Chương 28-1

Khi Tư Vọng đi ra khỏi phòng giam, hắn nhìn thấy Bạch Minh Hề vẫn chưa rời đi đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng giam, cơn tức giận đã ở trong lòng hắn càng không thể kiểm soát được, hắn không thể không nhìn thấy sự khó chịu trong đôi mắt của Bạch Minh Hề.

Bạch Minh Hề lúc này mới ý thức được Tư Vọng đi ra, y nhạy bén cảm nhận được Tư Vọng đối với mình tức giận, lập tức co rúm lại, kinh hãi nhìn hắn.

Tuy rằng cậu cũng có tinh thần lực cấp S, nhưng ở thời đại tinh tế tất cả mọi người đều biết, Omega thể chất cùng alpha rất khác nhau, cho nên Omega chỉ có thể phát triển theo hướng trị liệu, bọn họ căn bản không có khả năng có thể sánh bằng alpha.

Cũng ở cấp S, nếu như Tư Vọng muốn bóp chết y, cũng là chuyện dễ dàng.

Mãi đến lúc này, y mới chợt nhận ra, Tư Vọng đã không còn là cậu bé lạnh lùng ít nói trong Học viện Đế quốc khi đó, mà là một vị quốc vương khó lường, có thể kiểm soát sự sống và cái chết.

Thế nhưng Tư Vọng cũng không có làm khó dễ y, chỉ là đi ngang qua lạnh lùng buông một câu.

"Đừng lại gần Giản Tử Yến."

Đó là một mệnh lệnh và cũng là một lời cảnh báo.

Sau khi hắn đi, Bạch Minh Hề ngã quỵ trên mặt đất, y lại nhìn cánh cửa phòng giam đã đóng chặt, lộ ra vẻ bi thương hoặc thương hại.

...

Sau lần này, không ai dám đến gặp riêng Giản Tử Yến nữa.

Tuy nhiên, Giản Tử Yến đã làm rất nhiều việc ác, ngoại trừ những người muốn gây rắc rối, không ai muốn đến thăm cậu, nhưng bây giờ không còn người đến để hành hạ cậu, cậu dường như chỉ có thể tự xoay sở.

Có hệ thống hỗ trợ, Giản Tử Yến không những không lo lắng về tình trạng thể chất tồi tệ của mình mà còn vui vẻ thư giãn, tranh thủ thời gian để bắt kịp bộ phim truyền hình mà cậu không có thời gian xem.

[419 thật sự không đành lòng nhìn cậu không có tiến bộ: "Cậu còn muốn làm nhiệm vụ này không?"

Giản Tử Yến: "Không phải tôi đang làm sao?"

419 nhìn đủ loại đồ ăn bị cậu ném khắp không gian, còn Giản Tử Yến đang say sưa xem trước màn hình, cũng không nhịn được nữa: "Bây giờ sẽ không có ai quan tâm đến cậu, thế nào? Cậu có thể lấy được sự tha thứ của họ!

Giản Tử Yến phủi tay: "Đừng lo lắng, đứa con lớn trong thế giới của tôi vẫn chưa bắt đầu hành động."

419 yên lặng lật xem kịch bản Giản Tử Yến viết lại, không xác định hỏi: "Cậu nói như vậy... chẳng lẽ là trùng mẫu?"

Giản Tử Yến ngạc nhiên: "Tiểu Chín, cưng đã trở nên thông minh hơn một chút!"

419: ...

Giản Tử Yến bình tĩnh lại nói: "Bây giờ không ai cản đường, đó là một khoảng thời gian tuyệt vời. Nếu trùng mẫu không có bất kỳ hành động nào, điều đó sẽ rất không lễ phép."

419 đối với chuyện này có chút nghi ngờ, hắn không tin Giang Tử Yến lần nào cũng có thể đoán được như thần, để cho mọi chuyện đi theo phương hướng cậu an bài, nhưng nhìn thấy bộ dáng ngu xuẩn của Giản Tử Yến, nó tức giận đến không muốn nói chuyện nữa. 】

Nhà tù tối om, không phân biệt được ngày hay đêm, Giản Tử Yến không biết mình đã ở đây bao lâu, cơn sốt cao liên tục khiến ý thức của cậu mơ màng, cậu không có thời gian để nghĩ về những thứ khác.

Cho đến một ngày, cậu chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Giản Tử Yến ngồi dậy khỏi giường, phải mất vài giây để nhận ra rằng đã có chuyện xảy ra.

Cậu trầm tư một lát, khó khăn chống đỡ thân thể đứng lên, đi tới cửa, vỗ vỗ cửa phòng giam đã đóng chặt.

"Có ai còn sống không? Mở cửa cho tôi!"

Tất nhiên, sẽ không ai chú ý đến cậu.

Giản Tử Yến vỗ mạnh thêm vài lần nữa, nhưng với tất cả sức mạnh tinh thần của cậu đã bị phong ấn cậu đành bất lực trước cánh cửa, sức lực của cậu đã cạn kiệt.

Khẽ thở hổn hển, cậu dựa vào cửa ngồi xuống dưới đất, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Một lúc lâu sau, dường như cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm, biết xung quanh không có ai, cậu thận trọng nhìn xung quanh, sau đó lấy ra một sợi dây được giấu kín, cẩn thận nhét vào lỗ tai.

Một thiết bị liên lạc tí hon gần như vô hình rơi vào lòng bàn tay cậu.

Chỉ một hành động nhỏ này thôi cũng khiến cậu trông mệt mỏi.

Giản Tử Yến không có thời gian để nghỉ ngơi, cho nên cậu đã kích hoạt bộ đàm đặt lại vào tai.

Ngay sau đó, một giọng nói già nua hòa ái vang lên một cách lo lắng từ phía đối diện.

"Tiểu Yến? Cuối cùng thì con cũng đến tìm chú! Con thế nào rồi? Có biết từ khi xem tin tức trên Tinh Võng chú đã lo lắng như thế nào không? Con rốt cuộc..."

Giản Tử Yến ho nhẹ một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện bên kia.

“Chú Hách, cháu có chuyện muốn hỏi chú.” Cậu đi thẳng vào vấn đề, “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Người được gọi là chú Hách trầm mặc một lát: "Con không phải bị giam trong ngục sao? Làm sao con biết?"

“Con không biết, vậy mới hỏi chú.” Giản Tử Yến tiếp tục, nhưng vẫn không khống chế được sự yếu ớt lộ ra trong giọng nói, “Chú Hách, con không có nhiều thời gian, chú mau nói đi."

Chú Hách nghe thấy sự yếu ớt của cậu, lập tức lo lắng: "Con bị sao vậy? Bọn họ tra tấn con à? Không, chỉ tra tấn thôi thì sẽ không đưa con đến mức này... Chẳng lẽ não trùng không thể áp chế được nữa sao? "

Cuối cùng, giọng điệu của ông rất nghiêm túc, ước gì có thể nhảy qua máy liên lạc trực tiếp chạy đến chỗ Giản Tử Yến để kiểm tra cậu cẩn thận.

Giản Tử Yến im lặng một lúc, sau đó không kiên nhẫn cắt ngang: "Những điều này chú không cần lo lắng, chú có nói cho con biết hay không? Nếu không, con sẽ treo máy."

Quả nhiên, chú Hách không muốn từ bỏ cơ hội tiếp xúc với Giản Tử Yến nên vội vàng nói: "Đừng cúp máy! Để chú nói cho con biết! Vài ngày trước, trùng mẫu đột nhiên phát điên và tấn công đế quốc. Quốc vương mới lên ngôi đã đích thân ra chiến trường. Nhưng không ai nghĩ rằng trùng mẫu sẽ thực sự xuất hiện trên chiến trường ... "

"Cái gì?!"

Giản Tử Yến sắc mặt thay đổi rõ rệt, cậu đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhưng lại quên mất tình trạng cơ thể của mình, và ho dữ dội.

“Tiểu Yến!” Giọng nói của chú Hách thay đổi rõ rệt, “Con sao vậy!

Giản Tử Yến một tay siết chặt bức tường hỏi từng chữ một: "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Kết quả là ... quân đội đế quốc gần như bị quét sạch trong trận chiến đó, Tư Vọng cũng bị thương nặng bất tỉnh. Người ta nói sức mạnh tinh thần của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng. Những người trị liệu sư từ khắp đế quốc đổ xô đến tập trung nỗ lực trong việc điều trị cho hắn..."

Chú Hách nhanh chóng nói xong điều mà Giản Tử Yến muốn nghe, sốt ruột hỏi: "Con sao vậy, nói thật cho chú biết đi!"

Giản Tử Yến từ từ nhắm mắt lại, siết chặt các ngón tay đang bám chặt vào tường, đầu ngón tay sáng bóng trở nên trắng bệch.

"Con không sao." Cậu bình tĩnh nói: "Chú cứ dựa vào như lúc trước, lưu lại Lãnh Tuyết Tinh không cần trở về, nơi đó dân cư thưa thớt hẻo lánh, cho dù trùng mẫu trực tiếp diệt Đế Tinh, cũng không sao, sẽ không ảnh hưởng nơi đó."

"Chú biết nhưng..."

Chú Hách chưa kịp nói xong, Giản Tử Yến đã cắt đứt liên lạc.

Máy truyền tin này là một chiều, chỉ cậu có thể liên lạc với bên kia và bên kia không thể kết nối lại.

Trong im lặng, cậu nhìn căn phòng tối một lúc lâu, rồi đột nhiên đứng dậy.

[419: "Cậu đang làm gì vậy! Cậu muốn vượt ngục!"

Giản Tử Yến: "Điều tôi muốn là trốn thoát khỏi nhà tù. Nếu không, cậu có muốn nhìn nhân vật chính chết không?"

419 do dự: "Nhưng mà. . . Không phải có Bạch Minh Hề sao? Trong cốt truyện nguyên bản, Tư Vọng bị trọng thương, chính hắn chữa trị."

Giản Tử Yến: "Điều đó xảy ra khi nào? Trong cốt truyện, Bạch Minh Hề đã sớm trở thành trị liệu sư cấp năm. Bây giờ hãy nhìn hắn xem, hắn chỉ là một người học việc. Cậu có thực sự dám giao sinh mạng của nhân vật chính công cho hắn?"

419 không nói nên lời: "Nhưng với tình trạng cơ thể hiện tại của cậu, nếu còn di chuyển, cậu có thể sẽ chết."

Nghe vậy, Giản Tử Yến đã mở cửa hàng hệ thống xem qua, mua một viên "Một hơi tiên đan" mà không do dự tiêu tốn rất nhiều điểm.

Đúng như tên gọi, chỉ cần uống linh dược này, cho dù thân thể có nát bét cỡ nào, cũng có thể nín thở cho đến khi ký chủ chủ động chết.

Tất nhiên, giá cũng rất chát, nhưng Giản Tử Yến tài đại khí thô, cậu đã không chớp mắt mà mua nó. 】

Giản Tử Yến dựa vào cửa, khẽ nhắm mắt lại tùy ý phát tán tinh thần lực, nhanh chóng tìm kiếm người trong coi gần nhất xung quanh mình.

Bọn họ đều cho rằng cậu là alpha, nên bọn hắn được đưa cho hệ thống khống chế điều khiển đặc biệt thiết kế nhằm vào alpha, hệ thống trị liệu sư là hoàn toàn khác hệ thống này, khống chế kỳ thật từ đầu đến cuối đối với cậu đều vô dụng.

Thế nhân đối với sự hiểu biết về năng lượng này quá nông cạn, kể cả bản thân những người trị liệu sư, họ chỉ biết rằng họ có thể giúp người khác khôi phục sức mạnh tinh thần lực, nhưng họ không biết rằng họ có thể thao túng người khác chỉ bằng cách thay đổi cách sử dụng.

Làm sao có khả năng tinh thần lực chỉ có thể dùng để hỗ trợ.

Người canh gác hoàn toàn không thể ngăn cản sự kiểm soát của Giản Tử Yến, nhanh chóng đi tới mở cửa phòng giam cho cậu.

Giản Tử Yến thuận tiện ra lệnh cho anh ta hôn mê, rồi dựa vào tường từng chút một bước ra khỏi nhà tù.

Nhịn ăn, đau đớn và cơn đau xé rách không thể diễn tả bằng lời khiến Giản Tử Yến mỗi bước đi đều toát mồ hôi lạnh, để ngăn tiếng thở của mình bị phát hiện, cậu cắn chặt môi.

Khi đến cung điện, toàn bộ môi dưới của cậu đã nhuốm đầy máu.

Lúc này, người trong điện đan xen vào nhau, hỗn loạn, không ai chú ý đến Giản Tử Nham đang trốn trong bóng tối, thậm chí không ai chú ý đến việc cậu đã vượt ngục.

Giản Tử Yến trốn đằng sau bức tượng đá bên ngoài phòng ngủ của hoàng đế cho đến tận đêm khuya.

Cho dù là nửa đêm, toàn bộ cung điện đèn sáng trưng,

người ra vào không ngừng, vẻ mặt lo lắng.