Nhϊếp chính vương tâm cao khí ngạo, một tay che trời ở trước mặt tân hoàng lại thấp hèn cúi đầu, thậm chí còn có tiếng va chạm rõ ràng giữa trán và sàn nhà, cảnh tượng này khiến tất cả những người có mặt ở đây đều kinh ngạc.
Phải biết rằng, ngay cả khi tiên đế còn sống, cũng chưa từng thấy cậu đối đãi với tiên đế như vậy.
Nhất phẩm tướng quân kiếm quang dừng lại, hắn không khỏi nhìn về phía tân hoàng trẻ tuổi.
Sự thù hận trong mắt Bùi Minh Giác bị phong ấn đi, hắn nhìn xuống Giản Tử Yến đang quỳ dưới chân mình, ánh sáng trong mắt cậu lấp lánh, vẻ mặt của cậu đột nhiên trở nên khó hiểu.
"Hoàng thượng. . . Hoàng thượng! Lão thần rốt cục chờ được ngài trở về!"
Ngô đại nhân vừa bị áp giải đã thoát khỏi đám binh lính cũng đang ngẩn ngơ, vội vàng quỳ xuống trước mặt Bùi Minh Giác, giọng già nua nghẹn ngào.
Bùi Minh Giác ý vị không rõ liếc nhìn Giản Tử Yến vẫn chưa ngẩng đầu lên, vẻ mặt dịu đi một chút, thậm chí còn tự mình đi tới đỡ ông: “Ngô đại nhân, ông mau đứng dậy, trong khoảng thời gian này vất vả cho ông."
“Không vất vả, không vất vả bệ hạ.” Ngô đại nhân run rẩy đi theo, nước mắt lưng tròng nhìn Bùi Minh Giác, “Chỉ cần ngài có thể bình an trở về, lão thần làm gì đều đáng giá, chỉ có chính thống huyết mạch mới có thể thống lĩnh gian sơn xã tắc! Mặt khác những tên nhãi ranh càn rỡ chỉ là nhảy nhót đóng vai hề thôi."
Câu nói này rõ ràng là nhằm vào Giản Tử Yến, nhưng Giản Tử Yến vẫn kiên định quỳ xuống đất như không nghe thấy, Bùi Minh Giác không nói gì nên cũng không đứng dậy, hàng mi dài và mảnh rủ xuống khuôn mặt điển trai của cậu.
Khóe môi Bùi Minh Giác nở một nụ cười đầy ẩn ý,
hắn trả lời: “Là như vậy, lúc trước trẫm bị kẻ gian làm hại, đành phải tạm thời trốn thoát. Cũng may, đại tướng quân trung trinh vì nước không tiếc công sức giúp trẫm khôi phục thế lực, nếu không, gian sơn Bùi gia cũng không biết thay đổi thành họ của ai."
Rõ ràng hắn đã tiết lộ "bí mật" mà mọi người đều biết nhưng không dám nói, chẳng khác nào xé rách mặt mũi, tuyên chiến với nhϊếp chính vương ngay tại chỗ, đại điện nhất thời im lặng trao nhau những ánh nhìn kinh hoàng.
Nhϊếp chính vương khống chế chính sự còn chưa đến một hai ngày, hiện tại tất cả mọi người đều biết, tiểu hoàng đế này rất có thể được một vị nhất phẩm tướng quân hết lòng ủng hộ, mới có thể khiêu chiến nhϊếp chính vương.
Bầu trời của triều đình sắp thay đổi.
Nhưng không ai nghĩ rằng Giản Tử Yến sẽ bị trừng phạt vì điều này, cậu đã hoạt động nhiều năm quyền lực trong tay không thể coi thường, cho nên mọi người đang chờ đợi Giản Tử Yến sẽ phản ứng như thế nào, làm thế nào để đáp lại lời khiển trách này.
Dưới con mắt của mọi người, phản ứng của Giản Tử Yến là ... không có phản ứng.
Cậu tư thế cung kính, bất kể xem từ góc độ nào, cậu là một cận thần trung thành, không nhìn ra lòng muông dạ thú.
Tuy nhiên, nếu cậu không nói, Bùi Minh Giác sẽ không để cậu đi.
Trong mắt hắn, tư thế của Giản Tử Yến càng cung kính, hắn càng cảm thấy người này đang ra vẻ và cực kỳ xảo quyệt, cậu hiện tại khom lưng cúi đầu, nhưng sau lưng nhất định có chuẩn bị.
Co được dãn được, Giản Tử Yến thực sự là tâm phúc của gian sơn xã tắc.
“Nhϊếp chính vương.” Bùi Minh Giác chủ động mở miệng, “Đối với lời nói của Ngô đại nhân, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hắn đang khıêυ khí©h cậu.
Hắn kết luận rằng ngay cả khi Giản Tử Yến cố tình nhẫn nhịn, cậu cũng sẽ không chịu đựng sự chế giễu rõ ràng như vậy.
Rốt cuộc... trước mắt hắn bây giờ chính là Nhϊếp chính vương tàn nhẫn vô tình, mà không phải là thiếu niên ôn nhuận như ngọc cười như gió xuân.
Nghĩ tới cái gì, Bùi Minh Giác ngẩn ra trong chốc lát, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ giễu cợt, dưới vẻ ngoài giả vờ bình tĩnh trong lòng lửa giận đang hừng hực.
Năm đó người này phong nhã như vậy, có bao nhiêu người bị bộ dạng này mê hoặc! Cả hắn và phụ hoàng đều bị lừa, phụ hoàng thậm chí còn bị gϊếŧ bởi chính người đàn ông này ...
Cung điện tối tăm, máu loang lổ chảy, đôi mắt mở to của lão hoàng đế và Giản Tử Yến quần áo rối loạn đang cầm một con dao găm ...
Kí ức lướt qua, Bùi Minh Giác hô hấp nhất thời trở nên có chút không ổn định, trong ánh mắt nhìn về phía Giản Tử Yến càng trộn lẫn sự ghê tởm cùng hận ý.
Nhìn chằm chằm vào ánh mắt này, cho dù Giản Tử Yến đang quỳ trên mặt đất, nhưng tấm lưng thẳng của cậu vẫn di chuyển, một giọng nói bình tĩnh khàn khàn phát ra.
"Hồi bẩm bệ hạ, hạ thần, vô cùng tán thành."
Bùi Minh Giác ánh mắt biến đổi, chung quanh đại thần không khỏi xì xào bàn tán.
Không ai trong số họ có thể biết được Giản Tử Yến rốt cuộc muốn làm gì.
"Xem ra Nhϊếp chính vương trí nhớ không tốt lắm, trẫm giúp ngươi nhớ lại đi."
Bùi Minh Giác cười khẩy giọng hắn trầm xuống.
"Năm 15 tuổi, nhϊếp chính vương được tiên đế phong làm đệ nhất thư sinh, từ đó được ông mang theo bên người, cẩn thận bồi dưỡng. Đây là sự thật ai cũng biết, nhưng vẫn có một số việc mọi người không biết."
Chỉ cần nghe chủ đề này, Giản Tử Yến hiểu những gì hắn muốn nói.
Mặc dù cậu đã sớm mong đợi cảnh tượng này, nhưng khi nó thực sự xảy ra, cậu nhận ra tất cả những bí mật và vết sẹo xấu xa sẽ bị phơi bày trước công chúng, cậu vẫn không khỏi khẽ run lên.
Cậu nhắm chặt mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
Đó không phải là kết quả mà ngươi chờ đợi sao? Cuối cùng, chẳng qua là chết, một đời đổi một kiếp, ngươi đã báo đáp ân tình năm nào.
Bùi Minh Giác nhìn Giản Tử Yến dường như hoàn toàn bất động, trong lòng lại chế nhạo.
Ngươi không sợ hãi ngay cả một vụ bê bối như thế này sẽ không làm lung lay thế lực của ngươi? Vậy tới thử xem.
"Ơn tri ngộ, nên dũng tuyền tương báo, đây là đạo lý mà ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu. Tuy nhiên, vị nhϊếp chính đáng kính nhất của triều đại đại Cảnh của chúng ta đã chọn lấy oán trả ơn!” Bùi Minh Giác dùng đầu ngón tay chỉ những người đang quỳ trên mặt đất đau buồn và phẫn nộ nói: "Tiên đế đối xử tốt với hắn, thậm chí còn ra vào với hắn, vinh hạnh như vậy, nhưng hắn... hắn lại chọn dùng vẻ ngoài này để dụ dỗ tiên đế!"
Ngay sau khi nhận xét này được đưa ra, hiện trường náo động.
Tuy dung mạo của Giản Tử Yến phi phàm, nhưng khi cậu nhanh chóng thăng tiến cũng khó tránh khỏi những điều tiếng dị nghị, nhưng tài năng kinh người của cậu cũng được mọi người chứng thực, cho nên những lời này chỉ được nói ở nơi riêng tư.
Mọi người đều biết, nếu như chính Nhϊếp chính vương nghe được tin đồn vô căn cứ như vậy, nhất định phải cắt vài cái lưỡi.
Thế nhưng, bọn họ không nghĩ tới, những lời đồn thổi này lại là sự thật!
Trong khoảnh khắc, vô số ánh mắt sắc bén như kim châm xuyên qua người Giản Tử Yến.
Vai của Giản Tử Yến khẽ run lên.
Cảm thấy nhẹ nhõm, Bùi Minh Giác tiếp tục: "Các ngươi chắc hẳn chưa quên tiên đế luôn ngay thẳng chính trực, nhưng trước khi chết, ông ấy không chỉ trở nên ủ rũ mà thậm chí trung thần tặc tử cũng chẳng phân biệt được, điều này suýt nữa gây ra một sai lầm lớn. Biến hóa lớn như vậy, nếu không có tiểu nhân đứng sau xúi giục, thao túng, ai có thể tin?"
"Mà tiểu nhân đó, hiện tại đang quỳ trước mặt, chính là nhϊếp chính vương!"
Bí mật này lớn đến mức cuối cùng khi mọi chuyện đã lắng xuống, trong lúc nhất thời không có cận thần nào dám lên tiếng, ngay cả một trung thần như Ngô đại nhân cũng không khỏi nín thở thận trọng nhìn Giản Tử Yến.