Chương 30-2

"Nếu Tô Tùy An đã tỉnh, chuyện này ngài có thể tự mình hỏi hắn." Hách Huy nói, "Thần cũng không biết hắn biết bao nhiêu, cho nên thần cùng ngài đi gặp hắn."

Tư Vọng nhìn ông thật sâu, không gật đầu cũng không cự tuyệt.

Hắn dường như đã trở thành một con rối mất linh hồn, từng bước làm tất cả những gì nên làm, nhưng cảm xúc của hắn đã tê mỏi, không có niềm vui cũng như nỗi buồn.

Nhìn thấy Tư Vọng và nhóm của hắn đang đến gần, Trương y sĩ, người không rõ chuyện gì đến báo cáo một cách phấn khích:” Bệ hệ, Bạch đại sư, tuy rằng không biết chuyện như thế nào, Tô thiếu tá được một cổ cường lực bảo tồn căn nguyên, cho nên chỉ cần đưa vào khoang trị liệu bổ sung chất dinh dưỡng Tô thiếu tá liền sẽ tỉnh lại."

Nếu là trước đây, sẽ không ai biết chuyện gì đang xảy ra.

Mà hiện tại mọi người nên đương nhiên biết không ai có thể ngoại trừ Giản Tử Yến.

Nhìn thấy sắc mặt mọi người, Trương y sĩ thanh âm trở nên trầm xuống, không dám ở lại lâu, rời khỏi phòng, vội vàng đi ra ngoài.

Có một số việc, biết càng ít thì càng sống lâu.

Tô Tùy An đã được thay quần áo khô, khuôn mặt sạch sẽ khi vừa tỉnh dậy vẫn còn bối rối, mãi đến khi nhìn thấy Tư Vọng và Bạch Minh Hề, khuôn mặt anh mới lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin.

"Tư Vọng! Tiểu Hề!"

Bạch Minh Hề đang trong trạng thái xuất thần, nhưng y vẫn nhớ đi lên để kiểm tra sức mạnh tinh thần của Tô Tùy An.

Càng kiểm tra, vẻ mặt của y càng trở nên đau khổ.

Y yếu ớt buông tay: "Trương y sĩ nói đúng, tinh thần lực của Tùy An đã được người khác bảo vệ, đã ... không có gì đáng ngại."

"Tôi thực sự không sao, tại sao trông cậu không vui lắm?" Tô Tùy An mỉm cười dịu dàng, giả vờ tùy ý nhìn xung quanh, "Mà, tôi đã trở lại bao lâu rồi? Là Nguyên soái Giản cứu tôi? Còn những người khác đâu?"

Anh không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, anh cho rằng mình vừa mới kết thúc trận chiến liền được cứu ra.

Trong yên lặng, Hách Huy cũng không đợi được nữa, sốt sắng hỏi: "Thiếu tá, cậu còn nhớ rõ trước khi mình hôn mê xảy ra chuyện gì không?"

Tô Tùy An cảm thấy hơi khó chịu khi nghe những lời đó, anh thăm dò hỏi: "Sau khi đưa tôi trở lại, Nguyên soái Giản đã nói gì?"

“Tùy An, nói cho ta biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì.” Tư Vọng khàn giọng hỏi, “Trả lời thành thật đi.”

Tô Tùy An cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, anh cố nén nụ cười của mình, chậm rãi nhìn lướt qua mọi người, dừng lại một chút trên khuôn mặt đẫm nước mắt của Bạch Minh Hề và đôi mắt đỏ hoe của Tư Vọng.

“Xảy ra chuyện gì?” Anh đột nhiên trở nên căng thẳng, “Nguyên soái Giản… cậu ấy không sao chứ?”

Tư Vọng nhắm mắt lại: "Trước tiên nói cho ta biết chuyện gì xảy ra, cậu muốn hỏi cái gì, ta sẽ trả lời."

Hắn đã dùng hết tất cả sự tự chủ để kiểm soát bản thân, hắn cố gắng không túm lấy cổ áo Tô Tùy An gầm gừ lớn tiếng, buộc anh phải trả lời hắn tất cả những gì anh biết, anh hẳn là biết sự tình gì đó.

Tô Tùy An bất an di chuyển: "Quang não của tôi đâu? Cậu có mang về không?"

Nhìn thái độ của anh, không ai không thể ngờ rằng sự thật của sự việc chắc chắn không phải là điều mà dư luận biết.

"Thiếu tá Tô, quang não của anh biến mất cùng với... sự mất tích của anh. Chúng tôi luôn cho rằng cậu mang theo quang não."

"Cái gì? Tôi rõ ràng giao cho cậu ấy..." Tô Tùy An đang nói giữa chừng đột nhiên dừng lại.

Dù sao anh cũng không phải hoàn toàn ngốc, nhìn qua mọi người, chậm rãi hỏi: "Hiện tại... Là khi nào rồi?"

Những lời này vừa nói ra, căn phòng đột nhiên lâm vào một mảnh chết chóc tĩnh mịch.

"Nếu như vậy, ta liền nói trước, cũng được coi như trả lời câu hỏi trước đó của hội trưởng Hách."

Tư Vọng biết đây là tội ác mà hắn phải gánh chịu, vì vậy hắn đã kiềm chế cảm xúc của mình nói về việc Giản Tử Yến nổi loạn bị bắt vào tù với cảm xúc phẳng lặng, sau khi che giấu một số điều, hắn nói về việc vượt ngục để chữa trị cho mình, sau đó chạy trốn bị hắn tìm thấy, và cuối cùng cậu bị trùng mẫu nuốt chửng vì lợi ích của những người có mặt lúc đó, đã ném Tô Tùy An ra ngoài.

"Ngài nói cái gì?! Nó bị trùng mẫu bắt đi?" Hách Huy kích động nắm lấy cổ áo Tư Vọng, tức giận nhìn vào trong mắt hắn lạnh lẽo như biển sâu, "Ngài biết Trùng mẫu muốn gϊếŧ nó bao nhiêu không! Ngài cư nhiên đem cậu ấy đưa cho trùng mẫu? Ngài thật sự muốn nhìn nó chết!"

Tư Vọng vẫn im lặng, mặc cho Hách Huy tóm lấy hắn gào thét, trong nháy mắt hắn đã tự hỏi mình hàng ngàn lần những câu hỏi này.

Hiện tại hắn sao có thể không hiểu, nguyên nhân trùng mẫu đột nhiên xoay người rời đi cùng trùng tộc lúc trước, nhất định là bởi vì Giản Tử Yến tạm thời thao túng.

Sau khi chịu đựng kiểu tra tấn như vậy, cậu đã điều khiển được trùng mẫu giải cứu Tô Tùy An ...

Hắn không dám tưởng tượng, cậu hiện tại không còn sống.

Tô Tùy An sắc mặt tái nhợt, sự thật mang đến quá nhiều ảnh hưởng.

“Cậu ấy không mang quang não cho anh sao?” Anh thấp giọng nói, “Tôi sợ anh hiểu lầm, cho nên cố ý đem quang não giao cho cậu ấy, để cậu ấy mang đến cho anh, cậu ấy đã làm cái gì?”

"Cái gì quang não? Nó chưa từng nói với ta..." Hách Huy giọng hung ác đột nhiên dừng lại, trong mắt lóe lên, "Chờ đã, ta biết có chuyện! Có lẽ ta có thể tìm được đứa nhỏ Tiểu Yến ở đâu!"

……

Đây là lần đầu tiên mọi người đến chỗ của Giản Tử Yến.

Cậu không sống trong gia tộc Giản, kiêu ngạo mở toàn bộ một tầng trong trụ sở quân đội để sử dụng riêng, nói rằng đó sẽ là phòng ngủ của cậu không bao giờ cho phép bất cứ ai vào ngoại trừ cậu, những người vi phạm sẽ bị gϊếŧ không thương tiếc, cậu quyền thế ngập trời đến mức mọi người không dám lên tiếng.

Khi cánh cửa bí ẩn trên tầng này được mở ra, mọi người phát hiện không có sửa đổi gì ở đây, ngay cả phòng riêng của Giản Tử Yến cũng chỉ là một văn phòng bình thường, chiếc giường là loại giường trại đơn giản nhất.

Nó khác hoàn toàn không giống với tưởng tượng của mọi người căn phòng lộng lẫy như cung điện hoàng gia.

Tuy nhiên, cho đến bây giờ, không ai còn có thể nghĩ đến Giản Tử Yến thực sự như lời đồn, mọi người chỉ im lặng một lúc trước khi bước vào phòng ngủ.

Trong số họ, chỉ có Hách Huy biết phải tìm gì, ông đi thẳng đến chiếc bàn cạnh giường ngủ mục đích rõ ràng.

Còn Tư Vọng nhìn giá sách của Giản Tử Yến, trong thời đại ngày nay hầu như không ai đọc sách giấy, tất cả thông tin tài liệu đều có thể dùng tiền đổi trên quang não, nhưng Giản Tử Yến rõ ràng không phải như vậy, cậu có một giá sách khổng lồ, có đầy đủ các loại sách.

Từ y học đến chiến lược chiến tranh, từ sách chuyên môn đến các loại sách khác, mặc dù những cuốn sách này được bảo quản rất cẩn thận, nhưng có thể biết rằng chúng đã được đọc qua.

Vậy... sở thích của cậu là đọc sách?

Thế nhân đều nói ... cái gì?

Tư Vọng đột nhiên nhận ra ấn tượng của mọi người về Giản Tử Yến là kiêu ngạo, độc đoán và ngu dốt, hai từ này không nên liên quan đến cậu.

Đột nhiên, hắn tìm thấy thứ gì đó ở góc của dãy giá sách trên cùng.

Người bình thường sẽ không thể phát hiện ra, nhưng hắn cao lớn có thể nhìn thấy nó trong nháy mắt.

Tô Tùy An nhìn thấy thứ trong tay hắn, lập tức đi tới: "Tư Vọng, đây là quang não của tôi, mọi thứ anh muốn biết đều ở trong đó."

Ngoại trừ Hách Huy, người vẫn đang tìm đồ, những người khác đều đến gần đây, nhìn Tô Tùy An bật quang não chiếu video.

Trong chiến hạm hỗn loạn, khuôn mặt của Tô Tùy An xuất hiện ở trung tâm màn hình, nghiêm túc nhìn vào camera.

"Hiện tại ta không có thời gian nhiều lời, nhưng nhất định phải để lại đoạn video này làm bằng chứng. Tư Vọng nếu như anh nhìn thấy đoạn video này, nhất định phải nhớ kỹ tôi tự nguyện rời khỏi chiến hạm."

"Trước khi đi, tôi có chuyện muốn nói cho anh biết. Giản Tử Yến, cậu ấy không phải như chúng ta tưởng tượng đâu, tôi vừa vặn nhìn thấy cậu ấy dùng một loại thiết bị nào đó nói chuyện với trùng mẫu, sở dĩ hiện tại chúng tôi gặp nguy hiểm chính là bởi vì trùng mẫu cho rằng anh ở trên chiến hạm này, nó muốn đồng thời bắt anh cùng Giản Tử Yến."

"Giản Tử Yến là trị liệu sư cấp năm, chỉ cần hợp tác với cậu ấy, anh mới có thể hy vọng gϊếŧ được trùng mẫu, nhưng trùng mẫu hiện đang đuổi theo cậu ấy, Giản Tử Yến đang nỗ lực để chống lại nó. Tôi không thể chỉ xem như thế này, nên tôi quyết định giả làm anh và ngăn chặn cậu ấy."

Anh lấy ra một thiết bị ngụy trang quân sự, có thể ngụy trang hoàn hảo một người thành bộ dạng của người khác, thậm chí bao gồm cả mùi.

“Đây có thể là video cuối cùng tôi lưu lại trên thế giới này, xin hãy giúp tôi chăm sóc cha tôi.” Trên màn hình Tô Tùy An lại nở nụ cười như thường lệ, “Hiện tại tôi sẵn sàng chết, chỉ mong anh đừng hiểu lầm Nguyên soái Giản, tạm biệt."

Khi ánh sáng lập lòe, hình chiếu biến mất, căn phòng yên lặng như một nấm mồ.

"Đó là tất cả, Tư Vọng." Tô Tùy An nhẹ nhàng nói, "Cậu ấy đã cố gắng hết sức để chống lại trùng mẫu, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng ngăn cản tôi. Chỉ có não trùng cản trở, tôi đã có thể ra ngoài thành công. Sở dĩ quân đội chiến hạm còn sống trở về, có lẽ là lúc cậu ấy ngăn cản trùng mẫu, Giản Tử Yến đã chiến thắng trùng mẫu, nhưng tôi không ngờ cậu ấy lại không đưa cho anh xem quang não."

"Cho nên, cậu tìm chết không phải bởi vì hắn, mà là bởi vì ta." Tư Vọng thanh âm khó có thể phát ra, "Hắn tại sao gọi cậu, dẫn ta đến đó không phải tốt hơn sao?"

"Chỉ có Tiểu Yến mới có thể thay ngài trả lời vấn đề này."

Giọng nói của Hách Huy truyền đến, và cuối cùng ông đã sửa chữa thiết bị được tìm thấy.

"Đây là một thiết bị kết nối tư duy, do chính Tiểu Yến phát minh ra. Chức năng của nó là kết nối với sức mạnh tinh thần, nó có chức năng lưu trữ và kết nối đồng bộ." Hách Huy nói, "Tinh thần lực của nó có thể chịu được áp lực là quá tốt nên làm cái này để chia sẻ, cũng là lần đầu sử dụng không biết có được không.”

Vừa nói vừa bấm vào một thứ gì đó, đột nhiên từ trong đó phun ra một đám sương mù, bao vây mọi người, giống như một tinh vân rực rỡ.

Và trong những tinh vân này, có những "hành tinh" trôi nổi và lang thang, Bạch Minh Hề bị vẻ đẹp này mê hoặc, không kìm được đưa tay chạm vào một "hành tinh", hành tinh đó đột nhiên nổ tung, tạo ra một ký ức như hình ảnh xuất hiện trong trước mặt mọi người.

"Tô Tùy An?"

Ngồi trước mặt vị hoàng đế già, Giản Tử Yến nheo mắt khi nghe thấy cái tên này.

"Bệ hạ là nói, để ta mang hắn đi chiến trường, lặng lẽ gϊếŧ hắn?"

“Đúng vậy, chính là như vậy.” Khuôn mặt tuấn tú của lão hoàng đế đặc biệt sưng lên, đôi mắt nhỏ không ngừng quét qua Giản Tử Yến một lượt, “Động tác gần đây của Tô gia không ổn, ngươi gϊếŧ con trai của hắn để cảnh cáo.”

Ngay cả Hách Huy cũng không biết về nó, mọi người nhìn vào ký ức này với vẻ mặt kinh ngạc và sững sờ.

Giản Tử Yến trong hình ảnh ký ức im lặng vài giây, nụ cười kiêu ngạo đặc trưng của cậu xuất hiện trên khóe môi: "Được rồi, đó là một vấn đề nhỏ."

Sau đó, màn hình thay đổi, cho thấy Giản Tử Yến đã viết một bản báo cáo, trong đó nói rằng Tô Tùy An có sức mạnh tinh thần cấp A, và cậu không thể làm gì để trấn áp anh ta.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thực sự tuân theo mệnh lệnh của quốc vương và gϊếŧ Tô Tùy An.

Bản thân Tô Tùy An cũng không nghĩ ra lý do này, anh nhìn chằm chằm vào chữ ký tuyệt đẹp của Giản Tử Yến ở cuối báo cáo, ánh sáng trong mắt anh cay đắng và mờ mịt.

Lúc này, toàn bộ tinh vân đột nhiên rung động, ở trung tâm lóe lên một tia sáng chói mắt, làm cho người ta khó có thể mở to hai mắt.

Ngay tại mọi người kinh ngạc không dám hành động thiếu suy nghĩ, Hách Huy hai mắt đột nhiên sáng lên.

"Mau lên! Đây chính là thời gian thực tiếp cận tinh thần lực của Tiểu Yến! Chúng ta lập tức sẽ biết nó rốt cuộc là như thế nào!"