Quốc vương đích thân xuất hiện, phi thuyền đành phải tuân lệnh tạm thời dừng lại, kết nối với cầu của hai con tàu.
Nghe tin quốc vương đích thân đến, bầu không khí trên thuyền nhất thời rơi vào hoảng loạn, những thường dân không biết gì về chính sự này còn tưởng rằng quốc vương đến bắt bọn họ vì là kẻ “chạy trốn” khỏi ngôi sao đế tinh.
Rất nhanh, dưới ánh đèn chói mắt, quốc vương cùng một nhóm người xuất hiện ở trên phi thuyền.
Giản Tử Yến quỳ trong đám đông, với đôi mắt cụp xuống, không dám nhìn lên.
Tuy rằng cậu biết khả năng rất nhỏ, nhưng cậu không thể bị phát hiện... Cách đích ngắn như vậy, làm sao có thể bị bắt ở chỗ này!
Ý đồ muốn che giấu của cậu rõ ràng đến ngay cả Lý Thiệu Thanh cũng nhận ra, anh ân cần tiến lên, dùng thân thể che chắn cho cậu, nhẹ giọng an ủi.
"Cậu không cần sợ hãi, tân quốc vương của chúng ta thoạt nhìn nghiêm túc, nhưng thực ra là người rất tốt, sẽ không tùy tiện gϊếŧ hại người vô tội."
Giản Tử Yến không ngờ vị thiếu gia dường như không có đầu óc này lại cẩn thận dịu dàng như vậy, cậu ngạc nhiên liếc nhìn bóng lưng của anh, rồi nhanh chóng cúi đầu.
Quản sự đi theo quốc vương đang trấn an mọi người: "Mọi người đừng hoảng sợ. Chúng tôi đã nhận được báo cáo rằng có một kẻ chạy trốn đang trốn trên phi thuyền này. Chỉ cần chúng tôi tìm thấy cậu ta, chúng tôi sẽ rời đi và sẽ không làm hại mọi người."
"Tù nhân này rất nguy hiểm, nếu không nhanh chóng tìm ra, có thể sẽ gây ra thương vong. Mọi người cởi bỏ khăn che mặt, phối hợp với chúng tôi tìm kiếm nhanh."
Những lời nói ân cần đã làm dịu đi sự hoảng loạn của đám đông, đồng thời họ sợ những tên tội phạm bị truy nã trên tàu nên đã hợp tác cởi mũ và kính.
Ánh mắt sắc bén của Tư Vọng quét qua đám người, không buông tha cho bất cứ ai có thể.
Lý Thiệu Thanh cũng vừa nói vừa ngả mũ, anh rất vui vì anh vẫn luôn muốn xem mỹ nhân phía sau trông như thế nào, giờ lại được mãn nhãn.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm anh phân tâm, một bàn tay lạnh lẽo lặng lẽ nhéo cổ của anh, cùng lúc đó, một thanh âm khàn khàn diễm lệ thì thào nói: "Nhẫn nại."
Lý Thiệu Thanh sửng sốt, còn chưa kịp quay đầu lại đã bị kéo đứng lên.
Ngay lập tức, họ thu hút sự chú ý của mọi người.
Tư Vọng ánh mắt lập tức dán chặt vào người thanh niên phía sau Lý Thiệu Thanh, môi hơi mím, ngữ khí lạnh lùng: "Giản Tử Yến, cậu so với ta tưởng tượng còn nóng nảy hơn."
Hắn không ngạc nhiên khi Giản Tử Yến bắt con tin, dù sao đây cũng là phương pháp thông thường của cậu, miễn là cậu có thể đạt được mục đích của mình, cậu không bao giờ quan tâm đến việc cậu đã làm tổn thương bao nhiêu người.
Ngay cả bản thân hắn cũng nhiều lần suýt chết trong tay cậu chứ đừng nói là người khác.
“Cậu đến chậm hơn tôi tưởng rất nhiều, làm sao vậy, Cậu đau đến không đứng dậy được sao?” Giản Tử Yến đè nén sự yếu ớt trong giọng nói, dùng ngữ khí khẳng định như trước.
Ngay khi cái tên Giản Tử Yến xuất hiện, không chỉ Lý Thiệu Thanh cứng người lại mà những người xung quanh cũng náo động, sau đó họ lập tức rút lui, bị binh lính bao vây, xung quanh họ xuất hiện một khoảng trống.
Tư Vọng cũng không vì lời nói của cậu mà tức giận, bình tĩnh nói: "Ngoan ngoãn chịu trối đi”
Giản Tử Yến mỉm cười nói với giọng hung dữ: "Người trong tay của tôi, cậu biết phải không? Nếu thiếu gia của Lý gia chết ở đây, cậu có nghĩ Lý tướng quân sẽ còn vào sinh ra tử cho cậu?"
Tư Vọng ánh mắt thâm thúy, không nghĩ tới Giản Tử Yến vận khí tốt như vậy, trên phi thuyền dình dân này, Lý Thiệu Thanh lại có thể bị bắt làm con tin.
Nhưng cậu đã đúng, hắn thực sự không thể làm tổn thương Lý Thiệu Thanh vào lúc này.
Giản Tử Yến nói: "Chuẩn bị cho tôi hai chiếc phi thuyền nhỏ, sau khi tôi ra ngoài, tôi sẽ sắp xếp một chương trình để đưa cậu ấy trở lại."
Tư Vọng: "Cậu cho rằng cậu còn danh dự để nói lời này sao?"
“Tin hay không tùy cậu, nhưng bây giờ cậu còn lựa chọn nào khác không?” Giản Tử Yến nhướng cao nửa lông mày trên nửa khuôn mặt không bị che khuất, “Nhưng cậu yên tâm, tôi chạy trốn mang thêm gánh nặng làm gì?"
Tư Vọng im lặng.
Giản Tử Yến nhìn như tính sẵn trong lòng, nhưng thực chất đầu óc cậu đang quay cuồng, cậu còn chưa kịp nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo, đột nhiên một sức mạnh tinh thần khổng lồ đáng sợ bao trùm cậu khóa chặt cậu ngay lập tức!
Toàn thân Giản Tử Yến sởn gai ốc, cậu rất quen thuộc với loại tinh thần lực mạnh mẽ này, rất khó có thể nâng cao ý chí phản kháng, đột nhiên tay cậu run lên vì yếu ớt không vững, cắt đứt da của Lý Thiệu Thanh.
Lý Thiệu Thanh ngay lập tức hét lên, Tư Vọng cũng cau mày.
"Giản Tử Yến, cậu muốn làm tổn thương bao nhiêu người vô tội? Cậu cảm nhận thống khổ, họ cũng vậy." Giọng nói của hắn đặc biệt lạnh lùng, tràn đầy sự thất vọng, "không phải mạng của cậu mới là mạng, vì quyền lực chẳng lẽ thật sự cậu có thể vứt bỏ cả nhân tính sao?"
Đầu óc Giản Tử Yến quay cuồng, tinh thần lực to lớn hùng vĩ không ngừng khoan vào não cậu, não trùng mà cậu cố hết sức áp chế cũng hoạt động trở lại, sắc mặt cậu lập tức tái nhợt, nhưng lời nói của Tư Vọng vẫn đến tai, cậu nghe rất rõ.
Không có thời gian.
Mặc dù trước đó trùng mẫu đã đả thương Tư Vọng, nhưng Tư Vọng cũng không làm cho nó dễ chịu hơn, trùng mẫu hiện tại đã suy yếu, bây giờ là thời cơ thích hợp để gϊếŧ nó hoàn toàn.
Trùng mẫu mạnh nhất chính là ở chỗ nó áp đảo tinh thần lực, cho nên Tư Vọng cho dù là cực mạnh cũng không thể trực tiếp gϊếŧ chết nó, Giản Tử Yến đối phó Trùng mẫu đã lâu, cho nên cậu rất rõ chuyện này.
Trong nhiều năm như vậy, không ai trong số họ có thể làm gì để giành chiến thắng, một khi Giản Tử Yến gặp khó khăn, nó nhanh chóng nắm bắt cơ hội để tấn công đế quốc, Giản Tử Yến biết cả hai đều muốn nắm bắt cơ hội để loại bỏ nhau .
Cậu vốn cho rằng còn rất nhiều thời gian cho đến khi Tư Vọng trở thành quốc vương chân chính, Bạch Minh Hề có thể trưởng thành lên, nắm giữ thiên hạ, không ngờ động tác của trùng mẫu nhanh hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. .
Cậu biết có lẽ lần này là cơ hội duy nhất để gϊếŧ chết trùng mẫu, cho nên cậu lẻn vào phi thuyền, muốn âm thầm đi tới nơi trùng mẫu ẩn nấp, lại không ngờ vẫn là thua Tư Vọng một bước.
Đôi mắt của Tư Vọng đen như mực, sâu không đáy,
Cậu đang chống cự công kích của trùng mẫu, cậu tách ra một mảnh lý trí, thanh âm kiêu ngạo : "Đúng vậy, chỉ có quyền lực mới là chân chính vĩnh hằng, ai ngăn cản tôi sẽ chết."
Lập tức, thanh âm của cậu trở nên chói tai, mang theo khẩn trương: "Mau! Lập tức cho tôi một cái phi thuyền, nếu không tôi lập tức gϊếŧ hắn!"
Cậu phải dụ trùng mẫu đi!
Tuy rằng cậu không thật sự gϊếŧ Lý Thiệu Thanh, nhưng lại vô ý cắt một chút da thịt khiến nơi đó chảy máu, lúc này cổ của anh máu chảy ra, nhỏ vào tay Giản Tử Yên, trạng thái của cậu trông khá đáng sợ.
Lý Thiệu Thanh rốt cuộc không kiềm chế được, sợ tới mức khóc nức nở.
“Cậu. . . !” Tư Vọng cả giận, đang muốn nói cái gì, đột nhiên lông mày cau lại, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ vô ngần vũ trụ.
Cùng lúc đó, trái tim của Giản Tử Yến chùng xuống.
Không kịp nữa rồi.
Trùng mẫu đã xác định được vị trí của cậu đang đến cùng với quân đội trùng tộc.
Lần này Tư Vọng đúng là mang theo một đạo quân, nhưng quân đội nếu muốn đối phó Trùng Mẫu, chẳng khác nào châu chấu đá xe.
"Chuẩn bị phòng thủ!" Tư Vọng quát lớn, hắn cũng biết sắp tới là cái gì, lập tức không để ý tới Giản Tử Yến, vội vàng hạ lệnh, "Toàn thể dân chúng tập hợp lại, đội 1, 2 chuẩn bị xuất kích! Nhanh lên!"
“Bệ hạ…” Quản sự bị tình huống này làm cho sửng sốt.
“Trùng mẫu đến rồi.” Tư Vọng ánh mắt nặng nề nhìn ông ta, “Muốn sống sót, lập tức nghe lệnh.”
Tất cả mọi người đều náo động.
Quân đội nhanh chống di chuyển, dân thường trên tàu hỗn loạn, run rẩy, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Lúc này, Giản Tử Yến, người đã bị bỏ rơi, thấp giọng thở dài, cậu tiến lên, đôi môi mỏng áp vào tai Lý Thiệu Thanh, nói với giọng rất nhỏ: "Đừng đi theo hướng Ngạo Sương tinh, chạy về phía bắc."
Lý Thiệu Thanh khóc đột ngột ngừng lại, đôi mắt anh mở to kinh ngạc, anh không hiểu tại sao Giản Tử Yến lại nói điều này với anh.
Nhưng Giản Tử Yến không có thời gian để giải thích với anh, với một động tác của cánh tay trông có vẻ mảnh khảnh, liền đem Lý Thiệu Thanh ném về phía Tư Vọng!
Tư Vọng theo phản xạ đưa tay ra bắt lấy Lý Thiệu Thanh, Giản Tử Yến thừa dịp hắn không kịp phản ứng, lao về phía giá đỡ phía sau!
“Giản Tử Yến!” Tư Vọng quát!
Hắn không bao giờ nghĩ rằng Giản Tử Yến sẽ muốn trốn thoát vào lúc này, cậu ta có điên không? Muốn trực tiếp vào không gian vũ trụ?
Tuy nhiên, Giản Tử Yến đã không vào không gian, mà dịch chuyển đến nơi con tàu vũ trụ thoát hiểm nhỏ đang đậu.
Cậu nhanh chóng phóng ra một cái, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp xông vào mênh mông tinh hà!
Trong khi đó, thế giới bên ngoài cửa sổ đã thay đổi.
Giữa đội quân trùng tộc dày đặc, một con quái vật chắn cả bầu trời đang dần tiến đến.
Nó khổng lồ đến mức ngay cả chiếc tàu chiến trước mặt nó cũng giống như một món đồ chơi, tất cả dân thường đều hét lên kinh hãi, thậm chí có người còn ngất đi.
Con ngươi của Tư Vọng co rụt lại, đây đúng là trùng mẫu, trước đó không lâu, hắn cùng nó giáp lá cà, song phương đều tổn thất.
Hắn có thể cảm giác được trùng mẫu so với lúc trước giao chiến với hắn yếu hơn rất nhiều, tại sao lại lựa chọn vào lúc này công kích chiến hạm nhân loại ?
Nó đã nhiều năm bất động như vậy, vậy tại sao không thể chờ đợi?
Nghi vấn trong đầu lóe lên, hắn căn bản không có thời gian đi nghĩ những thứ này, vội vàng lên chiến hạm chuẩn bị chiến đấu.
Vào lúc này hắn không còn quan tâm Giản Tử Yến nữa, nếu hắn lao ra ngoài, hắn sẽ chỉ có thể bị trùng tộc nuốt chửng.
Nhưng ngay lập tức, cậu đột nhiên phát hiện có một chiếc phi thuyền thoát hiểm nhỏ đang hướng thẳng về phía trùng mẫu, cậu lập tức phóng to màn hình, thông tin người điềi khiển là Giản Tử Yến!
Tư Vọng trong lòng chấn động, trong đầu hiện lên một cỗ hoang mang khó có thể tin được, chẳng lẽ cậu thật sự điên rồi? Tại sao cậu lại theo hướng trùng mẫu mà đâm tới!
Trong khi mọi người đang xem, tàu vũ trụ của Giản Tử Yến đã bị trùng mẫu nuốt chửng.
...
Mục đích của Giản Tử Yến không phải là trực tiếp gϊếŧ chết trùng mẫu mà là buộc nó phải rút quân.
Có binh lính và dân thường ở đây, cho dù may mắn gϊếŧ được trùng mẫu, những người này cũng sẽ bị các tộc trùng khác gϊếŧ chết, nên Giản Tử Yến đã đưa ra một quyết định cực kỳ táo bạo vào thời khắc mấu chốt - khống chế trùng mẫu!
Năng lực kiểm soát sức mạnh tinh thần càng gần, chúng càng có thể được phát huy tốt hơn, vì vậy Giản Tử Yến đã liều lĩnh lao thẳng vào bụng của trùng mẫu, trùng mẫu chỉ muốn bắt lấy Giản Tử Yến, nên cậu tiến vào rất thuận lợi .
Sau khi tiến vào, Giản Tử Yến hít một hơi thật sâu, cởi bỏ lớp vải quấn quanh người và từ từ nhắm mắt lại.
Ngay lập tức, sức mạnh tinh thần áp đảo tập trung vào con tàu vũ trụ, tùy ý khuếch tán cường độ của nó lớn đến mức thậm chí còn khiến làn sóng trong không khí gần như vật chất hóa xung quanh nó.
Trùng mẫu hiển nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, nó bắt đầu phát ra những tiếng kêu the thé rồi lật người.
Cảnh tượng này khiến cả nhân loại kinh ngạc, khiến Tư Vọng phải nheo mắt lại.
Sao con trùng mẫu... hình như đột nhiên trở nên rất đau đớn.
Sau khi nhận ra sự phản kháng quyết liệt, Giản Tử Yến không tiếc tăng tinh thần lực lên, mũi và tai cậu dần rỉ máu, cậu không nhận ra điều đó, cả con tàu vũ trụ bắt đầu chìm xuống.
Trong cuộc giằng co quyết liệt này, cuối cùng Giản Tử Yến đã giành chiến thắng trong gang tấc, với cái giá là hoàn toàn cạn kiệt sức mạnh tinh thần.
Cậu chống đỡ cơ thể mình trong phi thuyền đang lao xuống, nhưng vì không còn sức lực nên cậu hoàn toàn ngã xuống đất.
Có lẽ... đây là kết cục của cậu...
Và ngay khi cậu sắp từ bỏ việc vùng vẫy, đôi mắt cậu đột nhiên ngưng trọng.
Ở bên trong/trên vách của trùng mẫu, vô số chất nhầy và xúc tu đang quấn chặt lấy một người.