Chương 27-2



Mặc dù đêm đã khuya, nhưng bởi vì Giản Dương Trạch tới thăm, không thể phủ nhận Tư Vọng tâm tư rối loạn.

Người cha và người chú thứ hai đã chết, Bạch Minh Hề bị xâm phạm khuôn mặt đẫm mồ hôi của Giản Tử Yến cứ quay đi quay lại trong tâm trí hắn, Tư Vọng không thể ngồi yên nên đứng dậy đi đến nhà tù.

Giản Tử Yến vừa chịu đựng thêm một lượt tra tấn, hơi thở của cậu rõ ràng đã yếu đi rất nhiều, nhưng cậu vẫn đang lẩm bẩm điều gì đó.

"Tư Vọng, không phải, ngươi nên gọi là Giản Vọng, Giản Vọng... Ha ha, thật khó nghe."

Những người phụ trách việc tra tấn đã kinh hãi cúi chào Tư Vọng, làm sao họ có thể ngờ rằng Tư Vọng nửa đêm không ngủ mà đến nhà tù xui xẻo này, để hắn nghe thấy tiếng chửi rủa của Giản Tử Yến.

Tân đế tính tình khó lường, bọn hắn không dám đắc tội.

Tư Vọng phất phất tay, ý bảo bọn họ lui ra ngoài, những người khác lập tức vội vã lui ra.

Trong phòng tra tấn khổng lồ, chỉ còn Tư Vọng và Giản Tử Yến bị trói vào giường tra tấn.

Tư Vọng chậm rãi đi đến giường tra tấn, nhìn xuống Giản Tử Yến.

Giản Tử Yến khẽ mở mắt liếc nhìn người bên cạnh, đôi môi mỏng rõ ràng đã mất đi vẻ tươi tắn, khi cong lên vẫn khiến người ta kinh ngạc.

"Yo, cậu rốt cuộc cũng tới?"

Tư Vọng: "Cậu muốn gặp ta?"

Giản Tử Yến mỉm cười: "Khi mắng người, tất nhiên tốt hơn là để người bị mắng nghe thấy."

Chỉ là mức độ lời nói này không đủ chọc giận Tư Vọng, cho nên Tư Vọng chỉ lẳng lặng nhìn cậu chằm chằm: “Giản Tử Yến, ngươi hối hận sao?”

“Hối hận?” Giản Tử Yến tựa hồ nghe được chuyện cười lớn, ánh mắt cực kỳ giễu cợt, “Chẳng lẽ là vừa mới tỉnh mộng?”

Tư Vọng dường như không nghe thấy lời giễu cợt của cậu: “Cậu vì tư dục ích kỷ mà gϊếŧ bao nhiêu người vô tội, quá nhiều người vì cậu mà thương tổn, hiện tại cậu cũng bị thương tổn, cậu không hối hận chuyện lúc trước đã làm?"

Giản Tử Yến nhìn hắn chằm chằm vài giây, sau đó thờ ơ quay đầu lại.

"Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi, đừng nói nhảm." Cậu vẫn như cũ nói, "Chí hướng của tôi, sâu bọ làm sao hiểu, nói cũng vô ích, cậu không xứng."

Tư Vọng ánh mắt tối sầm, thanh âm áp chế: "Một chút cũng không hối hận?"

"Cậu nói xong chưa?" Giản Tử Yến trở nên mất kiên nhẫn hét thẳng vào mặt hắn, "Tôi đã nói với cậu, muốn gϊếŧ liền gϊếŧ! Tại sao lại có nhiều câu hỏi ngu ngốc như vậy? Họ đáng bị như vậy!"

Tư Vọng không nói gì, nhưng một luồng khí âm u áp về phía Giản Tử Yến, sức mạnh tinh thần của một alpha cấp S có thể dễ dàng khiến những người dưới cấp B nôn ra máu mà chết.

Giản Tử Yến không thể kìm nén được nữa, từ một bên đầu phun ra một ngụm máu, nhưng cậu có vẻ vô cùng vui mừng, và cười điên cuồng.

“Được, Giản Tử Yến.” Tư Vọng trầm giọng nói: “Ta xem cậu có thể kiên trì bao lâu.”

Hắn đến bàn điều khiển bắt đầu di chuyển trên đó.

Hắn từ tầng chót làm binh lính từng bước mà bò lên, binh chủng cũng đã làm qua, nên hắn có thể vận hành các loại thiết bị này một cách tự nhiên.

"Cậu trước đây dùng thứ này tra tấn người khác, bây giờ nằm

trên đó cảm giác thế nào?"

"Cực kỳ sảng khoái." Giản Tử Yến nói.

“Hy vọng một thời gian nữa cậu vẫn có thể nói như vậy.” Tư Vọng ánh mắt thâm thúy nhìn cậu, nhấn nút xác nhận, “Đâm lỗ chân lông cậu cũng cũng quen thuộc đi.”

Đâm lỗ chân lông, đúng như tên gọi, sẽ ngưng tụ vô số năng lượng giống như kim châm xung quanh giường tra tấn, những năng lượng này sẽ thẩm thấu vào từng lỗ chân lông của tù nhân, di chuyển khắp nơi phá hủy các mạch thần kinh mỏng manh nhạy cảm nhất, thậm chí cả vỏ não.

Kiểu tra tấn tinh thần và thể xác này đủ sức khiến bất kỳ tù nhân ngoan cố nào cũng phải phát điên lên, trong lịch sử chưa ai có thể sống sót qua hình phạt này.

Mặc dù những kẻ tra tấn trước đó cũng đang tra tấn Giản Tử Yến, nhưng họ không dám sử dụng hình phạt có khả năng lấy đi mạng sống của một người.

Nghe thấy cái tên này, đồng tử của Giản Tử Yến nhất thời co rụt lại, môi run run, trong đôi mắt đen láy hiện lên tia hy vọng.

Mệnh lệnh nhanh chóng được kích hoạt, vô số kim năng lượng ngưng tụ xung quanh, trong quá trình Tư Vọng vận hành, nhóm đầu tiên từ từ chìm vào lỗ chân lông của Giản Tử Yến.

Đồng tử của Giản Tử Yến trong nháy mắt co rút lại như lỗ kim, sắc mặt tái nhợt, cậu cắn chặt môi dưới, cố gắng không phát ra tiếng.

Tình huống này nằm ngoài dự đoán của Tư Vọng, hắn nghĩ rằng với tính khí ham vui hưởng lạc của Giản Tử Yến, cậu sẽ không thể sống sót qua đợt đầu tiên, cậu sẽ khóc và cầu xin sự tha thứ.

Nhưng nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tư Vọng thực sự dâng trào lửa giận.

Theo ý kiến

của hắn, đây là chứng tỏ cho thấy Giản Tử Yến cố chấp không muốn thừa nhận sai lầm của mình.

“Cậu thà chịu tra tấn cũng không nhận sai?” Tư Vọng thấp giọng nói, “Được.”

Dưới thao tác của hắn, đợt kim năng lượng thứ hai lại xuyên qua lỗ chân lông của Giản Tử Yến.

Giản Tử Yến run rẩy dữ dội, nếu không phải cậu bị kiềm chế, cậu có thể đã nhảy xuống đất theo quán tính mà lăn lộn.

Rất nhiều mồ hôi lạnh chảy ra từ người cậu, thấm đẫm cả chiếc giường tra tấn, khiến bộ đồng phục tù nhân mỏng manh của cậu dán chặt vào cơ thể, vạch ra những đường nét tinh xảo trên cơ người.

Thấy cậu vẫn không chịu lên tiếng, Tư Vọng có chút giật mình, đồng thời lửa giận càng dâng trào.

Trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh Tô Tùy An trước khi rời đi liền ôn nhu cười nói với hắn: "Tư Vọng, hiện tại là thời khắc mấu chốt, chúng ta không thể đi sai một bước, cho nên lần này tôi nhất định phải đi."

"Tôi sẽ tự lo liệu, đừng xem thường tinh thần lực cấp A."

"Hơn nữa, cho dù Giản Tử Yến có vô lương tâm như thế nào, cậu ta sẽ không gϊếŧ tôi trước mặt hàng triệu binh lính, vì vậy đừng lo lắng."

Tất cả họ đều nghĩ rằng Giản Tử Yến sẽ không điên như vậy, nhưng sự thật đã chứng minh rằng Giản Tử Yến là loại người như thế.

Vết máu trên tay cậu rửa không sạch, cậu làm sao còn mặt mũi nói không hối hận?

Tư Vọng vô cùng tức giận, hắn tát mạnh, đâm toàn bộ làn sóng kim năng lượng thứ ba vào cơ thể Giản Tử Yến.

Chỉ có ba đợt xuyên lỗ chân lông, từ xưa đến nay con người dù quyết tâm kiên nhẫn đến đâu cũng chỉ có thể kéo dài đến đợt thứ hai, chưa từng có ai sử dụng đến đợt thứ ba.

Sau khi đợt kim thứ ba tiến vào, đồng tử của Giản Tử Yến đột nhiên tối sầm lại, sắc mặt đột nhiên tái nhợt như tờ giấy, chiếc cổ như thiên nga đột nhiên vươn về phía trước, môi khẽ hé mở, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Sau hai giây im lặng tuyệt đối, một tiếng hét thấu tim phát ra từ miệng cậu!

Đó là nỗi đau tận sâu thẳm tâm hồn, là nỗi tuyệt vọng và sợ hãi thường trực không lối thoát, chỉ cần nghe tiếng gào thét của cậu, người ta cũng có thể hình dung đó là một hình phạt khủng khϊếp như thế nào.

Giọng của Giản Tử Yến từ khàn khàn đến nghẹn ngào, đến mức cậu không thể kêu lên, Tư Vọng đã nhấn nút dừng.

Hắn chậm rãi bước đến chiếc giường tra tấn.

Cơ thể Giản Tử Yến bất giác co giật, đầu cậu vô lực nghiêng sang một bên, hai mắt mở to, bên trong trống rỗng vô cùng, như thể linh hồn cậu không còn tồn tại.

Tuy nhiên, Tư Vọng không thể ức chế hầu kết của mình.

Bộ đồng phục tù mỏng manh bao lấy thân hình mảnh khảnh và uyển chuyển của chàng trai trẻ, đôi mắt mờ sương, đôi môi mỏng nhợt nhạt, đầu lưỡi vô thức lộ ra, xương quai xanh cao chót vót do cậu dùng sức đưa đẩy, tạo thành một bức tranh mỏng manh nhưng lại kinh diễm đến kinh người.

Không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thân thể rõ ràng thuộc về alpha này, giờ phút này đối với hắn toát ra một sức hấp dẫn không gì sánh được, bộ phận thuộc về alpha trên cơ thể hắn đang kêu gào, khiến hắn muốn chinh phục, xé nát, cùng hủy diệt.

Những ngón tay của Tư Vọng bên cạnh động đậy, không tự chủ được giơ lên, gạt đi những sợi tóc dính trên mặt của Giản Tử Yến.

Làn da mỏng manh lạnh lẽo lấm tấm mồ hôi, phảng phất có một loại cực kỳ dính dính bám vào ngón tay hắn, một khi đã chạm vào liền không muốn lại thoát ra.

Lần đầu tiên, Tư Vọng hô hấp trở nên gấp gáp hỗn độn.

Không ngoài ý muốn, ngón tay hắn lướt trên mặt Giản Tử Yến, ngũ quan thanh tú lúc này mang theo vẻ đẹp mong manh, khiến người ta càng muốn hủy diệt chúng gấp bội.

Lần đầu tiên trong mắt Tư Vọng lộ ra vẻ chật vật, tình cảm mãnh liệt cùng lý trí đan xen mãnh liệt, hai thanh âm trong não đối chọi nhau.

Cậu là một tên tội phạm ghê tởm.

Nhưng cậu cũng là vẻ đẹp kinh diễm.

Cậu đã gϊếŧ cha mình, nhị thúc và Tô Tùy An.

Thanh âm này vừa mới phát ra, trong mắt Tư Vọng khát vọng tiêu tán một chút, một thanh âm khác cũng rất nhanh theo sau truyền đến.

Hắn là một alpha, và cậu đã từng cưỡng bức Bạch Minh Hề, tại sao hắn phải dùng quan niệm đạo đức đối với rác rưởi như vậy?

Tư Vọng giật mình, lúc này Giản Tử Yến tựa hồ đã khôi phục lại một chút, cậu khẽ run, nhưng lại cắn môi bởi vì không có sức lực, từ trong miệng phát ra một thanh âm khàn khàn mềm nhũn.

"Ah……"

Đột nhiên, một loại hương hoa vô danh tràn ngập thế giới của Tư Vọng, kí©h thí©ɧ pheromone của hắn ngay lập tức, hương thơm mạnh mẽ của rượu mạnh và hương hoa hòa quyện vào nhau, giống như dùng hoa ủ rượu, vừa cay vừa khéo léo mềm mại, pha chế một cách quyến rũ / tinh tế mơ hồ.

Đối với một alpha, hình phạt nào nhục nhã hơn bị một alpha khác vũ nhục?

Bản thân Tư Vọng cũng không nghĩ tới, lần đầu tiên hắn làm loại hành vi này không phải vì yêu mà là vì hận, vì nhục nhã, vì muốn chinh phục, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận khó tả.

Và loại cảm xúc mạnh mẽ này thậm chí không dành cho omega hay beta, hắn chưa bao giờ ngờ rằng có một ngày mình sẽ có những suy nghĩ như vậy về một alpha.

Giản Tử Yến đã vô cùng suy yếu, hoàn toàn không thể chống lại hành vi của Tư Vọng, cậu cố gắng tỉnh táo lại nhìn thấy đôi mắt phức tạp của Tư Vọng bùng lên du͙© vọиɠ, hận thù cùng buồn bã, cậu mở to mắt không thể tin được.

"Cậu……"

Cậu thanh âm đứt quãng, dùng sức tát vào mặt Tư Vọng, nhưng bị hắn ôm chặt cổ tay không thể động đậy.

Cậu mở to hai mắt nhìn thẳng vào mảnh hắc ám trên đỉnh ngục, nơi Tư Vọng không nhìn thấy ánh mắt yếu ớt run lên.

……

Giản Tử Yến mất đi sức lực không thể đứng dậy nữa.

Cậu hôn mê nửa chừng, nhưng Tư Vọng vẫn chưa hài lòng.

Giờ phút này, hắn nhìn cậu dù đang hôn mê cũng nhíu chặt mày, không khỏi vươn tay lau đi nước mắt tràn ra từ khóe mắt, chuyển xuống gáy.

Một dấu răng hung ác in trên đó, đánh dấu mọi thứ, trở thành điểm nóng duy nhất trên toàn thân cậu.

Tư Vọng lập tức rút tay lại như bị bỏng.

Hắn nhìn Giản Tử Yến với ánh mắt phức tạp, xen lẫn tức giận và ghê tởm đối với chính mình.

Làm thế nào hắn có thể bị cám dỗ bởi người này? Tại sao hắn đột nhiên cảm thấy ... thương hại người này?

Tư Vọng nặng nề nắm chặt tay, đột ngột xoay người, sải bước ra khỏi phòng tra tấn.

【419: "Đừng giả bộ nữa, Tư Vọng đã đi rồi."

Giản Tử Yến: "Đừng quấy rầy dư vị của tôi."

419:……?

Giản Tử Yến: "Tránh ra, cậu là máy móc không biết cái gì là khoái lạc nhân gian đâu?"

419: Mặc dù tôi thật sự không hiểu rõ lắm, nhưng có phải ký chủ vừa nói gì đó về hổ và sói không?

419: "Cậu đang nghĩ cái quái gì thế, sao dám ngủ với nhân vật chính Công?"

Giản Tử Yến: "Tại sao cậu lại đổ lỗi cho tôi? cậu không thấy là hắn chủ động sao?"

419: "... Cậu còn dám nói vừa rồi Tư Vọng không nhịn được, cậu không cố ý dụ dỗ hắn sao?"

“Cưng nói dụ dỗ/dụ dỗ cái gì, phải gọi là cầm lòng không được.” Giản Tử Yến vừa nghĩ vừa chậc lưỡi, lộ ra vẻ mặt không hài lòng, “Không ngờ dưới tác dụng của ABO, thật là một điều tuyệt vời. Tư Vọng không hổ là đỉnh cấp Alpha tinh thần lực cấp S, baba thực hài lòng."

Giản Tử Yến: "Mặc dù tôi biết rằng tuy Tư Vọng bên ngoài lạnh lùng nhưng pheromone ngược lại có mùi rượu mạnh, tôi thực sự cảm nhận được sự tương phản và cảm thấy rằng sự tương phản thực sự ... quá cay!"

Giản Tử Yến: "Nếu tôi biết hương vị này ngon như vậy, tôi sẽ phải đến thế giới này lần nữa, tôi nghĩ rằng tôi đã mất một trăm triệu."

419 đã tê rần.

Nó có cảm giác ký chủ đột nhiên mở một cánh cửa rất xấu.

Giản Tử Yến: "Này, tôi thực sự không cố ý, chỉ là cơ thể này vừa mới bị tra tấn, sau đó sức mạnh tinh thần vốn bị áp chế pheromone omega đã suy yếu, không có cách nào để ngăn nó lộ ra ngoài, cưng nói đúng không?"

419: "Ha ha, không phải nói đây đều là con của cậu sao? Tại sao lại ra tay với con nhỏ?"

Giản Tử Yến trông có vẻ xấu hổ: "Con nhỏ ra tay với tôi không phải là không thể."]

……