Giản Tử Yến biết hôm nay hẳn là một trò chơi tử thần, rượu độc, lụa trắng hay một thanh kiếm sắc bén, điều đó đối với cậu không có gì khác biệt.
Vì Bùi Minh Giác đã chọn rượu độc nên cậu đã làm theo ý mình và uống nó mà không chút do dự.
Sau khi uống cạn ly rượu lạnh, cậu nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi giây phút cuối cùng sắp đến.
Tuy nhiên, sau khi đợi một lúc, ngoại trừ bộ quần áo mỏng manh và cái lạnh xâm nhập, cậu không có dấu hiệu nào của phát độc, nên cậu mở to mắt ngạc nhiên.
Cậu nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Minh Giác với một nụ cười lạnh lùng, sự âm ngoan độc ác không thể che giấu, khiến trái tim cậu hơi trầm xuống.
Nhìn dáng vẻ của hắn, e rằng sẽ không đơn giản là chết đi.
"Làm sao, ngươi thất vọng?" Bùi Minh Giác rời khỏi long tọa, chậm rãi đi về phía cậu, "Ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng như vậy để ngươi chết sao?"
Giản Tử Yến ánh mắt nặng nề, nhìn hắn dần dần tới gần, trên cái cổ nhô cao lộ ra mạch máu xanh.
Cậu bình tĩnh hỏi: "Vậy bệ hạ muốn vi thần chết như thế nào?"
Bùi Minh Giác nhìn chiếc cổ mảnh khảnh đến không ngờ, liền kìm nén ý muốn duỗi tay bóp cổ cậu chết ngay tại chỗ.
Hừ, sao có thể để hắn chết dễ dàng như vậy? Lẽ ra hắn nên nhìn chính mình bị tra tấn đến chết.
"Muốn hỏi thủ đoạn gϊếŧ người, ai có thể so với Nhϊếp chính vương?" Bùi Minh Quyết thanh âm nhẹ nhàng, nhưng trong mắt lại là thật sâu hận ý, duỗi ra ngón tay chậm rãi chạm vào yết hầu của Giản Tử Yến, chậm rãi nói, như thể giây tiếp theo xuyên thủng nơi mong manh này, "Nhϊếp chính vương có rất nhiều cách khiến người ta sống không được mà chết cũng không xong phải không?"
Đối mặt với loại buộc tội này, khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Giản Tử Yến càng tái nhợt hơn, dưới ánh đèn mờ ảo, vết đỏ nơi đuôi mắt cậu càng đậm hơn.
"Nếu bệ hạ thành tâm thỉnh cầu, như vậy vi thần sẽ không tiếc mà chỉ giáo."
Khi cậu đang nói chuyện, yết hầu của cậu tự nhiên nuốt xuống, làn da mỏng manh lướt qua ngón tay của Bùi Minh Giác, đôi mắt của Bùi Minh Giác đột nhiên tối sầm lại.
Hắn đương nhiên biết Giản Tử Yên có một làn da tuyệt mỹ, người này mười lăm tuổi đã là đệ nhất thư sinh, lúc ấy, thiếu niên quần áo mới tinh cưỡi ngựa hung hãn đứng ở trên đình viện, phong quang chói mắt trong mắt mọi người, kể cả hắn.
Tuy nhiên, không ai nghĩ rằng dưới làn da này lại ẩn chứa một trái tim xấu xí đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài.
Từ đại điển đăng cơ đến khi giành lại ngai vàng, Giản Tử Yến cũng đã trải qua một số thay đổi trong năm kể từ khi họ chia tay, lông mày và đôi mắt sâu thẳm, ẩn chứa dã tâm, nhưng lại có một luồng khí yếu ớt và nhợt nhạt toát ra từ toàn thân, khiến người ta thương tiếc.
Cậu có gì mà yếu ớt? Chẳng lẽ cậu mỗi ngày đều suy nghĩ lung tung, nghĩ như thế nào tìm được hắn gϊếŧ hắn, như vậy giải trừ chướng ngại của chính mình, cho nên càng thêm suy yếu?
Bùi Minh Giác chế nhạo trong lòng, hắn từ từ siết chặt các ngón tay của mình.
Hắn đã không nhàn rỗi trong thời gian hắn rời đi, Cố Vấn Sơn là một trong những cao thủ hàng đầu của triều đại Cảnh, để có được năng lực tự bảo vệ mình, hắn không muốn bị Giản Tử Yến tùy ý làm vo tròn bóp dẹp, hắn đi theo Cố Vấn Sơn khổ tu, công lực hiện tại không phải hàng đầu, nhưng cũng không thể được đánh giá thấp.
Giản Tử Yến đã sớm thở dốc, hai má đỏ bừng vì ngạt thở, đầu lưỡi hơi mất kiểm soát nhô ra, khiến khuôn mặt này tràn đầy sức hấp dẫn khó cưỡng.
Bùi Minh Giác nhìn theo, không khỏi khẽ động cổ họng, sau đó hắn lập tức ý thức được mình đang nghĩ gì, như bị thiêu đốt, hắn ném Giản Tử Yến xuống đất!
Giản Tử Yến không thể giữ thăng bằng, cánh tay và cơ thể của cậu làm đổ chiếc ghế đẩu và một mảnh bát đĩa lớn trên bàn, cậu ngã vào mảnh vỡ kêu răng rắc trên mặt đất, vừa chật vật vỗ ngực vừa ho khan.
Tay cậu vô tình chạm vào mảnh sứ, trầy xước đến chảy máu, cậu lại đưa tay lên quệt má khiến làn da tái nhợt lấm tấm vết máu, trông có vẻ chật vật lại... mê hồn.
Bùi Minh Giác tràn đầy tức giận, làm sao hắn có thể vẫn không thể chống lại sức hấp dẫn của người này vào lúc này? Làm sao xứng với phụ hoàng đã khuất của mình, làm sao xứng với vụ án họa loạn triều cương này!
Hắn thô bạo hít mấy hơi, đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
"Nếu nói về khả năng hại người, học trò có thể sẽ học nghệ không tinh, nhưng chỉ có một điều, học trò sẽ mãi mãi không bao giờ quên. Địch trần tán, lão sư còn nhớ cái tên này không?"
Sau khi gọi ra danh hiệu này, lúc này như phạm phải điều cấm kỵ nào đó, Giản Tử Yến kịch liệt run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ngày xưa, Bùi Minh Giác đã gọi Giản Tử Yến như vậy, khi đó tiểu hoàng tử hết lòng sùng bái tin tưởng cậu, thiếu niên nhiệt tình so vàng còn trân quý hơn.
Tuy nhiên, cậu đã tự tay đánh mất tấm chân tình này, để rồi rơi vào tình cảnh hiện tại, được coi là gieo gió gặt bão, được như ước nguyện.
“Địch Trần Tán, nguyên lai là như vậy.” Giản Tử Yên trầm giọng cười một tiếng, “Thì ra bệ hạ vẫn luôn biết.”
Địch trần tán có một cái tên thánh khiết, nhưng nó thực sự là một loại thuốc độc chết người, điều đáng sợ của loại thuốc này là một khi chạm vào nó, phải uống một loại thuốc khác hàng tháng để ức chế độc tính của nó, và một khi lượng thuốc đã tích lũy đến một lượng nhất định, cho dù có thuốc áp chế cũng sẽ không còn tác dụng, bởi vì nó căn bản không phải là thuốc giải, kết quả cuối cùng là nội tạng của người trúng độc sẽ từ từ biến thành mủ.
Nhưng người trúng độc sẽ không mất đi ý thức, từ đầu đến cuối, có thể rõ ràng cảm giác được thân thể mình từng chút từng chút tan chảy, máu tươi từ trong cơ thể tất cả lỗ hổng đều chảy ra, loại tuyệt vọng này mới là chân chính nỗi kinh hoàng nghẹt thở.
"Đúng vậy, ta không có chết, nhϊếp chính vương rất hối hận sao? Dù sao nếu ta vì thủ đoạn của ngươi mà chết sớm, ngươi làm sao có thể trở thành tù nhân như hiện tại." Bùi Minh Giác hốc mắt có chút đỏ lên, hắn thật thật tại tại mà bị bức hách uống qua mấy chén địch trần tán, nếu không có kỳ tích, hiện tại hắn đã là một cái xác trôi nổi, “Ngươi dùng thứ thuốc này gϊếŧ chết phụ hoàng ta, lại còn muốn dùng nó để gϊếŧ ta, ta thật sự rất thất vọng, hiện tại độc dược còn sót lại của ta đã được giải trừ, long thể đã khỏe mạnh, nhưng người trúng độc đã đổi lại thành nhϊếp chính vương.”
Giản Tử Yến lại cười khàn khàn: "Bệ hạ cho rằng thần là dùng địch trần tán để gϊếŧ tiên đế?"
"Nói như vậy cũng không chính xác lắm, dù sao ngươi cũng không thể đợi phụ hoàng trúng độc chết, mà trực tiếp dùng dao găm gϊếŧ chết."
Bùi Minh Giác nhớ lại cảnh tượng mà hắn nhìn thấy trong tẩm cung, cảm thấy vô cùng phẫn uất trước khuôn mặt của Giản Tử Yến, hắn đá mạnh vào ngực Giản Tử Yến, đá cậu ngã xuống đất, giẫm lên chỗ hắn vừa đá, mũi chân dồn sức phía dưới mà nghiền áp.
"Ngươi dùng địch trần tán hại người, hiện tại phải chết vì địch trần tán, không biết ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay hay không?"
Giản Tử Yến thân thể gầy yếu, sao có thể chịu đựng được loại nghiền nát này, hai má đỏ bừng dị thường, đột nhiên quay đầu lại, phun ra một ngụm máu.
Giống như nghe được chuyện gì buồn cười, cậu đột nhiên cười lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, cho đến xuyên thấu tim gan, toàn thân run lên.
“Nếu bệ hạ đã lựa chọn phương thức chết này cho vi thần, như vậy vi thần đương nhiên phải cung kính không bằng tuân mệnh.”
Cậu rít lên.
Như thể cuộc thảo luận không phải về độc dược có thể gϊếŧ chết cậu trong đau đớn, mà là về việc mời cậu đến một bữa tiệc lớn, và cậu sẵn sàng đồng ý.
Giản Tử Yến ngừng cười nhìn chằm chằm vào Bùi Minh Giác, người đang xa cách.
"Nếu bệ hạ vẫn gọi vi thần một tiếng lão sư, vậy nên vi thần dốc túi tương thụ. Có lẽ bệ hạ không biết, địch trần tán này, mỗi ngày một lần, mỗi lần đầu tiên chỉ cần bỏ một tiềm, nhưng từ lần thứ tư, ngài cần phải thêm một tiềm, nếu không độc tính không phát ra, người chết cũng không đủ đau."
Bùi Minh Giác hoài nghi nhìn cậu chằm chằm, trong giây lát đã nghi ngờ cậu phát điên.
Nhưng Giản Tử Yến ánh mắt trong suốt, trên môi còn nụ cười có điểm tơ máu, mặc kệ hắn nhìn cậu thế nào, cậu vẫn như cũ bảo trì lý trí.
Hắn tức giận cười trở lại: "Ngươi không tin ta thật sẽ gϊếŧ ngươi sao?"
“Không dám.” Giản Tử Yến lạnh lùng nói, “Vi thần chỉ muốn thỏa mãn tâm nguyện của hoàng thượng.”
Đôi mắt dữ tợn của Bùi Minh Giác dán chặt vào người Giản Tử Yến, nhưng đôi mắt của Giản Tử Yến lại sâu thẳm và bình tĩnh, hắn hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ thực sự của cậu.
"Được." Bùi Minh Giác nói, "Ta xem ngươi có thể bướng bỉnh bao lâu."
...
Khi Giản Tử Yến rời đi, cậu bước ra ngoài, thời điểm cậu quay lại cậu đã bị ném trở về.
Lúc này đang là mùa đông, trong nhà không đèn không lửa, không chậu than, lạnh như hầm băng, toàn thân lạnh cóng.
Giản Tử Yến biết rằng đây là một trong những phương pháp tra tấn của Bùi Minh Giác, cũng không để bụng, cậu lặng lẽ cuộn tròn trên mặt đất một lúc lâu trước khi thở hổn hển, và từ từ đứng dậy trong khi chống đỡ cái bàn.
Nếu Bùi Minh Giác có mặt vào lúc này, hắn sẽ rất ngạc nhiên.
Vết ửng hồng ở đuôi mắt cậu ngày càng dày hơn, nó đã đạt đến một mức độ khác thường.
Theo ghi chép, mắt và môi của những người bị nhiễm độc địch trần trần tán sẽ chuyển sang màu đỏ như máu, giống như bị quỷ ám, Giản Tử Yến đã có những triệu chứng rất rõ ràng sau lần đầu tiên uống địch trần tán.
Chỉ có Giản Tử Yến biết chuyện gì đang xảy ra với cậu, cậu ho hai lần, biết Bùi Minh Giác sẽ không cử người đến chữa trị cho mình, cậu khó khăn di chuyển đến bàn, muốn rót một cốc nước.
Tuy nhiên, chiếc bình trống rỗng và không có gì có thể đổ ra được.
Giản Tử Yến đỡ trán ổn định cơ thể sắp ngã xuống, một lúc lâu sau mới cử động được, đi tới ngăn tủ mở ra, quả nhiên từ trong đó lấy ra một gói kim châm.
Rồi cậu cầm cây kim đâm vào cánh tay một cách điệu nghệ, bàn tay run lên vì đau mỗi lần đâm nhưng cậu đã quen, cắn môi một cách điêu luyện không phát ra tiếng.
Trong bóng tối, bóng dáng cậu cô độc và lạnh lẽo.