố Vấn Sơn mở miệng, nhưng cân nhắc địa vị chênh lệch, vẫn do dự nuốt xuống lời nói, nhưng trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

...

Khi Giản Tử Yến nhận được lệnh vào cung một lần nữa, cậu có phần ngạc nhiên.

Cậu nghĩ sau khi Bùi Minh Giác quyết định về cái chết của mình, cậu sẽ không bao giờ gặp lại hắn trong cuộc đời này.

Cậu chỉ là trầm tư trong chốc lát, liền ý thức được mình không có tư cách từ chối, đành phải bước lên đi theo người tới đón.

Vẫn là Kim Loan điện, vẫn trống trải, nhưng lần này không có yến tiệc, chỉ có vị vua trẻ tuổi ngồi trên long ỷ, từ trên cao quan sát cậu đi vào.

Bùi Minh Giác nhìn bóng dáng gầy gò này, đã mấy ngày không gặp, cơ thể cậu gầy đi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, rõ ràng trước đây cậu là một người hung ác mạnh mẽ như vậy, nhưng bây giờ cậu bước đi như cành liễu trước gió, toát ra một cảm giác bất thường nhu nhược bệnh trạng.

Hắn hơi kinh ngạc, năm đó hắn cũng uống địch trần tán, nhưng độc phát huy tác dụng chậm, tháng đầu tiên hắn chỉ hơi đau bụng một chút, sao Giản Tử Yến chỉ uống có mấy lần mà đã xuống sắc như vậy?

Câu hỏi này vừa thoáng qua trong đầu Bùi Minh Giác, sức khỏe của Giản Tử Yến xảy ra như thế nào hắn không quan tâm, nhưng hắn càng vui hơn khi thấy cậu suy yếu.

Giản Tử Yến vẫn đứng ở cuối bậc thang, quỳ xuống và hành lễ theo nghi thức: "Vi thần tham kiến

bệ hạ."

Bùi Minh Giác không nói chuyện, không gọi cậu đứng dậy, thậm chí còn nhàn nhã đọc tấu chương.

Giản Tử Yến trong lòng biết rõ, cậu duy trì tư thế trán sát mặt đất, giống như ngày Bùi Minh Giác được nghênh đón trở về Kim Loan điện, Bùi Minh Giác không cho cậu đứng dậy, nên cậu luôn quỳ xuống.

Chỉ là thân thể của cậu bây giờ so với lúc trước kém đi rất nhiều, chống đỡ một hồi cánh tay có chút run rẩy.

Bùi Minh Giác nhấp một ngụm trà, đột nhiên như vừa nhớ ra, liền nói: "Xem kìa, trẫm bận quá quên mất hôm nay là ngày nhϊếp chính vương uống thuốc, mau tới đây, mang thuốc cho nhϊếp chính vương."

Ngay lập tức, một tiểu thái giám bưng một bát dược từ phía sau đi tới, ánh mắt Giản Tử Yến dán chặt vào.

Bùi Minh Giác là cố ý, hôm nay cố ý chọn gọi cậu vào cung, chính là vì tận mắt nhìn cậu uống chén thuốc này, lộ ra vẻ mặt đau khổ khó coi.

Thấy cậu không nhúc nhích, Bùi Minh Giác thúc giục: "Nhϊếp chính vương, đừng phụ lòng tốt của trẫm."

Giản Tử Yến môi tái nhợt vì mất máu, cậu vươn đôi tay gầy guộc đến trơ xương, cầm lấy bát thuốc một hơi uống cạn.

Bùi Minh Giác mím môi, phất tay một cái, tiểu thái giám bưng bát trong tay lập tức lui ra ngoài, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Giản Tử Yến không nói lời nào, nhưng sau một lúc, cậu đột nhiên lảo đảo hai bước suýt nữa ngã xuống đất.

Tác dụng của thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.

Giản Tử Yến cố gắng ổn định hình thể của mình một cách tuyệt vọng, những cơn đau dữ dội đánh vào nội tạng của cậu, cậu yếu ớt và không thể đứng vững được nữa, nên cậu ngã xuống đất cuộn tròn trong vô thức để giảm đau đớn.

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Bùi Minh Giác.

Địch trần tán tác dụng sau nhiều lần tích lũy sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, tần suất công kích cũng càng ngày càng rõ ràng, nhưng như đã nói qua, dựa theo liều lượng hiện tại của Giản Tử Yến, cậu là sẽ không gây ra phản ứng nghiêm trọng như vậy.

Bùi Minh Giác không thể không nhìn Giản Tử Yến, nhưng hắn không thể di chuyển ánh mắt của mình.

Giản Tử Yến trong trạng thái đau đớn rõ ràng rất khác với người thường, thân hình gầy gò của cậu đang cuộn chặt lại, đường cong của lưng uyển chuyển như một con thiên nga đang vươn cổ.

Bùi Minh Giác cảm thấy rõ ràng yết hầu của mình đang lăn.

Ngoài sự căm ghét và ghê tởm, một cảm xúc mạnh mẽ khác bắt đầu nổi lên trong lòng hắn.

Trong những năm không ai biết, hắn đã bị Giản Tử Yến hấp dẫn sâu sắc, mọi hành động của cậu đều mê hoặc hắn, hắn chỉ sợ có lỗi với Giản Tử Yến, vì vậy hắn chỉ thể hiện tình yêu và chỉ coi cậu như một lão sư mà đối đãi, không dám tiến thêm một bước.

Cậu là ánh sáng tuyệt vời nhất trong niên thiếu của hắn.

Sau đó, ánh sáng được vẽ bằng màu đỏ tươi, giữa họ có máu và thù hận sâu sắc, tình yêu trong trái tim hắn được thay thế bằng hận thù, hắn càng nhớ năm đó mình trân trọng và tôn trọng người này bao nhiêu, hận thù bây giờ càng mãnh liệt bấy nhiêu.

Nhưng... bây giờ mọi thứ đã thay đổi.

Người này đã không còn là lão sư tôn kính của hắn, không còn là nhϊếp chính vương bá đạo khiến hắn ghen ghét, cậu chỉ là một phạm nhân quỳ dưới chân hắn muốn làm gì thì làm!

Vì cậu chỉ là một tù nhân đáng khinh bỉ nhất, nên hắn đối xử với cậu như thế nào cũng không quan trọng, phải không?

Trong lòng Bùi Minh Giác nảy sinh một loại ý nghĩ ngu xuẩn vô tận nào đó, hắn nhìn Giản Tử Yến, khuôn mặt dần dần trở nên đỏ tươi, hơi thở cũng trở nên nặng nề.

Hắn nhìn chằm chằm Giản Tử Yến không chớp mắt, đứng dậy và bước xuống bậc thang.

Giản Tử Yến đau đến mức ý thức mơ hồ, những giọt nước lạnh buốt rơi xuống mặt cậu, cậu bàng hoàng mở mắt ra, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Minh Giác ở gần trong tay.

Trong mắt hắn hiện lên một vẻ điên cuồng, những ngón tay của hắn cũng đang di chuyển trên mặt và cổ cậu.

Giản Tử Yến cũng là một người đàn ông, mặc dù cậu chưa bao giờ gần gũi với phụ nữ, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không thể đọc được ánh mắt của người đàn ông khác!

Ý thức được Bùi Minh Giác muốn làm gì, sắc mặt của cậu đại biến, mặc kệ nội tạng đau đớn, gắt gao quát: "Ngươi muốn làm gì!"

Chỉ bằng một tay, Bùi Minh Giác dễ dàng nắm lấy cả hai cổ tay của cậu cùng một lúc, sự phản kháng của cậu đối với hắn chỉ như mèo cào.

Hắn đưa tay kia ra chạm vào đỉnh tóc của Giản Tử Yến giật chiếc ngọc quan bằng ngọc của cậu.

Trong khoảnh khắc, mái tóc đen dài mềm mại xõa xuống, che đi một nửa, lộ ra thân thể trắng nõn đến kinh người của Giản Tử Yến, kết hợp với vẻ mặt sợ hãi và tức giận của cậu, tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Giọng nói của Bùi Minh Giác trở nên khàn khàn.

"Ta nói rồi, xem ngươi có thể bướng bỉnh bao lâu."