Chương 36-1

Khi Giản Tử Yến tỉnh lại lần nữa, cậu cảm thấy như thể tất cả các cơ xương trong cơ thể đều bị tháo rời ra xây dựng lại, cậu ngây người ra một lúc, nhớ lại điều gì đó, đột nhiên muốn đứng dậy.

Cậu được một đôi bàn tay ấm áp đỡ cẩn thận.

"Đừng vội dậy, em cần cái gì? Ta đi lấy cho em."

Giản Tử Yến ánh mắt dừng lại, dùng sức như vậy một hồi lâu mới có thể ngồi dậy, nhìn về phía bên cạnh.

Tư Vọng đỡ cậu ngồi dậy, xoay người rót một ly nước ấm vừa phải, thân là quốc vương, hắn không cảm thấy mình làm những chuyện vặt vãnh này mất giá trị, thái độ cũng rất tự nhiên.

Cảm nhận được ánh mắt chằm chằm của Giản Tử Yến đang nhìn mình, thân thể hắn có chút cứng ngắc, ánh mắt cũng cố ý tránh ánh mắt của Giản Tử Yến, nhẹ nhàng đút nước cho cậu.

Giản Tử Yến không từ chối, sau khi uống nó, cậu cảm thấy cơn đau ở cổ họng đã giảm bớt.

“Làm sao cậu biết người tỉnh lại là tôi, mà không phải là trùng mẫu?” Cậu chủ động mở miệng nói chuyện, ngữ khí lãnh đạm, không biết là bất đắc dĩ hay là thất vọng, “Đợi ở chỗ này một mình như thế này, thật ngu xuẩn.”

Nếu như ý thức của cậu hoàn toàn bị trùng mẫu khống chế, có lẽ khi tỉnh lại Tư Vọng đã chết.

Nghĩ đến đây, Giản Tử Yến rũ mắt xuống nhìn ngực Tư Vọng, vẫn nhớ rõ cái hố mình đâm sâu bao nhiêu.

Quần áo của Tư Vọng đã thay mới, ngực được băng bó chặt chẽ, không lộ ra một tia máu, thậm chí nhìn không ra vết thương.

“Ta biết, nhưng ta sẽ không dễ dàng bị gϊếŧ như vậy đâu.” Tư Vọng tựa hồ rốt cục thu hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Giản Tử Yến, “Hiện tại trên đời này chỉ có một người có thể gϊếŧ ta, hơn nữa đó là em, chỉ cần em muốn ta chết, ta sẽ không bao giờ sống."

Giản Tử Yến nhìn vào mắt hắn, trong đôi mắt đó không hề có chút lạnh lùng thờ ơ, hận thù ghê tởm nào, ngay cả khi hắn nhìn cậu, chúng cũng đầy nguy hiểm như đi trên băng mỏng, như thể hắn sợ bị cậu cự tuyệt cùng từ chối.

Giản Tử Yến nhắm mắt lại: "Yên tâm đi, tôi không có mất trí nhớ, trước đó phát sinh chuyện gì đều nhớ rõ."

Ánh mắt Tư Vọng rất u ám, hắn hy vọng mình có thể quên đi những ký ức đau buồn kia, nhưng hắn biết lúc Giản Tử Yến tỉnh lại hắn đã không thể quên được.

Sau một hồi phóng túng thất thố qua đi, Giản Tử Yến biến trở lại thành Giản Tử Yến ban đầu, cậu giả vờ trong lòng là đế quốc, chính nghĩa và thậm chí là cuộc sống của người khác, nhưng cậu không giả vờ là chính mình.

Thấy hắn không nói chuyện, Giản Tử Yến biết mình không thể bắt chuyện, nhưng cậu biết mình nhất định phải nói.

Sự xuất hiện bất ngờ này có thể phá vỡ mọi kế hoạch, Tư Vọng phải giữ bình tĩnh mặc dù hắn có thể không bình tĩnh được.

Nghĩ đến đây, Giản Tử Yến không tự chủ được ngón tay khẽ run, theo bản năng che bụng lại, thanh âm cũng không còn như vậy bình tĩnh.

"Cậu... Cậu đã biết rồi đúng không?"

Tư Vọng đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Giản Tử Yến.

Trước sự ngạc nhiên của Giản Tử Yến, khuôn mặt cậu không hề vui mừng mà tràn đầy sự hoảng sợ, đôi mắt cậu co lại một chút, thậm chí còn lộ ra một chút cầu xin.

"Ta không biết sẽ như thế này..." Tư Vọng cẩn thận thử thăm dò, chậm rãi đem tay Giản Tử Yến đặt ở trên bụng, sau khi không bị cự tuyệt, mới khó khăn nhúc nhích hầu kết, "Liệu nó... có làm em bị thương không?"

Giản Tử Yến giật mình, nhìn Tư Vọng với ánh mắt phức tạp.

"Chú Hách và Bạch Minh Hề trước đó đã kiểm tra cho em nói với tình trạng của thai nhi rất đặc biệt. Bởi vì hai chúng ta có tinh thần quá mạnh mẽ, bào thai sẽ bắt đầu điên cuồng ăn mòn năng lượng của em ngay khi nó xuất hiện. Đây là một phần nguyên nhân dẫn đến sự suy yếu của em." Tư Vọng không chú ý đến sự thay đổi nhỏ của Giản Tử Yến, hắn nói với giọng áy náy hoảng sợ, "Chuyện này ta không biết nhiều lắm, tối hôm qua ta đã đọc rất nhiều tài liệu, nếu em bỏ nó đi, liệu nó cũng gây ra tổn hại cho cơ thể của em?"

"Cậu không muốn giữ nó sao? Đây là hạt giống của cậu." Giản Tử Yến nói, "Tất cả các alpha đều coi trọng đứa bé, cậu thực sự muốn gϊếŧ con của mình?"

Bị pheromone ảnh hưởng, alpha rất coi trọng việc sinh sản con cháu, dù sao bọn họ sinh ra là vì việc này, thậm chí sẽ so với omega càng chú ý đứa nhỏ, nếu như chuyện Tư Vọng muốn gϊếŧ con mình truyền tin, hắn sẽ bị cả đế quốc thảo phạt cũng không chừng.

Những lời này hẳn đánh trúng chỗ đau của Tư Vọng, hắn cụp mắt xuống nhìn phần bụng vẫn còn phẳng lì của Giản Tử Yến, trong đôi mắt bị che lấp tràn đầy yêu thương bất đắc dĩ.

Nhưng giọng điệu của hắn không thay đổi: "Ta yêu nó, giống như ta yêu em, nhưng sự tồn tại của nó sẽ làm em tổn thương. Khi cả hai không thể có được, thì không gì có thể quan trọng hơn em."

Đôi mắt của Giản Tử Yến phức tạp hơn.

Cậu cử động những ngón tay đang bị nắm, cảm giác ấm áp khiến cậu nhớ lại khi cầm con dao găm lạnh lẽo, chính bàn tay này đã giữ chặt cậu, giúp cậu đâm vào ngực hắn.

Nếu bây giờ cậu không thấy được tình cảm của Tư Vọng dành cho mình là thật thì cậu chính là kẻ ngốc.

Không phải vì cái gọi là ngủ qua, cũng không phải bởi vì pheromone đơn thuần hấp dẫn, Tư Vọng yêu cậu, thậm chí nguyện ý vì cậu mà gϊếŧ chính mình, người nhà, hài tử.

Chỉ là đứa trẻ này...

Giản Tử Yến rũ mắt xuống, trong ánh mắt căng thẳng của Tư Vọng, cậu bình tĩnh nói: "Nếu cậu không muốn tôi trực tiếp đến gặp thượng đế, cậu không thể gϊếŧ nó."

Tư Vọng sửng sốt, có chút không rõ ý tứ của Giản Tử Yến.

Giản Tử Yến ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, giống như đang trách hắn không thông suốt, trong lúc xuất thần, khuôn mặt hốc hác này lại khôi phục vẻ kiêu ngạo.

"Cậu không nghe hiểu sao? Tôi nói cậu không thể gϊếŧ nó, nếu không tôi sẽ lập tức chết, hay là cậu ngay từ đầu đã không muốn, cho nên mới thuyết phục tôi gϊếŧ nó?"

"Không. . . Làm sao có thể?!"

Tư Vọng không thể tin vào những gì mình nghe được, hắn phản ứng trong vài giây, sau khi nhận ra những gì Giản Tử Yến đang nói, hắn gần như không muốn nhảy dựng lên ngay tại chỗ.

Trên mặt hắn đầy vẻ kinh ngạc không thể che giấu, hưng phấn một hồi, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm: “Ta thừa nhận ta rất nóng lòng và mong chờ đứa trẻ này, nhưng sự tồn tại của nó đối với em là một loại tổn hại, nếu em không muốn nó, hoặc có biện pháp khác ..."

Giản Tử Yến sốt ruột trừng mắt nhìn hắn, thành công ngăn hắn nói.

"Làm sao có đứa nhỏ nào không hút năng lượng của cơ thể mẹ? Nó có thể hút, tức là rất khỏe mạnh. Mệt bọn họ, một trị liệu sư cấp năm dự bị và một hội trưởng hiệp hội y học đã nghỉ hưu, họ nói với cậu gì cũng tin." Cậu càng nói càng có vẻ tức giận, "Ngay cả trùng mẫu cũng gϊếŧ không được tôi, thì một nhãi con sao có thể có năng lực như vậy?"

Trái tim của Tư Vọng sắp nổ tung với vô số sự ngạc nhiên, giọng nói của hắn run rẩy.

"Vậy... ý của em là..."

"Tôi hiện tại thiếu chính là dinh dưỡng, cậu là quốc vương khoang trị liệu từ hôm nay sẽ là của tôi, tôi mỗi ngày đều đi vào trong đó một đoạn thời gian." Giản Tử Yến nâng cầm lên, vẻ mặt sai sử đương nhiên, "Còn nói với lão Hách, đừng làm những món ăn thai nghén ghê tởm đó, tôi muốn ăn thịt, cùng lắm là không bỏ ớt."

"Được... được..." Tư Vọng không biết mình đang nói cái gì, hắn chỉ biết lúc này cho dù Giản Tử Yến có yêu cầu cái gì, hắn cũng không cách nào từ chối trước mặt Giản Tử Yến.

Giản Tử Yến giật giật tay, nhưng không rút ra, nhìn người đàn ông vô thức nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt, trong mắt cậu hiện lên một cảm xúc, sau đó biến thành chán ghét.

Nếu không phải cậu quá yếu, cậu đã đá bay hắn rồi.

"Điên xong chưa? Điên rồi thì đi ra ngoài, đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi." Giản Tử Yến lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Được, em trước nghỉ ngơi đi, ta chuẩn bị khoang trị liệu cho em, chờ em tỉnh lại đi tắm rửa.” Tư Vọng nhếch miệng cười đứng lên, xoay người rời đi, dừng một chút, lại có chút do dự quay người lại.

Hắn chống tay lên đầu giường phía sau Giản Tử Yến, ngập ngừng và từ từ cúi xuống.

Trong mắt hắn tràn đầy bất an và căng thẳng, luôn quan sát biểu hiện của Giản Tử Yến, chỉ cần cậu lộ ra một chút không hài lòng, hắn sẽ lập tức lùi lại.

Giản Tử Yến nhướng mày, cậu không rút lui hay tỏ ra chán ghét, ngược lại cậu nhắm đôi mắt đẹp đó lại.

Tư Vọng mừng đến trong lòng run lên, có thể cảm giác được vết thương còn chưa lành bị rạch ra, máu nóng chảy ra từ l*иg ngực, nhưng hắn mặc kệ, chỉ quan tâm hôn lên trán Giản Tử Yến.

Tinh tế trằn trọc, vô cùng quyến luyến.

……