Không ai có thể đoán trước được liệu cậu sẽ có bất kỳ dấu hiệu trả thù nào sau khi một vụ bê bối như vậy bị phơi bày trước triều đình hay không.
Tuy nhiên, Giản Tử Yến vẫn bất động, như thể tất cả những gì Bùi Minh Giác nói không liên quan gì đến cậu.
Thấy cậu trầm mặc, Bùi Minh Giác còn tưởng cậu đã sắp xếp xong, liền bình tĩnh lại, lộ ra nụ cười châm chọc: "Nhϊếp chính vương, những lời trẫm vừa nói ngươi có thừa nhận không?"
"Thần……"
Ở trong mắt mọi người, Giản Tử Yến cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc không thay đổi, phảng phất vẫn là nhϊếp chính vương có mưu lược, đứng trên vạn người.
"Biết tội."
Nga, biết tội.
Quả nhiên, Nhϊếp chính vương làm sao có thể ngoan ngoãn nhận tội... cái gì? !
Mọi người nghe xong đều tỏ vẻ không tin, nghi ngờ lỗ tai của mình.
Giản Tử Yến, nhận tội?
Ngay cả Bùi Minh Giác cũng không ngờ rằng cậu lại dễ dàng nhận tội như vậy, hắn nghi hoặc, nheo đôi mắt đẹp lại, yên lặng nhìn Giản Tử Yến một lúc lâu.
Giản Tử Yến nhìn hắn chằm chằm, vào lúc này, hắn dường như cảm thấy rằng khí chất đe dọa bao phủ trong đôi mắt và lông mày đó đã biến mất, cậu vẫn là chàng trai trẻ trong sáng như tuyết của năm đó.
Chiếc áo choàng đen sẫm bao phủ lấy người nam nhân này, như thể bao phủ toàn bộ cơ thể cậu, khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên nhϊếp chính vương nắm quyền khắp thiên hạ lại gầy như vậy.
Ý thức được mình đang suy nghĩ gì, Bùi Minh Giác ánh mắt chìm xuống, trong lòng càng thêm thù địch, lại nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp này, hắn đã cảm thấy vô cùng chán ghét.
Hắn vẫn còn hoài niệm điều gì? Thiếu niên năm đó nhân tâm đã chết rồi! Chết trong cơn khát quyền lực, chính kẻ này đã tự tay gϊếŧ chết thiếu niên.
Nếu thiếu niên hắn nhớ thương đã chết, người còn lại trên cõi đời này là nhϊếp chính vương, vậy thì hắn không cần lo lắng nữa.
"Nếu nhϊếp chính vương đã nhận tội, trẫm sẽ xử lý theo luật Đại Cảnh, các khanh có phản đối." Bùi Minh Giác lạnh lùng nói.
Một số văn võ bá quan tỏ ra do dự, một số tỏ ra vui mừng khôn xiết, lấy Ngô đại nhân đứng đầu đã quỳ xuống tại chỗ, hô vang vạn tuế!
Bùi Minh Giác cố ý hỏi: "Nhϊếp chính vương có ý kiến
gì không?"
Giản Tử Yến yên lặng nhìn hắn: "Vi thần không có ý kiến."
“Vậy thì tốt.” Bùi Minh Giác khoát tay, “Lại đây, đem tội thần Giản Tử Yến giam vào …”
Lời ngục còn chưa nói ra, một vị đại thần đã nhào tới trước mặt Bùi Minh Giác quỳ xuống, kêu to: "Hoàng thượng! Nhϊếp chính vương cho dù có hiềm nghi, sự tình còn chưa rõ ràng, cần phải điều tra kỹ càng!"
Tai nạn bất ngờ này khiến tất cả mọi người, kể cả chính Giản Tử Yến, đều choáng váng.
Cậu nhìn kỹ thì thấy đó là Hộ bộ thượng thư Thượng Quan Lâm, năm đó thấy người này có tài bèn thuận tay tiến cử, sau đó không bao giờ bị lung lạc, thậm chí còn không được coi là phe cánh của mình. Cậu không ngờ bây giờ mình lại là người gặp rắc rối, lại có người đứng ra nói hộ mình.
Trong mắt Bùi Minh Giác hiện lên một tia không hài lòng, nhưng hắn cũng biết Thượng Quan Lâm xuất thân bần hàn, trong triều không có gốc rễ đảng phái, lại giữ chức vụ quan trọng nên được coi là dòng nước trong.
Hắn không thể làm lơ một người như vậy, nên hắn nói, "Thượng Quan đại nhân có suy nghĩ gì?"
Thượng Quan Lâm rõ ràng cũng rất sợ hãi, anh vội vàng ngẩng đầu lên liếc nhìn Giản Tử Yến, sau đó quỳ xuống, mặc dù giọng nói của anh căng thẳng, nhưng anh nói rất rõ ràng: "Hồi hoàng thượng, vụ án này liên lụy đến rất nhiều, Nhϊếp chính vương chắc hẳn không phải là người duy nhất nhúng tay vào, thần tin nhϊếp chính vương đã phụng sự cho triều đình bá tánh nhiều năm, mọi người đã nhìn thấy những gì hắn làm, nếu tùy tiện đưa vào ngục để xử lý, có thể sẽ khiến dân chúng bất mãn! Mong bệ hạ suy xét!"
Bùi Minh Giác im lặng trong giây lát.
Những gì Thượng Quan Lâm nói là đúng, mặc dù tất cả các văn võ bá quan trong triều đều biết Giản Tử Yến đang nghĩ gì, nhưng từ quan điểm của những thường dân, y phải nói rằng Giản Tử Yến chưa bao giờ làm bất cứ điều gì có hại cho họ. Thủ đoạn mạnh mẽ và sự cứng rắn tàn khốc của cậu càng nhắm vào tất cả các quan trong triều, cũng như ... hắn cùng phụ hoàng.
Trái tim Bùi Minh Giác đau nhói, nhưng hắn lại cố gắng kìm nén nó.
Hắn không nói chuyện, tự nhiên không người dám nói, tất cả mọi người đều cảm nhận được Hoàng đế lôi đình tức giận, đều cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn, cho nên, không ai nhìn thấy hắn, Giản Tử Yến thừa dịp sơ hở này ngẩng đầu nhìn thẳng Bùi Minh Giác, trong mắt lóe lên thật sâu nhẹ nhõm cùng yêu thương.
Năm đó thiếu niên thanh tú xinh đẹp như một cô nương, người luôn luôn rụt rè, cuối cùng đã trưởng thành.
Hắn đã trở nên ẩn nhẫn, mạnh mẽ, trưởng thành, anh tuấn, và cũng... tàn nhẫn.
Mặc dù sự tàn nhẫn này là nhằm vào cậu, nhưng Giản Tử Yến vẫn cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, trước khi Bùi Minh Giác nhìn cậu, cậu lại cụp đôi mi mảnh xuống để che đi giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt.
Cậu nghĩ rằng sẽ không ai chú ý đến hành động của mình, nhưng cậu không biết tất cả hành động của cậu đều rơi vào mắt của Cố Vấn Sơn đứng phía sau Bùi Minh Giác.
Cố Vấn Sơn nhìn khuôn mặt Nhϊếp chính vương tái nhợt ảm đạm, một đường nét trầm ngâm hiện trên khuôn mặt y.
Lúc này, Bùi Minh Giác liếc nhìn Giản Tử Yến, không giấu giếm sự ghê tởm: “Thượng quan đại nhân nói cũng có lý, một khi đã như vậy, trước khi vụ án được điều tra rõ, hãy đưa nhϊếp chính vương trở về phủ, không cho phép hắn bước ra ngoài phủ một bước trừ khi được truyền triệu. Như vậy, không có ai phản đối, phải không?"
Bất cứ ai cũng có thể nghe thấy sự không hài lòng của hắn, ngay cả Thượng Quan Lâm cũng không dám nói gì, dập đầu quỳ xuống để tạ ơn thánh ân.
Trước khi cậu bị áp giải đưa đi, Giản Tử Yến đi ngang qua Bùi Minh Giác nghe thấy giọng nói mềm mại lại đầy thù hận của hắn.
"Tạm thời cho ngươi sống thêm mấy ngày."
Thay vì tức giận, Giản Tử Yến nhếch mép cười vô cảm.
"Vi thần cáo lui." Cậu nói.
Nhìn bóng lưng cậu dần dần biến mất vào trong Kim Loan điện, tất cả quần thần đều thất thần nhìn nhau, không thể tin được vừa mới đi qua một biến cố kinh thiên động địa như vậy.
Không, có thể là chưa. Nhìn vẻ mặt âm trầm của tân hoàng đế, những đại thần nửa người run rẩy nghĩ.
Giông tố có thể thực sự bắt đầu từ thời điểm này.
……
Nói là hộ tống về phủ, nhưng trên thực tế là giam lỏng, tất cả những người hầu của phủ Nhϊếp chính vương đã bị rút đi và thay thế bằng những người thân cận của hoàng đế, trong phủ chưa đi được mấy bước lại có tinh binh cường tướng bảo vệ, cho dù có mọc cánh, e rằng cũng không bay ra khỏi cái l*иg giam nặng nề này.
Giản Tử Yến làm ngơ trước những điều này, thậm chí còn bỏ những ánh mắt tò mò hoặc thăm dò đó ra sau lưng, sau khi trở về thì đi thẳng vào phòng.
Cậu dường như tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của hoàng đế, ngay cả khi không ai hạn chế cậu ra khỏi phòng, cậu cũng không bao giờ bước ra ngoài, cậu không quan tâm đến việc thức ăn đột ngột giảm xuống mấy bậc, còn lại thời gian đều an tĩnh mà ở trong phòng đọc sách, im lặng như một người chết.
Nhất cử nhất động của cậu đều được báo cáo cho Bùi Minh Giác.
Ban đêm, trong thư phòng của hoàng cung, sau khi Bùi Minh Giác đọc xong mật thư được đưa đến, trong mắt hắn hiện lên một tia u ám.
Cố Vấn Sơn hỏi, "Hoàng thượng, bên Giản Tử Yến xảy ra động tĩnh gì?"
“Còn chưa chết.” Bùi Minh Giác thanh âm mang theo một tia sốt ruột, khi nói ra lời này, ánh mắt đột nhiên động, trầm ngâm nhìn về phía Cố Vấn Sơn.
Cố Vấn Sơn trong lòng vừa động: "Hoàng thượng có muốn không?"
"Chỉ cần hắn còn sống, chính là một mối nguy hiểm tiềm ẩn cực lớn." Bùi Minh Giác nói, "Ngay cả Thượng Quan Lâm cũng dám đứng ra nói thay hắn. Quyền lực của hắn có thể lớn hơn những gì chúng ta đã điều tra trước đó. Con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, nếu như trong thời gian ngắn không chặt đứt đầu con trùng này, thì sớm muộn gì nó cũng sẽ sống lại, khi nó sống lại, so với trước kia càng khó đối phó hơn gấp ngàn lần."
Cố Vấn Sơn nghiêm túc nhìn Bùi Minh Giác, ngũ quan trên khuôn mặt của đối phương thấp thoáng những bóng đen không rõ trên viền đèn, chỉ liếc mắt một cái là có thể cảm nhận được khí tức cực kỳ áp bức.
"Bệ hạ muốn trực tiếp gϊếŧ hắn." Cố Vấn Sơn nói, "Không thể đợi đến kết quả điều tra cuối cùng của Đại Lý Tự."
"Đúng vậy, ta muốn gϊếŧ hắn, những năm này, nửa đêm ta đã mộng vô số lần, mộng đẹp nhất ta từng có chính là tự tay gϊếŧ hắn." Bùi Minh Giác giọng nói âm ngoa, trên mặt không có gì dao động, chỉ có người ở sau nhìn rõ tay hắn nắm chặt thành quyền không hề bình tĩnh giống như ngoài mặt, "Ta chính mắt thấy hắn đi vào tẩm cung phụ hoàng, cũng nhìn thấy hắn gϊếŧ phụ hoàng bằng chính mắt này. Chẳng lẽ còn là giả sao? Bất kể kết quả điều tra của đại lý tự là gì, ta đều tin vào mắt mình."
Cố Vấn Sơn suy nghĩ: "Nếu hoàng thượng đã tin như vậy, tại sao không đợi thêm một thời gian nữa, chờ tội danh được xác nhận, để hắn ..."
"Ta không thể đợi nữa!"
Tiếng gầm đột ngột khiến Cố Vấn Sơn nuốt lời trở về, sắc mặt Bùi Minh Giác thay đổi, trầm mặc một lúc mới nói: "Vấn Sơn, ta đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi, từ khi ta nhìn thấy hắn gϊếŧ phụ hoàng. Từ ngày hắn lấy oán trả ơn, cho ta uống loại độc dược đó, ta đã luôn mơ về việc gϊếŧ hắn ta. Ngươi có hiểu cảm giác tận mắt chứng kiến
người thân bị gϊếŧ không, bây giờ kẻ thù đang ở đây và ta có thể gϊếŧ hắn trong tầm tay, ta chờ không được."
Cố Vắn Sơn sắc mặt nghiêm túc: "Thần đương nhiên biết, một đêm khi gia tộc ta tắm máu, nếu không phải người thần bí kia cứu, hiện tại đã không thể cùng hoàng thượng nói chuyện, mà chính là một cái cô hồn dạ quỷ."
Mặc dù Bùi Minh Giác lúc đó còn nhỏ nhưng hắn cũng nghe nói về chuyện này.
Đại tướng quân trung dũng nhất tộc một đêm bị huyết tẩy, cuối cùng chỉ có Cố Vấn Sơn may mắn sống sót và được cứu, sự việc này năm đó danh chấn nhất thời, ngay cả phụ hoàng hắn cũng bị chấn động, chẳng những cho người duy nhất sống sốt Cố Vấn Sơn nhiều phần thưởng, còn ra lệnh nghiêm khắc điều tra hung thủ.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ chính là ở dưới chân thiên tử phạm tội, hung thủ lại trốn không chút tăm tích, thậm chí cả người nam nhân bí ẩn đã giải cứu Cố Vấn Sơn cũng không rõ.
Nghĩ đến đây, Bùi Minh Giác cũng thở dài, vỗ vai Cố Vấn Sơn.
Cố Vấn Sơn đã bất chấp nguy hiểm đến tính mạng bảo vệ hắn giúp hắn đông sơn tái khởi, quay trở lại triều đình để giành lại những gì thuộc về mình, họ không còn giống như quan hệ quân thần bình thường, mà giống như những người huynh đệ sinh tử có nhau.
Cố Vấn Sơn thực mau thu liễm cảm xúc, chân chính thở dài: “Bệ hạ có thể nghĩ như vậy, so với trước kia, thật khiến thần rất vui mừng
Hắn còn nhớ lúc Bùi Minh Giác vừa mới trốn ra khỏi cung, hắn chật vật bất kham nhưng vẫn nhu nhược, không ngừng nói hắn không tin Giản Tử Yến lại thực sự nhẫn tâm làm chuyện này.
Hoàng đế trẻ cuối cùng đã trưởng thành.
“Ta không còn như lúc trước.” Bùi Minh Giác khẽ mỉm cười, lộ ra một chút dáng vẻ nham hiểm và tàn nhẫn của Giản Tử Yến, “Giản Tử Yến, phải chết.”
Cố Vấn Sơn im lặng một lúc lâu, vẫn mơ hồ thở dài.
Biết là không nên, mấy ngày nay hắn không khỏi nghĩ tới vẻ mặt của thiếu niên y thoáng thấy ngày đó.
Loại ánh mắt đó tuyệt đối không phải nhìn địch nhân, mà giống như nhìn một đứa trẻ mới lớn, tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng mấy ngày sau, y đã bắt đầu hoài nghi lúc đó mình đã nhìn lầm người.
Nhưng bây giờ Bùi Minh Giác đã là hoàng đế, hắn quyết định ai sẽ phải chết, chuyện vặt vãnh như vậy không đáng nhắc đến, chỉ làm tăng thêm sự ghê tởm.
“Không biết bệ hạ muốn cho hắn cái chết như thế nào?” Cố Vấn Sơn nói: “Hẳn sẽ không cam lòng đem hắn trực tiếp chém đầu.”
“Đương nhiên không thể tiện nghi cho hắn như vậy.” Bùi Minh Giác ánh mắt trở nên tối sầm, móng tay cơ hồ cắm vào lòng bàn tay, miễn cưỡng áp chế ác ý cực lớn.
"Ta sẽ lựa chọn phương thức làm cho hắn thống khổ nhất, để hắn chết theo cách của mình."
……
Tối hôm đó không có người tới đưa thức ăn cho Giản Tử Yến, điều đang chờ đợi là chiếu chỉ của hoàng thượng, hạ lệnh cho Giản Tử Yến lập tức vào cung, chịu sự thẩm vấn của chính Thánh thượng.
Giản Tử Yến không hề tỏ ra ngạc nhiên, cậu nhận lệnh sẵn sàng lên đường.
Trước khi bước ra khỏi cửa, cậu quay đầu nhìn lại lần cuối ngôi nhà mình đã sống nhiều năm.
Có lẽ sau đêm nay, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội quay lại.
Trong lòng Giản Tử Yến không có chút sợ hãi nào, chỉ có sự thoải mái bình tĩnh sắp được giải phóng, cậu cẩn thận khóa cửa lại và được hộ tống vào cung.
Cậu được đưa đến điện kim Loan.
Kim Loan điện to lớn lúc này trống rỗng vắng vẻ, chỉ có ánh nến lập lòe mờ mịt, bước vào trong đó giống như đi vào một cái lăng mộ cực lớn.
Giản Tử Yến đã sẵn sàng để chết, nhưng cậu không ngờ rằng sau khi bước vào, cậu nhìn thấy một bàn rượu tiệc được đặt ở giữa điện Lim Loan, thức ăn và rượu đã được sắp xếp trên đó, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. .
Giản Tử Yến dừng lại phức tạp nhìn bàn rượu và thức ăn.
"Sao, trẫm đặc biệt sai người nấu cho ngươi món ngươi thích, ngươi không hài lòng sao?"
Một giọng nói trẻ tuổi đầy uy quyền từ phía trên truyền đến, Bùi Minh Giác mặc một chiếc áo choàng long bào, bộ y phục màu vàng rực rỡ khiến hắn trông giống như một con rồng một con phượng hoàng, rõ ràng là một vị thiếu niên quân chủ anh minh thần võ.
Giản Tử Yến nhìn hắn hồi lâu, sau đó chậm rãi quỳ xuống: "Tham kiến
bệ hạ."
Nhìn thấy hành động cung kính của cậu, trên môi Bùi Minh Giác thoáng qua một nụ cười khinh bỉ, rồi nhanh chóng biến mất.
"Ngồi."
Hoàng đế có lệnh, quần thần phải tuân theo, Giản Tử Yến yên lặng ngồi bên bàn rượu, nhìn những món ăn hấp dẫn trên bàn.
Bùi Minh Giác ngồi trên long ỷ cúi đầu nhìn cậu: "Sao ngươi không động đũa?"
Giản Tử Yến nói: "Hoàng thượng không hạ lệnh, thần không dám."
Bùi Minh Giác hai tay nắm chặt tay vịn của ghế rồng, chặt đến mức trên mép móng tay hiện ra những đường trắng: “Bây giờ ngươi đã học được phương thức trung thành với hoàng đế, lúc này ngươi cho rằng ngụy trang của mình vẫn còn có ý nghĩa?"
Sắc mặt Giản Tử Yến vốn đã tái nhợt, nhưng lúc này lại giống như không còn chút huyết sắc nào, trên môi nở nụ cười khổ, đưa tay chủ động rót đầy một ly rượu cho mình.
Chuyển động cực kỳ mượt mà.
“Bệ hạ, thần biết bệ hạ hận thần, thần đã chờ đợi ngày này.” Cậu nói, “Quân muốn thần chết, thần phải chết, thắng làm vua thua làm giặc, thần phải thừa nhận nó."
Ngay lập tức, dưới ánh mắt nửa miệng cười của Bùi Minh Giác, cậu ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch ly rượu!